Nằm Dưới Ánh Mặt Trời

[60-X]



Kỳ thực Bạch Hiền dậy từ rất sớm, nhưng cậu vẫn nhắm mắt nằm ở trên giường giả vờ như là đang ngủ say, fifth day, một ngày quan trọng, cậu cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng nghĩ tới rốt cuộc có thể chạm vào người mà cậu luôn mong nhớ, cứ cảm thấy tim đập hơi nhanh, cậu nhớ giọng nói trầm thấp, nhớ nụ hôn dịu dàng, nhớ hơi ấm khiến cậu chìm đắm, nhớ cả hương táo trong hơi thở.

Mãi đến khi ánh nắng chiếu đến góc giường, Bạch Hiền mới đứng dậy xuống giường, vẫn như mấy ngày cậu ở đây, sau khi rửa mặt thì ngồi xuống ghế salon, tựa lưng vào, bắt chéo hai chân, an tĩnh chờ bữa sáng của mình.

Lúc Đường Tiện Thiên bưng bữa sáng chuẩn bị cho Bạch Hiền đẩy cửa ra, ông ta có hơi kinh ngạc, bởi vì Bạch Hiền bình tĩnh ngồi ở chỗ kia nhìn ông ta, trên mặt nở nụ cười mà ông ta chưa từng nhìn thấy, thậm chí trong mắt cũng ánh lên sự mong đợi.

"Cậu đã sẵn lòng phối hợp với tôi à?" Đường Tiện Thiên hỏi, cố ý nói như là đang đùa, sau đó bỏ bữa sáng trong khay xuống.

Bạch Hiền nhìn ông ta đặt hai ly sữa, hai đĩa bánh mì đã được phết bơ xuống, còn bỏ một quả táo vào tay cậu, cuối cùng đặt một bình hoa cổ nhỏ cắm hai nhánh cúc trắng giữa đĩa bánh mì của hai người.

"Giáo sư, ngài cũng đâu cần tôi phối hợp." Bạch Hiền cười trả lời ông ta, thứ Đường Tiện Thiên muốn là chinh phục, là chiến thắng trong trận đấu so tinh thần, bất luận là một người bị thôi miên đồng ý phối hợp, hay là một đối thủ đánh mất mất sức chiến đấu, đều không phải là thứ ông ta mong muốn, Bạch Hiền biết rõ điểm này.

"Đúng vậy, tôi chỉ hy vọng cậu đừng đề phòng tôi như vậy nữa." Đường Tiện Thiên ngồi xuống, "Cậu biết đấy, tôi hy vọng giữa chúng ta có thể có mối quan hệ thân thiết hơn." Ông ta nhíu mày, "Ví dụ như, cùng dùng bữa sáng."

"Rất vinh hạnh." Bạch Hiền gật đầu, nhưng không có động tác nào khác, cũng không lấy quả táo đặt ở trước mặt.

"Không hợp khẩu vị sao?" Đường Tiện Thiên nhìn cậu, vẻ mặt khá quan tâm, vẻ mặt này là thật, bởi vì ngồi đối diện ông ta chính là con búp bê tinh xảo mà ông ta hướng tới đã lâu.

"Cũng không phải." Bạch Hiền khẽ thở dài một tiếng, vươn tay, cầm lấy một nhánh cúc, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, đóa hoa đượm sương sớm vẫn còn thơm ngát.

Hoa và thiếu niên, hình ảnh này trông đẹp đẽ biết bao, thiếu niên rũ mắt dưới ánh ban mai, hàng mi dài cong vút phủ bóng trên gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng căng bóng, đầu lưỡi mềm mại chạm nhẹ vào cánh hoa trắng muốt.

Đường Tiện Thiên biết, ông ta không nên nhìn Baek như vậy, lại không dời ánh mắt sang nơi khác được, người trước mắt, cảnh trước mắt, đẹp đến không thể hình dung.

Ông nhìn thiếu niên vươn đầu ngón tay như bạch ngọc ra, vuốt ve nhụy hoa màu vàng nhạt, sau đó khẽ nắm lấy cánh hoa mảnh mai, giật nhẹ, một cánh hoa rụng ra, kẹp giữa ngón tay, chậm rãi bỏ lên bàn, trong lúc thực hiện động tác, tay áo sơmi để lộ cổ tay trắng như tuyết, lặp đi lặp lại, một, hai ba...

Khi cánh hoa cuối cùng nằm ở trên bàn trà, Đường Tiện Thiên nghe được giọng của Baek, nhưng không phân biệt được xa gần, vì thế ông ta chậm rãi dời ánh mắt từ cánh hoa đến môi của Baek, Baek nói, "Giáo sư, nhìn tôi."

