Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 46: Chê Tóc Quá Nhiều?



Người dẫn chương trình áy náy nhìn Tư Đồ Thuần, đợi lúc cô rời đi còn tặng một túi quà ăn vặt.

Tư Đồ Thuần không từ chối mà nhận lấy.

Hai người vừa leo lên xe chuẩn bị về nhà, Hoa Thần nhìn Tư Đồ Thuần yên vị bên cạnh như không có gì để giải thích liền hô lên.

- Tư Đồ Thuần?

Tư Đồ Thuần thở nhẹ một hơi:" Chuyện tiết lộ về đoàn phim em đã nói trước với đạo diễn Lôi, cũng đã hỏi Tân Hưu, còn chuyện Đàm Lôi quay bộ phim mới không phải bí mật, nên em chỉ đánh tiếng trước với Đàm Lôi một câu."

Hoa Thần vỗ nhẹ vào vô lăng xe:" Em biết cái chị muốn nói không phải cái này, chuyện em có gia đình chẳng phải chúng ta đã bàn bạc rồi hay sao? Hiện tại sự nghiệp em đang trên đà phát triển chuyện em có gia đình không thể công khai ra bên ngoài."

Tư Đồ Thuần mở túi quà vặt lúc nãy ra, đem một cái bánh ngọt nhân trứng muối đặt lên đùi Hoa Thần.

- Em là bắt đắc dĩ thôi, phía bên Tư gia mấy hôm trước vừa gọi cho em, nếu em không đưa tiền cho bọn họ, bên phía bọn họ nhất định sẽ nói với báo chí em đã có gia đình còn làm tình nhân được bao nuôi của những người khác, đến lúc đó dư luận nghĩ theo hướng nào em cũng không quản nổi.

Hoa Thần chỉ vào vô lăng, Tư Đồ Thuần như hiểu ý mà lấy bánh lại bóc ra đưa tới trước miệng y.

Hoa Thần cắn một cái liền híp mắt thành một đường dài, nói:" Bọn họ thật sự là người nhà của em?"

Tư Đồ Thuần lắc đầu, đáp:" Em không biết."

Lời này vừa dứt trên xe liền rơi vào im lặng, Hoa Thần tập trung lái xe nhưng miệng vẫn đang ăn thức ăn.

Xe lái gần ba mươi phút liền tới trước biệt thự, Tư Đồ Thuần lúc xuống còn cầm thêm một cân quýt, một cân đào lúc nãy mua bên đường mà đi vào.

Trước khi vào nhà Hoa Thần còn căn dặn cô mấy câu.

Hiện tại chuyện Tư Đồ Thuần có gia đình đã công khai ra bên ngoài, chỉ sợ có không ít báo chí nhân cơ hội này tra ra chồng của cô là ai, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Cô đáp lại một câu liền chạy biến vào biệt thự.

Tư Đồ Thuần đem quýt với đào giao lại cho thím Trần, chỉ lấy hai quả rửa sạch liền chạy lên lầu.

Tư Đồ Thuần theo thói quen gõ cửa lại hô lên một tiếng nhỏ đã đẩy cửa vào.

Cô vừa đẩy cửa vào liền nghe tiếng lạch cạch rất lớn, trán Tân Tử xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, má hơi ửng hồng còn thở có chút gấp, nhìn bộ dáng này liền nghĩ đến việc làm không đứng đắn.

Nhưng vừa nghĩ tới Tư Đồ Thuần liền gạt sang một bên.

Không đúng đắn cái gì chứ.

Tư Đồ Thuần mày có còn là con người nữa không?

Chân người ta đã không đi được, thân dưới xem như đã không thể hoạt động bình thường được rồi, nếu Tân Tử đọc được suy nghĩ của cô chỉ sợ hắn sẽ đem Tư Đồ Thuần quăng ra cửa sổ.

Tân Tử còn sợ bản thân bị cô phát hiện hắn đã có thể đứng dậy, lúc nãy hắn chỉ đứng dậy đi qua lại mấy vòng, không nghĩ tới Tư Đồ Thuần vậy mà lại trở về, tiếng gõ của hắn không nghe thấy chỉ nghe thấy tiếng đẩy cửa vào, nên Tân Tử mới gấp gáp như vậy.

Tư Đồ Thuần vờ như không nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, cũng giả vờ không nghe thấy tiếng thở gấp mà đi tới bên cạnh, còn kéo một cái ghế gỗ tới.

Cô lấy trong tay ra một quả đào đưa cho hắn:" Chú ăn đi, đào lông này tôi thấy rất ngọt nên mua về cho chú."

Tân Tử không đưa tay nhận lấy, nhìn quả đào lớn hơn bàn tay của Tư Đồ Thuần gần một phút mới đưa tay nhận lấy.

Tư Đồ Thuần bóc từng múi quýt cho vào miệng, quýt ngọt ngọt chua chua cô ăn đến thoả mãn hai mắt híp lại, cả người dựa vào ghế.

Tân Tử không ăn đào, trước giờ chưa từng thích ăn trái này nhưng mùi đào thơm thoang thoảng rất giống với mùi của Tư Đồ Thuần.

Tân Tử đưa lên mũi ngửi, thấy hành động này của bản thân hắn liền tự doạ mình nhảy dựng, đào đặt lại vào tay cô.

Tư Đồ Thuần thấy ăn không muốn ăn đào liền đưa quýt tới.

