Nam Thần Bình Hoa
Chương 34: Món quà đặc biệt
Quà của Tiết Văn không quá to nhưng lại số lượng
lại nhiều. Cô bé lấy từng món, từng món ra một: Một chiếc khuyên tai lấp lánh, một sợi dây chuyền giống như trong phim Tần Ức đeo, đều là bạc
nạm kim cương và một chiếc bánh nướng rắc vừng trắng bằng vàng!
Những món quà về sau Tiết Văn lấy ra ngày càng kỳ lạ, hai chiếc kẹo que, một hộp cánh vịt xì dầu, một gói chocolate đen, một gói bim bim vị dưa chuột....
Khi tất cả mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, cô bé ngại ngùng cười, vuốt tóc kiểu ngầu ngầu theo thói quen: "Đồ ăn vặt lúc đói ạ, em quên không lấy ra chứ không phải quà đâu."
Tiết Văn bạo lực gạt đồ ăn vặt sang bên, đặt khuyên tai, dây chuyền và bánh nướng vàng trước mặt Tần Ức: "Đây đều là quà em tự chọn, không đáng mấy đồng, idol nhận đi ạ!"
Sợ thần tượng trả khuyên tai về cô bé còn giải thích: "Khuyên tai này chỉ dùng nam châm, không cần lỗ cũng đeo được ạ."
"Ô, cảm ơn món quà của em." Tần Ức gật đầu, trợ lý số bảy bước ra, cẩn thận thu quà của mấy cô gái lại.
"À còn nữa đây." Tiết Văn thấy Tần Ức nhận quà, miệng cười ngoác rộng mang tai. Người khác thấy cô bé ngốc nghếch nhưng trong mắt cô chỉ có idol, làm gì mà thấy ánh mắt xem thường của người ngoài.
"Chờ tí ạ, thứ này quan trọng lắm." Cô bé vừa nói vừa lục lọi trong túi. Bởi vì vừa xếp đồ ăn vặt lại vào bên trong nên bây giờ tìm đồ hơi khó. Cô nhớ là còn chiếc nhẫn đồng bộ với dây chuyền mà giờ lại tìm không thấy đâu.
Sờ soạng một lúc, chạm được vào cái hộp nhỏ cưng cứng, tuy là không giống trong trí nhớ lắm nhưng cũng có thể là nhớ nhầm lắm nê cô bé vẫn vui vẻ móc ra: "Em thấy rồi đây!"
Cô đặt đồ lên trêи bàn, tới lúc nhìn rõ hình dáng của món đồ kia thì ánh mắt mọi người thay đổi, trở nên kỳ dị. Dù Tiết Văn có ngốc nghếch tới mức nào cũng phải nhận ra điều đó nên cô bé cúi xuống nhìn, hóa ra là một hộp kẹo-cao-su bị chuối, loại siêu mỏng, lại còn có gai.
Trong nội tâm Tiết Văn gào mười ngàn lần Đờ Mờ Mờ, cô thốt lên: "Em trong sáng nhé!"
Mấy cô fan khác điên cuồng gào thét trong đầu, trong nội tâm loạn xạ: "ȶɦασ má, con bé này đúng là, dám giở trò lưu manh với nam thần!"
Nhóm trợ lý đứng bên cạnh trong nội tâm loạn xạ: "Cô bé này to gan thật, thế mà dám giở trò đùa giỡn với Thiếu gia!"
Mà mẹ Tiết ở nhà tìm túi đồ mua hôm qua: "Hôm qua đi siêu thị có mấy thứ trong túi tôi tìm không thấy á, bố nó thấy không?"
"Không phải hôm nay Tiết Văn muốn đi gặp anh diễn viên họ Tần đẹp trai nào đấy à? Nó bảo túi đó đẹp nhất trong nhà nên cầm đi rồi."
Mẹ Tiết à một cái, tiện thể mắng hai câu: "Con bé này, có nói gì với em đâu, cứ bộc phát thế. Hôm nay còn bỏ cái nhẫn ở nhà chẳng mang đi đây này. Bỏ qua cơ hội hiếm có như thế về nhà hối hận chết luôn."
