Nam Sắc Như Đao

Chương 17: Mặc Quần Áo



Đường Tử Ngôn cười cười, "Thật trùng hợp."

Thứ Tư nịnh nọt, "Không phải sao, Đường ca thật sự không thay đổi chút nào, đẹp trai quá..."

Giọng điệu Đường Tử Ngôn vẫn lịch sự như mọi khi, lãnh đạm và vô vị,

"Tôi đang muốn tìm cậu, kết quả lại gặp ở đây, thật đúng là bớt đi cho tôi không ít chuyện."

Thứ Tư không rõ tứ trong lời nói, còn đang nghi hoặc, còn chưa tới kịp phản ứng đã bị Phỉ Thất ấn trên mặt đất.

Bị ấn xuống một cái, Thứ Tư mới hiểu được.

Dù sao lăn lộn nhiều năm như vậy, điều này có ý gì, trong lòng cũng đã rõ.

"Đường ca...." Thứ Tư giãy dụa, trên trán nổi gân xanh, "Em đã làm gì, sao anh muốn bắt em..."

Đường Tử Ngôn không nói chuyện, quay đầu liếc sang Thẩm Hàm bên cạnh, "Hôm nay cậu đã làm một chuyện tốt."

Thẩm Hàm đưa tay sờ lên vết xước trên mặt, khẽ hừ một tiếng, "Có thưởng sao?"

Đường Tử Ngôn cười khoác tay lên gáy Thẩm Hàm, "Có, cùng tôi lĩnh thưởng đi."

Thẩm Hàm liếc hắn một cái, dự cảm không tốt, sắc mặt khó coi, ".... Tôi kỳ thật chỉ tùy tiện nói.. Trước đấy thôi bỏ đi.."

Đường Tử Ngôn chỉ đem người ấn vào trong xe, "Tôi rất nghiêm túc, đến đây đi."

Du Hậu vẻ mặt hâm mộ nhìn Thẩm Hàm bị Đường Tử Ngôn mang đi, quay đầu nhìn về phía nam nhân sau lưng, "Thất ca, người ta cũng muốn thưởng a.."

Phỉ Thất thu dọn tàn cuộc, sai mấy tiểu đệ đem Thứ Tư kéo lên xe, làm như không nghe thấy.

Du Hậu không tức giận chút nào, giật nhẹ tất chân sau uốn éo vài bước tiến lên, ngăn tại đằng trước Phỉ Thất, "Thất ca. Vừa rồi em đụng ngực anh có đau không? Có vết bầm tím không, em hồi tiểu học có học qua xoa bóp, thủ pháp cũng không tệ lắm...."

Phỉ Thất không thể nhịn được nữa, "Cách xa tao một chút."

Nói xong đưa tay đẩy Du Hậu ra, cũng không quay đầu lại, đi lên đứng ở phía sau xe.

Lại nói cũng may mắn, lần này Phỉ Thất an bài hai chiếc xe tới, Đường Tử Ngôn cùng Thẩm Hàm ngồi xe trước rồi, Phỉ Thất dĩ nhiên là áp giải Thứ Tư ở xe đằng sau..

Dù sao vạn nhất tiểu tử này muốn bỏ chạy, muốn tìm cũng như mò kim đáy biển.

Xe là một chiếc SUV, ghế sau rộng rãi chỉ có ba người ngồi.

Người đàn ông ở giữa tay bị trói lại bằng dây ni lông, đồng tử lộ rõ ​​vẻ kinh hoàng.

"Phỉ ca, anh tốt xấu gì cũng cho tôi một lời, tôi đến cùng làm gì đắc tội Đường ca rồi?"

Phỉ Thất cười nhạt, như là hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Mày quen Điền Bảo?"

Thứ Tư đảo mắt suy tư một hồi, "... Tôi biết, tôi cùng hắn không quen, vừa mới gặp ở trong ngục."

Phỉ Thất gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."

Sau còn nói, "Trước mày cũng là thuộc hạ Đường Bội sao?"

Thứ Tư chột dạ, không biết Phỉ Thất muốn làm gì chỉ cận thận từng li từng tí trả lời,,

"Đúng vậy... Phỉ ca, em đến cùng là đã làm sai gì vậy "

Khuôn mặt Phỉ Thất trầm xuống, tiếp tục hỏi, "Đều là thuộc hạ cùng một lão đại, sao tao chưa bao giờ thấy mày?"

Thứ Tư bị trói cảm thấy khó chịu, cảm thấy hơi nhói ở chỗ ngồi. "Khi tôi đến băng nhóm của chúng ta là vào năm 2000. Phỉ ca vào muộn, tự nhiên anh sẽ không có ấn tượng gì với những nhân vật nhỏ như tôi. Vả lại anh không phải lúc nào cũng ở Thành Tây, tôi luôn ở Thành Đông, một năm không gặp được mấy lần. "

"Thành Đông?"