.

.

.

Tai hại của lực lượng vũ trang tư nhân nằm ở chỗ thiếu tín ngưỡng, những tên lính đánh thuê thường đều bị tiền tài điều khiển, vì thế cũng sẽ không đồng lòng trước hiểm nguy, song, lực lượng vũ trang này thuộc về Đường Tiện Thiên, cho nên Xán Liệt cũng không dám chậm trễ, anh đã từng gặp nhân vật tầm cỡ bị Đường Tiện Thiên thôi miên, như biến thành hai người khác nhau, vì vậy khi đối mặt với mấy tên hộ vệ, anh không thể lơ là được, không ai biết Đường Tiện Thiên có tiến hành thôi miên với những người này, biến họ thành cổ máy không cảm thấy đau đớn, hay là biến họ thành con thú hung hãn khát máu không.

Anh nhìn qua kính ngắm, thấy Bạch Hiền thức dậy dưới ánh mặt trời, mở rộng rèm cửa nhìn về hướng của anh nở nụ cười thật tươi, đó là phần thưởng sau cùng, dù phải chém sạch bụi mận gai, cũng không phải hối tiếc.

Người đầu tiên lọt vào tầm ngắm là tên đang tuần tra trên nóc nhà, là thủ lĩnh của tổ 4 người trên đó. Lúc Xán Liệt bóp cò, tên kia đang đi đến gần chảo vệ tinh gắn trên nóc nhà, sạch sẽ lưu loát, khiến gã lọt vào trong lòng chảo.

Anh không dùng đạn thật, trước khi tới đây anh đã lấy trộm đạn gây mê do bộ phận kỹ thuật nghiên cứu, cố gắng hết khả năng để không thương tổn người vô tội, không ai phải trả giá thay cho tội ác của người khác, đó là nguyên tắc làm người của anh, cũng là của Bạch Hiền.

Sau khi giải quyết 4 tên trên nóc nhà, anh ngắm về phía hai tên thủ vệ đứng canh dưới lầu của Bạch Hiền, vốn cũng sạch sẽ gọn ghẽ, nhưng 1 trong 2 tên lại ngã vào bụi cây gần căn nhà, tiếng xào xạc của bụi cây kéo người đến tuần tra, lúc tiếng còi vang lên thì Xán Liệt liền văng tục, anh có hơi lo là sẽ quấy rầy hành động của Bạch Hiền, thế nên sau khi thừa lúc rối loạn mà giải quyết 3 tên, anh đeo khẩu Barrett sau lưng, rút súng ngắn cắm bên hông ra, từ trên cây tuột xuống.

Tiếng còi vang lên ngoài cửa sổ khiến Bạch Hiền cảm thấy căng thẳng, một là cậu biết Xán Liệt đã bắt đầu hành động, hai là Đường Tiện Thiên đã rơi vào trạng thái thôi miên ở trước mắt, nếu bị quấy nhiễu, sẽ vô cùng nguy hiểm, cho Đường Tiện Thiên, cũng cho chính bản thân cậu.

Bạch Hiền đã dẫn dắt Đường Tiện Thiên tiến nhập trạng thái thôi miên sâu, cậu cần hỏi ra câu lệnh kia, bởi vì mặc dù cậu không biết nhân vật tầm cỡ đó rốt cuộc là ai, nhưng có thể khiến FBI cân nhắc thiệt hơn mà từ bỏ cậu thì đương nhiên là một người rất quan trọng, cậu phải hỏi ra câu lệnh, vì chính nghĩa.

Cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, tinh thần tập trung cao độ khiến tấm lưng cậu sắp bị mồ hôi thấm ướt, mấy ngày qua cậu chỉ ăn táo để no bụng, thể lực có chút theo không kịp, vì để tránh tình trạng đột phát, sau khi Bạch Hiền lấy được câu lệnh liền dùng tốc độ nhanh nhất giải trừ thôi miên, thậm chí không kịp chừa đường lui cho tình cảnh của mình.

Đường Tiện Thiên im lặng hồi lâu, trí nhớ của ông ta dừng lại ở đôi môi hé mở của Baek, muốn ông ta nhìn cậu, thế nhưng người trước mắt lại trông như là vừa liều mạng đánh một trận ác liệt, ngửa mặt dựa vào ghế salon thở gấp.