Chưa cần về nhà hối hận chết, Tiết Văn bây giờ đã biên thành con tôm luộc. Trêи mặt cô bé đỏ như thể chuẩn bị nhỏ máu, không dám nhìn thẳng Tần Ức.
Tần Ức yên lặng nhìn hộp kẹo-cao-su kia, tỏ thái độ kiên quyết nói: "Quà này anh không nhận."
"Cái gì mà nhận không nhận, em cầm nhầm mà! Đây không phải đồ của em, cũng không phải là quà đâu!" Tiết Văn vội nhét hộp vào trong túi, không dám nói lung tung.
Đương nhiên cô bé cũng không dám lục túi nữa, chỉ sợ lại rơi áo ngực hay quần chíp hoạt hình các loại đồ xấu hổ gì đó.
Tần Ức ngồi một lúc ở bàn với các cô rồi đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi. Anh sẽ kêu trợ lý đưa các em về, báo địa chỉ cho số bảy là được."
"Anh vẫn còn chưa ăn ạ?" Vẫn có cô bé sắc sảo để ý là Tần Ức chưa ăn gì từ đầu tới giờ.
Tần Ức cười cười: "Anh có hẹn rồi, không dùng bữa được với các em. Các em đi về chơi vui vẻ nhé."
Chờ các fan được đưa về, Tần Ức mới thở phào nhẹ nhõm, đi mở cửa phòng ăn bên cạnh. Phòng này với Thạch Tĩnh Chi có bàn lớn hơn nhiều, lượng thức ăn trêи bàn cũng phải gấp mười, mà quan trọng đó làm món Tần Ức thích.
Tần Ức đi vào lúc Thạch Tĩnh Chi vẫn còn đang lướt di động, những món ăn trêи bàn đều vẫn đang đậy nắp. Các trợ lý mở nắp đậy, vẫn nóng hổi, chưa món nào được động tới.
Trợ lý đem nắp đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Bàn cho hơn mười người nhưng cũng chỉ có hai ghế. Một ghế Thạch Tĩnh Chi ngồi còn một ghế đặt bên tay phải hắn. Tần Ức rất tự nhiên ngồi trêи chiếc ghế đó, liếc mắt qua nhìn điện thoại của Thạch Tĩnh Chi.
Trêи màn hình hiển thị mục lục của "Nhật ký tranh đoạt cá giữa các hành tinh" vì một phút lỡ lầm mà post nhầm mấy hôm trước. Từ đó Tần Ức dứt khoát lên lịch post truyện, mỗi ngày một chương. May mà tốc độ tay của cậu nhanh, kiểu gì cũng viết xong trước khi post hết hàng tồn.
Hiện giờ đã post đến chương bảy rồi, tuy là không làm lố như hồi đầu nhưng mà id Tảng Đá Lớn Lớn Lớn vẫn cứ chễm chệ ở vị trí số một với 5000 cái lôi trêи bảng phiếu bá vương của Tần Ức. Bởi vì danh sách phiếu bá vương, các số liệu về truyện này cũng ổn, so với truyện lần trước của Tần Ức thì comment nhiều hơn.
Tần Ức chọn vào account của Thạch Tĩnh Chi, người kia vẫn chỉ bỏ phiếu cho mình cậu, cất chứa truyện của cậu, cũng chỉ bình luận cho cậu. Ấy thế mà Thạch Tĩnh Chi cũng bị nhiều người để ý lắm nhé. Dù sao cũng là nhà giàu siêu cấp trêи Tấn Giang, nếu như không phải chính là Thích Ăn Cá Cá Cá, nói không chừng ngày nào đó mình lại lọt mắt xanh của hắn thì sao.
Tuy rằng lúc trước nói không cho Thạch Tĩnh Chi tiêu tiền bậy bạ nhưng tiền trong Tấn Giang của đối phương cũng không nỡ rút ra. Gửi cho Thạch Tĩnh Chi tốt xấu gì hắn cũng có một nửa, mà Tần Ức cũng lấy tiền từ hắn. Xem kiểm tra tài khoản của mình xong Tần Ức mới cất điện thoại đi. Hai người rửa tay sạch sẽ xong mới bắt đầu động đũa.