"Đúng, anh khả năng không rõ lắm, dù sao thời điểm lão đại vẫn còn thường hay đi Thành Đông đấy."

Phỉ Thất trầm tư một lát, "Ai đưa mày tới?"

Thứ Tư nghĩ đến đổi tư thế, cơ thể vừa mới nhúc nhích đã bị người bên cạnh giữ lại.

"Là Triệu Long."

"Triệu Long?" Phỉ Thất giật mình, người này có chút ấn tượng, là đại ca chăm sóc Đường Tử Ngôn, nhưng sau khi Đường Bội mất, người này biến mất không thấy tăm hơi, hắn cũng không biết anh ta đã đi đâu.

Thứ Tư liếc mắt nhìn Phỉ Thất, há hốc mồm, sau lại nhắm lại.

Vẻ mặt Phỉ Thất hung ác, "Vậy thì... ngày ông chủ rời đi, cậu đã ở đó."

Thứ Tư lúc này mới hoàn toàn hiểu được việc gì xảy ra.

Phỉ Thất thoáng đã đến gần hắn, "chỉ cần nói dối sẽ càng thêm đau khổ."

Lông tóc thứ tư dựng lên.

Nghĩ đến những cái mấy người này vừa nói, nguyên lai cũng là vì cái chết của Đường Bội, còn tưởng rằng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, oan khuất của Đường Tử Ngôn cũng sẽ chìm xuống, sẽ không có ai truy cứu. Ai biết được ba năm sau Đường Tử Ngôn lại chủ động tra rõ chân tướng, mà chính mình lại xui xẻo như vậy, vừa ra tù đã đụng phải họng súng.

Nhưng đã nói, mình chỉ là một tiểu đệ, thật sự cũng không biết có chuyện xảo trá ẩn ở bên trong, đúng là bản thân có tham dự, nhưng là ai, Thứ Tư cũng không biết.

"Phỉ ca, em biết rõ, em không lừa anh, em thật sự cái gì cũng không biết. Trước khi xảy ra chuyện, Triệu Long đưa anh em đi uống rượu cả một đêm, ngày hôm sau anh ấy trực tiếp đưa chúng em đi. Về sau mới biết người đó là ông chủ, vậy chuyện này anh phải đi gặp Triệu Long... "Giọng Phỉ Thất đằng đằng sát khí, "Nhìn không ra mày còn rất mạnh miệng đấy?"

Thứ Tứ thấy Phỉ Thất móc súng, toàn thân chấn động, "Phỉ ca, đừng, đừng, em biết gì đều đã nói, em thực sự biết nhiều như vậy, em không lừa anh."

Phỉ Thất không nói chuyện, cầm súng dí lên trán Thứ Tư, "Mẹ nó, mày đừng dối trá"

Thứ Tư nghiêng qua một chỗ, trên trán lập tức chảy ra một vũng má, "Anh, em thực xin lỗi lão đại, anh đánh em lần này ta một chút cũng không oan uổng, có thể anh nói em dối tra, thực sự oan uổng vô cùng. Em biết nhiều như vậy, lăn lộn cùng với nhiều tiểu đệ phía sau, em muốn biết cái gì hội anh em sẽ nói cho em biết, đổi lại anh cũng không phải là không như vậy."

Sau hắn lại hít vào một hơi, "Chuyện này anh thật sự nên đi gặp Triệu Long, hắn nhất định biết rõ hơn em."

Phỉ Thất khẽ hừ, "Hắn bỏ đi nhiều năm như vậy, tao tìm hắn ở nơi nào được?"

Thứ Tư đau tái mặt, cố nén đau đớn kịch liệt trên trán, "Anh, em nói em biết rõ cái gì đều nói cho anh biết. Lúc ấy lão đại gặp chuyện không may, sau mấy tháng em đều không có gặp lại hắn, về sau 1 tuần trước khi em vào tù, hắn đã gọi điện thoại cho em, nói là cần dùng gấp tiền, lúc ấy em hỏi thăm một chút, khi đó hắn nói hắn đi theo lão Mạc Kiền, không biết hiện tại còn phải vậy hay không. Anh xem, mấy vạn tiền kia cũng không trả em.."

Sắc mặt Phỉ Thất khó coi, "Lão Mạc?"

_____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010

Trên xe có tổng cộng ba người.

Lái xe bình tĩnh ở phía trước lái xe.

Hai người phía sau gặm thành một đoàn.