Cho dù ông ta không muốn thừa nhận, thế nhưng Đường Tiện Thiên biết rõ, trong khoảng thời gian mà ký ức của ông ta bị thiếu sót, thì đã bị Baek thôi miên, đây là sự châm biếm tàn nhẫn nhất.

Thế nhưng vận mệnh luôn thiên vị ông ta, Đường Tiện Thiên sống hơn nửa cuộc đời lúc nào cũng cho là như vậy, tựa như mặc dù không biết Baek trong lúc thôi miên đã làm gì mình, nhưng ông ta vẫn quyết định không để lỡ cơ hội mà thể xác và tinh thần của Baek đều mệt mỏi.

"Baek." Đường Tiện Thiên nhìn về phía Bạch Hiền đang nhắm mắt, gọi tên của cậu, từ trong túi ở ngực áo lấy một chiếc hộp tinh xảo ra, mở khóa, một chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc kêu tích tắc đang nằm giữa hộp.

Môi trường yên tĩnh rất có lợi cho quá trình thôi miên, ngoại từ âm thanh phát ra từ đồng hồ quả quýt, cũng chỉ còn lại tiếng lao xao khi cơn gió nhẹ lùa qua lá cây ngoài cửa sổ, cả tiếng hô hấp cũng nhỏ tới mức gần như là không nghe thấy.

Hàng mi của Bạch Hiền run run, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên nở nụ cười, đó là nụ cười khi không cần phải căng thẳng nữa, có thể yên tâm được rồi.

"Baek," Đường Tiện Thiên gọi cậu, đây là cơ hội mà ông ta không thể bỏ lỡ, "Có nghe thấy không? Giọng nói của tôi, âm thanh duy nhất mà cậu nghe được, là giọng nói của tôi," ông ta lại gọi búp bê xinh đẹp của mình, "Baek."

"Đừng gọi cậu ấy như vậy," một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên sau lưng Đường Tiện Thiên, họng súng bằng kim loại lạnh buốt để ngay gáy ông ta, "Đó không phải tên của cậu ấy."

Đường Tiện Thiên ngây ngẩn cả người, ông ta không biết người phía sau xuất hiện từ lúc nào, "Cậu là ai?" Ông ta hỏi, nhưng vẫn thành thật giơ tay lên.

"Chậm thật đấy." Bạch Hiền mở mắt ra, hướng về phía người yêu đã chia cách mấy ngày của mình nở nụ cười ngọt ngào nhất, hai mắt cong cong, lấp lánh ánh sáng như hai vì tinh tú.

"Bảo bối, " Xán Liệt cười gọi cậu, "Anh rất nhớ em."

Khẩu súng của Xán Liệt rời khỏi gáy Đường Tiện Thiên, nhưng họng súng vẫn chĩa vào ông ta, từ phía sau vòng ra trước, đi vào trong tầm mắt của Đường Tiện Thiên, tới bên người Bạch Hiền.

"Là cậu?" Đường Tiện Thiên có hơi giật mình, ông ta vẫn nhớ chàng trai cao lớn mặc áo khoác da, sau lưng còn đeo một khẩu súng ngắm, giờ đang chĩa súng vào mình, chính là Park của FBI, người thi hành vụ giao dịch kia, người tự mình đưa Baek đến địa điểm giao dịch.

"Bác sĩ Đường." Xán Liệt gật đầu, xem như là thừa nhận, sau đó cúi người xuống vòng một tay qua eo Bạch Hiền, bế cậu lên, để cậu ôm cổ mình, cả người đều dựa vào ngực mình.

"Park, cậu đại diện cho ai?" Đường Tiện Thiên không hiểu nổi, vụ giao dịch giữa ông ta và FBI đã kết thúc, giờ FBI lại đổi ý sao?

"Chỉ đại diện cho chính mình." Xán Liệt trả lời như vậy, lại nhìn người trong lòng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bạch Hiền.

"Tôi sẽ không để cậu mang cậu ấy đi." Đường Tiện Thiên rất tức giận, chàng trai ở trước mắt vừa hôn búp bê thuần khiết của ông ta.

Xán Liệt không hề trả lời Đường Tiện Thiên, bởi vì cãi nhau với kẻ điên chẳng có nghĩa lý gì cả, anh cong ngón tay, bóp cò.

"Sau đó thì sao?" Bạch Hiền dụi vào cổ Xán Liệt, vươn ngón tay chọt chọt vào ngực anh.

"Charley sẽ phụ trách dọn dẹp." Xán Liệt nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn vào môi cậu, "Hiện tại, bảo bối, chúng ta về nhà thôi."
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...