Phần lớn món ăn được bày trêи mặt kính xoay, ăn xong món này xoay qua món khác. Hiện tại đang dừng trước mặt Tần Ức là một bàn đầy những món cá được chế biến tinh tế mà màu xanh mượt ẩn hiện lại là món bông cải xanh hắn ghét nhất.
Tần Ức là bé ngoan không thích lãng phí thức ăn. Nếu ăn cá trước sẽ phá hoại vẻ đẹp của bàn ăn này mất. Cậu xoắn xuýt nhìn chằm chằm vào đĩa bông cải xanh rồi quyết đoán xoay mặt kính, vui vẻ ăn hết rồi xoay tới món cá cơm chiên bột.
Thạch Tĩnh Chi ăn chỉ khoảng bằng một phần mười cậu, thời gian dừng đũa cũng sớm. Hắn dùng giấy ăn lau miệng rồi hỏi trong lúc miệng Tần Ức chưa có thức ăn: "Em thấy nhóm fan vừa rồi thế nào?"
Tần Ức ít khi để ý người khác nên trong lòng cậu mấy bạn fan không khác nhau mấy: "Đều tốt lắm ạ. Em không thấy khác nhau mấy."
Cậu ngừng một chút, nói thêm: "Mà cô bé tên Tiết Văn kia cũng thú vị ạ."
Thạch Tĩnh Chi thấy cậu có hứng thú với người khác, trong lòng bất giác hồi hộp nhưng trêи mặt vẫn không biểu hiện ra: "Thú vị làm sao?"
Tần Ức không thấy có gì lạ trong lời nói của hắn: "Em thấy cô bé giống lời Giang Hà nói lắm, rất thành thật. Chỉ có lo cái, hội tiếp viện fan quan trọng, nghệ sĩ phải chịu trách nhiệm cho hình tượng của fan, em thấy cô bé làm không được."
Tần Ức nói vậy, Thạch Tĩnh Chi nhăn lông mày lại. Tiểu thuyết về tổng giám đốc này nọ nhiều ví dụ lắm, cô bé kia ngốc nghếch, thơ ngây có thể hấp dẫn ánh mắt của chủ tịch. Cuối cùng, khi hai ngươi ở chung, chủ tịch yêu cô bé ngốc nghếch đến khó lòng kiềm chế mà sự ngăn cản từ gia đình, bạn bè lại là xúc tác cho hai người.
Tuy rằng Tần Ức không phải chủ tịch giậm chân một phát rung chuyển địa cầu hưng tốt xấu gì cũng là ngôi sao nổi tiếng, hơn nữa giàu có. Ba tiêu chí có tài, có nhan sắc, có tiền đều phù hợp.
Thạch Tĩnh Chi nghĩ nhiều thế nhưng Tần Ức vẫn cứ kể chuyện gặp fan vừa rồi mới nhớ tới chồng quà fan tặng: "Mấy cô ấy tặng quà cho em mà cũng không dùng tới, đặt ở kho được không?"
Thạch Tĩnh Chi thăm dò hỏi: "Em không thấy bánh nướng vàng đặc biệt à?"
"Chắc là biểu tượng cho fan, các cô ấy đặt tên "Bánh Nướng" mà. Quà của fan thì không thẻ bán được, cứ giữ thôi." Tần Ức không nghĩ ra được biện pháp đặc biệt gì để xử lý.
Thạch Tĩnh Chi nhìn cậu khó xử, nói: "Nếu em không xử lý được thì cứ giao cho số bốn đi, cậu ta chuyên nghiệp lắm. Dù sao có vài ngôi sao nhận được vài món quà kỳ quái kia kìa, em đã đồng ý phải đảm bảo an toàn cho bản thân." Hắn chỉ cho phép cô bé ngốc nghếch kia có quan hệ fan và idol với Tần Ức.
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Lần sau không cần tổ chức fan meeting nữa. Tuy là ít người nhưng lần nào đến phải sắp xếp chỗ bí mật thế nàu không ổn lắm."
Tần Ức bày tỏ mình không có ý kiến: "Nghe A Tĩnh, anh vui là được rồi."
Chắc chắn Tần Ức không có ý nghĩ gì khác với cô gái nhỏ kia, Thạch Tĩnh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Đúng rồi, còn một việc, mai có việc gì kêu Giang Hà đẩy xuống cho anh."