Từ đầu Thẩm Hàm có chút ngượng ngùng, thấy Đường Tử Ngôn nhiệt tình như vậy cũng không có khách khí, chỉ đem tay lần vào bên trong áo sơ mi của hắn, vuốt ve vòng eo mịn màng.

Non nớt mạnh mẽ, cảm xúc thật là phi thường rối rắm.

Cùng người này hôn môi, rõ ràng là mát nhuyễn như băng, lại giống như nhiệt tình như lửa.

Vết máu trên mặt hắn cọ một chút lên mặt Đường Tử Ngôn, thoạt nhìn giống như bôi phấn, vô cùng lộng lẫy và quyến rũ.

Thẩm Hàm nằm nửa người trên ghế sau, thân thể có chút tê dại, nghĩ đến phản áp, nhưng nam nhân đã ngồi dậy, ép mình chặt hơn.

Trên đùi có vật cứng cọ xát qua lớp quần, sắc tình mà mập mờ.

Sau một nụ hôn dài, Đường Tử Ngôn thả lỏng thẩm hàm, cúi đầu cởi thắt lưng của anh.

Thẩm Hàm hít sâu một hơi rồi tiếp tục đứng dậy.

Đường Tử Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, duỗi một tay ấn người phía dưới trở về.

Thẩm Hàm kinh ngạc trước khí lực của Đường Tử Ngôn, thực sự không chịu khuất phục, khuỷu tay khẽ chống, đang muốn xoay người, lại bị một cái tay lạnh buốt thăm dò vào quần, rất nhanh đã bắt lấy thứ đang dựng thẳng đứng.

Thẩm Hàm ít sâu một hơi, thân thể mềm nhũn "Cậu.."

Ánh mặt trời theo sau lưng Đường Tử Ngôn chiếu tới, trên mặt hắn biểu lộ có chút mơ hồ, "Không thích?"

"...."

Ngón tay vẫn linh hoạt chuyển động, "Không tốt sao?"

Nhiệt độ dưới bụng dưới không ngừng bành trướng, Thẩm Hàm nghĩ đến việc cự tuyệt, nhưng miệng lại thành ra một tiếng thở hổn hển.

Thẩm Hàm xấu hổ đến cực điểm, giãy dụa lấy muốn ngồi dậy.

Ngón tay cái của Đường Tử Ngôn xoa nhẹ vùng viền vương miện, giọng vẫn như bình thường, không chút vấy bẩn "Cậu không nên lộn xộn."

Sau đó hắn dùng lực một chút, Thẩm Hàm không khỏi run lên.

Khóe môi Đường Tử Ngôn hơi câu lên, vẻ mặt cười xấu xa,

"Kiên nhẫn một chút, nhanh như vậy đã bắn không thú vị."

Thẩm Hàm trong đầu rất loạn, hoàn toàn không nghe thấy Đường Tử Ngôn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hắn bỗng nhiên buông lỏng tay, bắt đầu cởi quần áo mình ra.

Lái xe chạy đều hơn, lái xe phía trước giống như đầu gỗ.

Thẩm Hàm nhìn thấy Đường Tử Ngôn cởi áo, như ở trong mộng mới tỉnh,

"Đợi một chút!"

Đường Tử Ngôn sững sờ, dừng tay lại, "Làm sao vậy?"

Mặt Thẩm Hàm nóng bừng, chống cằm ra hiệu sang một bên.

"Cái này không tốt....Có người đang xem..."

"Làm sao vậy?" Đường Tử Ngôn thực sự không hiểu, chỉ điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục cởi quần áo. "Chỉ là tài xế, sau cũng đều biết."

"Là bởi vì biết..." Thẩm Hàm chỉ cảm thấy trên mặt vết thương phun ra máu, "Để cho người của cậu nhìn thấy cậu quần áo không chỉnh tề không tốt lắm..."

Đường Tử Ngôn cười cười, "Cái này có là cái gì, cho dù khỏa thân cũng không thành vấn đề."

Đây là sự thật, bởi vì không biết vì sao... Đường Tử Ngôn thật sự không có xấu hổ, huống chi ở trong xe, trước mặt mọi người anh ta cũng không cảm thấy được gì.

"Vậy không được, tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu như thế này," Thẩm Hàm vội vàng cởi quần áo quấn quanh người Đường Tử Ngôn, "Không ai cho xem!"

Trái tim của Đường Tử Ngôn đột nhiên xào xạc.

Sững sờ hồi lâu, không nhúc nhích.

Nghĩ đến nhiều năm như vậy, mình cởi quần áo cho không ít người, không nghĩ tới còn có người vội mặc quần áo lại,

Hơn nữa cũng không nghĩ tới, nguyên lai cảm giác này lại tốt như vậy.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...