- Quýt này chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn, cho chú.

Cô ngồi trên phòng hắn thêm một lúc nữa mới đi xuống dưới nhà chuẩn bị bữa chiều.

Tư Đồ Thuần nấu xong liền lên đẩy Tân Tử xuống.

Hắn nhìn những món trên bàn ăn lại nhìn người ngồi đối diện.

Tư Đồ Thuần như không chột dạ mà dùng đũa kẹp một miếng thịt bỏ vào bát cho hắn.

- Món này là món mới, chú ăn thử đi.

Dạo gần đây Tư Đồ Thuần mỗi lần vào bếp là mỗi lần nghĩ ra một món mới, Tân Tử cứ như vậy mà làm chuột bạch.

Tư Đồ Thuần như nhớ ra thứ gì mà đứng bật dậy, đem một cái bát ở trên bếp xuống.

Phía ngoài là bốn con tôm, mỗi bên của bát đều treo ngược bốn con lên, tổng cộng chính là tám con, ở trong bát là một cơm được ép thành hình tròn còn dùng mè đen đính hai con mắt lên trên.

Cô đẩy bát cơm tới trước mặt Tân Tử.

- Hôm nay tôi làm món cua cho chú, Có phải chú rất cảm động không?

Tân Tử nhìn thấy mí mắt liền giật giật, giọng chất giọng không mang cảm xúc nào mà lên tiếng:" Cảm động."

Tư Đồ Thuần vờ như bản thân rất cực khổ mà làm động tác lau mồ hôi trên trán:" Món này tôi nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cho chú."

Tuy là hình con cua nhưng không có thịt cua, nhưng quan trọng nhất là đánh lừa vị giác mà chẳng phải sao? Cứ nghĩ bản thân đang ăn thịt cua thì nó chính là cua.

Hai người ăn xong buổi chiều liền theo thói quen mà xem tv, Tân Tử đọc báo.

Trên tv hôm nay không chiếu tin tức chính trị hay phim như mọi hôm, Tư Đồ Thuần chuyển đã mấy kênh, nhìn thấy kênh nào cũng đều đưa tin tức giống nhau liền lười chuyển tiếp.

Trên bản tin đặt ảnh Tô thị ở một góc, còn có ảnh của những người khác, những người kia Tư Đồ Thuần tất nhiên không biết.

" Có lệnh khởi tố phu nhân Tân Thị tham ô tiền của công ty…"

Tư Đồ Thuần liếc nhìn qua Tân Tử, hắn lại làm như không có việc gì mà vẫn tiếp tục đọc báo.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn là do Tân Hưu làm, có quay lại được cảnh, cảnh sát thành phố dẫn Tô thị đi, phía sau nối đuôi thêm vài người trung niên khác, người dẫn chương trình cũng có nói thêm.

Những việc Tô thị làm chính là rửa tiền, tham ô, còn dùng tiền tham ô xây một ngôi chùa tuy là dưới danh nghĩa làm công quả, nhưng dưới miếng đất này lại đứng tên của Tô Thị, chẳng qua bà vẫn chưa kịp đổi chủ sở hữu, còn ăn chặn tiền của những người làm công quả khác.

Tô Thị dù sao cũng là người khôn khéo, Tư Đồ Thuần tất nhiên không tin bà sẽ làm ra loại chuyện sơ suất như vậy, trừ khi có người cố tình giăng bẫy.

Tư Đồ Thuần dùng điện thoại chụp lại tin tức trên tv gửi cho Tân Hưu.

Còn gửi qua một like, mới soạn một tin nhắn.

Tư Đồ Thuần:" Cậu cũng thật cao tay, chưa bao lâu đã giải quyết xong rồi?"

Bên kia rất nhanh liền có người nhắn lại.

Tân Hưu:" Chuyện này cậu cũng nghĩ là tôi làm sao? Thật sự không phải tôi, gần đây tôi rất bận thời gian đến gặp cậu cũng không có đừng nói đến việc làm cho Tô thị một chuyến đi tham quan sở cảnh sát, nếu tôi biết không xuyên không còn bận gấp mấy lần làm tác giả truyện tranh, cho dù có chết bởi vì thức đêm vẽ tôi cũng không muốn xuyên không."

Tư Đồ Thuần đột nhiên trâm ngâm lại nhìn Tân Tử.

Hắn làm ra không có việc gì, đặt tờ báo xuống bàn lại nhấp một ngụm trà.

Nếu không phải Tân Hưu làm, vậy người có thể làm chỉ có thể là Tân Tử? Nhưng nửa tháng gần đây Tư Đồ Thuần không thấy hắn đi ra khỏi nhà, A Trụ chỉ tới một lần đó rồi thôi.

Chưa kể Tân Tử hiện tại quyền hành trong tay cũng không còn bao nhiêu, lời nói cũng không còn sức uy hiếp, người hiện tại có quyền hành cao nhất chính là Tân lão gia.

Nhưng Tân lão gia chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, ông không muốn nhìn đứa cháu nào của mình không có ba mẹ bên cạnh.

Cho dù Tân lão gia có biết cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy.

Tư Đồ Thuần nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra, mà vò đầu bức tai.

Tân Tử hơi nhướng mày, nói:" Cô chê tóc quá nhiều? Hay thích cảm giác tự bức tóc mình?"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...