Tần Ức ngậm một con cá cơm trong tay, mặt nghi hoặc nhìn hắn.
"Mai kiểm tra sức khỏe, toàn thân."
Những món quà về sau Tiết Văn lấy ra ngày càng kỳ lạ, hai chiếc kẹo que, một hộp cánh vịt xì dầu, một gói chocolate đen, một gói bim bim vị dưa chuột....
Khi tất cả mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, cô bé ngại ngùng cười, vuốt tóc kiểu ngầu ngầu theo thói quen: "Đồ ăn vặt lúc đói ạ, em quên không lấy ra chứ không phải quà đâu."
Tiết Văn bạo lực gạt đồ ăn vặt sang bên, đặt khuyên tai, dây chuyền và bánh nướng vàng trước mặt Tần Ức: "Đây đều là quà em tự chọn, không đáng mấy đồng, idol nhận đi ạ!"
Sợ thần tượng trả khuyên tai về cô bé còn giải thích: "Khuyên tai này chỉ dùng nam châm, không cần lỗ cũng đeo được ạ."
"Ô, cảm ơn món quà của em." Tần Ức gật đầu, trợ lý số bảy bước ra, cẩn thận thu quà của mấy cô gái lại.
"À còn nữa đây." Tiết Văn thấy Tần Ức nhận quà, miệng cười ngoác rộng mang tai. Người khác thấy cô bé ngốc nghếch nhưng trong mắt cô chỉ có idol, làm gì mà thấy ánh mắt xem thường của người ngoài.
"Chờ tí ạ, thứ này quan trọng lắm." Cô bé vừa nói vừa lục lọi trong túi. Bởi vì vừa xếp đồ ăn vặt lại vào bên trong nên bây giờ tìm đồ hơi khó. Cô nhớ là còn chiếc nhẫn đồng bộ với dây chuyền mà giờ lại tìm không thấy đâu.
Sờ soạng một lúc, chạm được vào cái hộp nhỏ cưng cứng, tuy là không giống trong trí nhớ lắm nhưng cũng có thể là nhớ nhầm lắm nê cô bé vẫn vui vẻ móc ra: "Em thấy rồi đây!"
Cô đặt đồ lên trêи bàn, tới lúc nhìn rõ hình dáng của món đồ kia thì ánh mắt mọi người thay đổi, trở nên kỳ dị. Dù Tiết Văn có ngốc nghếch tới mức nào cũng phải nhận ra điều đó nên cô bé cúi xuống nhìn, hóa ra là một hộp kẹo-cao-su bị chuối, loại siêu mỏng, lại còn có gai.
Trong nội tâm Tiết Văn gào mười ngàn lần Đờ Mờ Mờ, cô thốt lên: "Em trong sáng nhé!"
Mấy cô fan khác điên cuồng gào thét trong đầu, trong nội tâm loạn xạ: "ȶɦασ má, con bé này đúng là, dám giở trò lưu manh với nam thần!"
Nhóm trợ lý đứng bên cạnh trong nội tâm loạn xạ: "Cô bé này to gan thật, thế mà dám giở trò đùa giỡn với Thiếu gia!"
Mà mẹ Tiết ở nhà tìm túi đồ mua hôm qua: "Hôm qua đi siêu thị có mấy thứ trong túi tôi tìm không thấy á, bố nó thấy không?"
"Không phải hôm nay Tiết Văn muốn đi gặp anh diễn viên họ Tần đẹp trai nào đấy à? Nó bảo túi đó đẹp nhất trong nhà nên cầm đi rồi."
Mẹ Tiết à một cái, tiện thể mắng hai câu: "Con bé này, có nói gì với em đâu, cứ bộc phát thế. Hôm nay còn bỏ cái nhẫn ở nhà chẳng mang đi đây này. Bỏ qua cơ hội hiếm có như thế về nhà hối hận chết luôn."
Chưa cần về nhà hối hận chết, Tiết Văn bây giờ đã biên thành con tôm luộc. Trêи mặt cô bé đỏ như thể chuẩn bị nhỏ máu, không dám nhìn thẳng Tần Ức.
Tần Ức yên lặng nhìn hộp kẹo-cao-su kia, tỏ thái độ kiên quyết nói: "Quà này anh không nhận."
"Cái gì mà nhận không nhận, em cầm nhầm mà! Đây không phải đồ của em, cũng không phải là quà đâu!" Tiết Văn vội nhét hộp vào trong túi, không dám nói lung tung.
Đương nhiên cô bé cũng không dám lục túi nữa, chỉ sợ lại rơi áo ngực hay quần chíp hoạt hình các loại đồ xấu hổ gì đó.
Tần Ức ngồi một lúc ở bàn với các cô rồi đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi. Anh sẽ kêu trợ lý đưa các em về, báo địa chỉ cho số bảy là được."
"Anh vẫn còn chưa ăn ạ?" Vẫn có cô bé sắc sảo để ý là Tần Ức chưa ăn gì từ đầu tới giờ.
Tần Ức cười cười: "Anh có hẹn rồi, không dùng bữa được với các em. Các em đi về chơi vui vẻ nhé."
Chờ các fan được đưa về, Tần Ức mới thở phào nhẹ nhõm, đi mở cửa phòng ăn bên cạnh. Phòng này với Thạch Tĩnh Chi có bàn lớn hơn nhiều, lượng thức ăn trêи bàn cũng phải gấp mười, mà quan trọng đó làm món Tần Ức thích.
Tần Ức đi vào lúc Thạch Tĩnh Chi vẫn còn đang lướt di động, những món ăn trêи bàn đều vẫn đang đậy nắp. Các trợ lý mở nắp đậy, vẫn nóng hổi, chưa món nào được động tới.
Trợ lý đem nắp đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Bàn cho hơn mười người nhưng cũng chỉ có hai ghế. Một ghế Thạch Tĩnh Chi ngồi còn một ghế đặt bên tay phải hắn. Tần Ức rất tự nhiên ngồi trêи chiếc ghế đó, liếc mắt qua nhìn điện thoại của Thạch Tĩnh Chi.
Trêи màn hình hiển thị mục lục của "Nhật ký tranh đoạt cá giữa các hành tinh" vì một phút lỡ lầm mà post nhầm mấy hôm trước. Từ đó Tần Ức dứt khoát lên lịch post truyện, mỗi ngày một chương. May mà tốc độ tay của cậu nhanh, kiểu gì cũng viết xong trước khi post hết hàng tồn.
Hiện giờ đã post đến chương bảy rồi, tuy là không làm lố như hồi đầu nhưng mà id Tảng Đá Lớn Lớn Lớn vẫn cứ chễm chệ ở vị trí số một với 5000 cái lôi trêи bảng phiếu bá vương của Tần Ức. Bởi vì danh sách phiếu bá vương, các số liệu về truyện này cũng ổn, so với truyện lần trước của Tần Ức thì comment nhiều hơn.
Tần Ức chọn vào account của Thạch Tĩnh Chi, người kia vẫn chỉ bỏ phiếu cho mình cậu, cất chứa truyện của cậu, cũng chỉ bình luận cho cậu. Ấy thế mà Thạch Tĩnh Chi cũng bị nhiều người để ý lắm nhé. Dù sao cũng là nhà giàu siêu cấp trêи Tấn Giang, nếu như không phải chính là Thích Ăn Cá Cá Cá, nói không chừng ngày nào đó mình lại lọt mắt xanh của hắn thì sao.
Tuy rằng lúc trước nói không cho Thạch Tĩnh Chi tiêu tiền bậy bạ nhưng tiền trong Tấn Giang của đối phương cũng không nỡ rút ra. Gửi cho Thạch Tĩnh Chi tốt xấu gì hắn cũng có một nửa, mà Tần Ức cũng lấy tiền từ hắn. Xem kiểm tra tài khoản của mình xong Tần Ức mới cất điện thoại đi. Hai người rửa tay sạch sẽ xong mới bắt đầu động đũa.
Phần lớn món ăn được bày trêи mặt kính xoay, ăn xong món này xoay qua món khác. Hiện tại đang dừng trước mặt Tần Ức là một bàn đầy những món cá được chế biến tinh tế mà màu xanh mượt ẩn hiện lại là món bông cải xanh hắn ghét nhất.
Tần Ức là bé ngoan không thích lãng phí thức ăn. Nếu ăn cá trước sẽ phá hoại vẻ đẹp của bàn ăn này mất. Cậu xoắn xuýt nhìn chằm chằm vào đĩa bông cải xanh rồi quyết đoán xoay mặt kính, vui vẻ ăn hết rồi xoay tới món cá cơm chiên bột.
Thạch Tĩnh Chi ăn chỉ khoảng bằng một phần mười cậu, thời gian dừng đũa cũng sớm. Hắn dùng giấy ăn lau miệng rồi hỏi trong lúc miệng Tần Ức chưa có thức ăn: "Em thấy nhóm fan vừa rồi thế nào?"
Tần Ức ít khi để ý người khác nên trong lòng cậu mấy bạn fan không khác nhau mấy: "Đều tốt lắm ạ. Em không thấy khác nhau mấy."
Cậu ngừng một chút, nói thêm: "Mà cô bé tên Tiết Văn kia cũng thú vị ạ."
Thạch Tĩnh Chi thấy cậu có hứng thú với người khác, trong lòng bất giác hồi hộp nhưng trêи mặt vẫn không biểu hiện ra: "Thú vị làm sao?"
Tần Ức không thấy có gì lạ trong lời nói của hắn: "Em thấy cô bé giống lời Giang Hà nói lắm, rất thành thật. Chỉ có lo cái, hội tiếp viện fan quan trọng, nghệ sĩ phải chịu trách nhiệm cho hình tượng của fan, em thấy cô bé làm không được."
Tần Ức nói vậy, Thạch Tĩnh Chi nhăn lông mày lại. Tiểu thuyết về tổng giám đốc này nọ nhiều ví dụ lắm, cô bé kia ngốc nghếch, thơ ngây có thể hấp dẫn ánh mắt của chủ tịch. Cuối cùng, khi hai ngươi ở chung, chủ tịch yêu cô bé ngốc nghếch đến khó lòng kiềm chế mà sự ngăn cản từ gia đình, bạn bè lại là xúc tác cho hai người.
Tuy rằng Tần Ức không phải chủ tịch giậm chân một phát rung chuyển địa cầu hưng tốt xấu gì cũng là ngôi sao nổi tiếng, hơn nữa giàu có. Ba tiêu chí có tài, có nhan sắc, có tiền đều phù hợp.
Thạch Tĩnh Chi nghĩ nhiều thế nhưng Tần Ức vẫn cứ kể chuyện gặp fan vừa rồi mới nhớ tới chồng quà fan tặng: "Mấy cô ấy tặng quà cho em mà cũng không dùng tới, đặt ở kho được không?"
Thạch Tĩnh Chi thăm dò hỏi: "Em không thấy bánh nướng vàng đặc biệt à?"
"Chắc là biểu tượng cho fan, các cô ấy đặt tên "Bánh Nướng" mà. Quà của fan thì không thẻ bán được, cứ giữ thôi." Tần Ức không nghĩ ra được biện pháp đặc biệt gì để xử lý.
Thạch Tĩnh Chi nhìn cậu khó xử, nói: "Nếu em không xử lý được thì cứ giao cho số bốn đi, cậu ta chuyên nghiệp lắm. Dù sao có vài ngôi sao nhận được vài món quà kỳ quái kia kìa, em đã đồng ý phải đảm bảo an toàn cho bản thân." Hắn chỉ cho phép cô bé ngốc nghếch kia có quan hệ fan và idol với Tần Ức.
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Lần sau không cần tổ chức fan meeting nữa. Tuy là ít người nhưng lần nào đến phải sắp xếp chỗ bí mật thế nàu không ổn lắm."
Tần Ức bày tỏ mình không có ý kiến: "Nghe A Tĩnh, anh vui là được rồi."
Chắc chắn Tần Ức không có ý nghĩ gì khác với cô gái nhỏ kia, Thạch Tĩnh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Đúng rồi, còn một việc, mai có việc gì kêu Giang Hà đẩy xuống cho anh."
Tần Ức ngậm một con cá cơm trong tay, mặt nghi hoặc nhìn hắn.
"Mai kiểm tra sức khỏe, toàn thân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương