Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
Chương 41: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (17)
Edt: Ở Đây Có JQ!Beta: Mítt~~~~~~~~~~“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đế quân Long Hề nhíu mày, nhìn Phượng Vô Thương, như là đang tìm câu trả lời. Phượng Vô Thương nói một câu “Tạm thời đừng nóng nảy”, trực tiếp để Đế quân Long Hề cầm lấy thức ăn cho cá, tiêu sái đi về phía hồ sen. Đế quân Long Hề nhướng mày, như mong muốn của Phượng Vô Thương cùng đi về phía hồ sen. Nhưng mà, một khắc khi Đế quân Long Hề đem thức ăn cho cá đi về phía hồ sen, mấy con cá cẩm lý vốn dĩ còn đang lật bụng bỗng trong phút chốc quay cuồng lên. Ngay sau đó trồi lên mặt nước, nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng hướng về phía Phượng Vô Thương, Tô Mê cùng Đế quân Long Hề, Đế hậu mà gật đầu, giống như có linh tính mà hành lễ. Dạ Lăng Tuyệt lạnh lùng nheo mắt lại, giơ tay gọi Mạnh Truyện tới, thì thầm vài câu. Mạnh Truyện đi rồi, ánh mắt Dạ Lăng Tuyệt vẫn luôn đặt trên hai bàn tay đang nắm chặt của Phượng Vô Thương và Tô Mê, lãnh ý lập loè trong đáy mắt, rất lâu sau đó vẫn không có dấu hiệu tan biến. Niệm Như Yên đứng ngay bên cạnh hắn, đem cảm xúc của Dạ Lăng Tuyệt thu vào mắt. Nhìn theo tầm mắt của Dạ Lăng Tuyệt, trong mắt Niệm Như Yên nhiều thêm vài phần lệ khí âm u. “Này, chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?” Đế quân Long Hề khó hiểu hỏi. Tô Mê thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ, ý cười doanh doanh thay Phượng Vô Thương trả lời. “Cẩm lý là loài cá có linh trí, tuy rằng phu quân nuôi giúp Đế quân, nhưng Đế quân cũng thường xuyên cho chúng ăn, vậy nên cẩm lý biết ngài tới, giả vờ một chút, cố ý xoát cảm giác tồn tại, muốn nhìn ngắm thiên nhan của Đế quân và Đế hậu, làm nũng bán manh cầu quan tâm.” Lời này của Tô Mê, nháy mắt làm hài lòng Đế quân Đế hậu, trực tiếp thưởng một đống vàng bạc tài bảo cho cô. Mà lúc này, Phượng Vô Thương lại nói. “Không biết lúc này Triệu Vũ đã đến hay chưa, Vô Thương rất hiếu kỳ rốt cuộc là kẻ nào rắp tâm muốn hãm hại ta?” “Ái khanh yên tâm, bản đế quân nhất định sẽ trả cho ngươi một công đạo khiến ngươi hài lòng.” Long Hề đế vừa dứt lời thì có một vị thái giám môi hồng răng trắng tiến đến bên cạnh hắn thì thầm một phen. “Lại có việc này?” Long Hề đế híp mắt lại, lạnh giọng hỏi. Vị thái giám kia thận trọng gật đầu, sau đó dường như có chút ngập ngừng nói. “Không chỉ có thế, tên hạ nhân trong phủ Quốc sư mới vừa rồi cũng…….” Sắc mặt Đế quân Long Hề trầm xuống, quát lớn. “Cấm vệ quân, đem Dạ Vương lập tức bắt lại!” Trong lúc tất cả mọi người không rõ nguyên do thì chỉ thấy một nhóm cấm vệ quân, trực tiếp đem Dạ Lăng Tuyệt đang đứng xem kịch vui lẫn trong đám người bắt lấy. “Phụ hoàng, vì sao lại bắt nhi thần?” Dạ Lăng Tuyệt hoàn toàn đưa tay chịu trói, không hề kháng cự, chỉ đưa đôi mắt tràn đầy khó hiểu nhìn về phía Đế quân Long Hề. Long Hề đế lạnh lẽo nheo đôi mắt cơ trí sắc bén. “Bản đế quân không nghĩ tới, ngươi là kẻ lòng lang dạ sói, lại còn ra lệnh cho Triệu Vũ tạo ra một bộ hoàng bào cho ngươi. Nếu như lúc này bản đế quân hạ lệnh điều tra trong phủ của ngươi, liệu có phải ngay cả ngọc tỉ cũng tìm ra?” Dạ Lăng Tuyệt biến sắc, lập tức phản bác. “Nhi thần vô tội, phụ hoàng người không thể tin lời gièm pha, đây rõ ràng là có người cố ý vu oan giá họa cho nhi thần.” Hắn liếc mắt nhìn Phượng Vô Thương một cái, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết. Mọi người ở đây ngẫm lại cũng nghĩ giống như thế. Việc này, Quốc sư đại nhân yêu cầu truyền Triệu Vũ trước, sau đó mới tìm được hoàng bào, sự tình hiển nhiên trùng hợp đến đáng ngờ. Dạ Lăng Tuyệt nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, thu liễm nụ cười lạnh trên môi, tức giận bất bình nói. “Nếu như phụ hoàng không tin nhi thần, vậy thì có thể tìm Triệu Vũ tới đối chất, nhi thần cũng muốn biết, rốt cuộc là ai hãm hại ai?” Đế quân Long Hề hừ lạnh: “Đối chất? Người đều đã bị ngươi diệt khẩu, làm sao có thể đối chất?” Dạ Lăng Tuyệt lập tức phản bác: “Nhi thần không có, nhi thần cùng người tên Triệu Vũ kia không quen thân, hắn sao có thể mạo hiểm tính mạng mà chế tác hoàng bào cho nhi thần chứ. Có lẽ hoàng bào này là làm cho người khác, nhi thần thật sự vô tội, phụ hoàng nhất định phải tin tưởng nhi thần.” Trong lời nói của hắn mang một thâm ý khác, đại ý chính là Triệu Vũ là người chuyên chế tác y phục cho Phượng Vô Thương, rất có khả năng người thật sự muốn làm hoàng bào là Phượng Vô Thương. “Thật sự không thân sao?” Tô Mê đột nhiên đứng ra: “Theo ta được biết, trước đó vài ngày Dạ Vương gia vừa mới nạp tiểu thiếp thứ hai mươi bốn, Triệu Vũ chỉ có một người con trai mà người này có một đứa con gái, thiếp thất mới nạp vào cửa của Vương gia chính là cháu gái còn chưa cập kê của Triệu Vũ, như vậy còn không thân?” Thật ra Tô Mê cũng chưa từng thấy qua cháu gái của Triệu Vũ. Chỉ là trong nguyên văn, sau khi Dạ Lăng Tuyệt có được bản đồ bảo tàng, bởi vì hạ lệnh sai người chiếu cố nguyên chủ khiến cho vài vị thiếp thất ghen đến đỏ mắt náo loạn một phen. Mà trong số vài vị thiếp thất kia, người đứng đầu chính là cháu gái của Triệu Vũ. Đế quân Long Hề khó hiểu nhìn về phía Tô Mê. Người sau khẽ cúi người, hướng về phía Long Hề Đế bẩm báo đúng sự thật. “Không dối gạt Đế quân, mấy tháng trước trong nhà Tô Mê xảy ra biến cố lớn, trong lúc xuống núi gặp phải sơn tặc, sau đó được Dạ Vương cứu, ở Vương phủ làm nô lệ một thời gian, trong lúc vô ý biết được việc này.” “Làm nô lệ?” Tô Mê nhàn nhạt gật đầu: "Vâng, sau này may mà gặp được phu quân, mới có thể rời khỏi Vương phủ.” May mà? Nghe ý tứ này, giống như biến tướng nói rằng, dường như cuộc sống của cô ở Vương phủ cũng không quá tốt. Người nói “Vô tâm”, người nghe có ý, lời này nói ra lập tức khiến cho người có tâm bàn tán. “Trách không được vài ngày trước, thời điểm ta đi ngang qua Vương phủ, hình như ta nhìn thấy người trong phủ Quốc sư đỡ một nữ nhân bị đánh thành đầu heo đi ra.” “Ý của ngươi chính là cái đầu heo, à không, nữ nhân kia chính là Quốc sư phu nhân hiện giờ sao?” “Có thể lắm, ngươi xem Quốc sư phu nhân lớn lên xinh đẹp như vậy, liệu có phải do Quốc sư cứu Quốc sư phu nhân nên mới chọc tới Dạ Vương, sau đó mới có một màn vu oan hãm hại này, muốn ngăn cản người ta thành hôn?” “Mợ nó, ngươi nói như thể biết tường tận chân tướng vậy…….” ….. “Ký chủ, đầu heo trong miệng bọn họ, hình như là nói cô đó.” “Làm sao ngươi lại xuất hiện?” Tô Mê tức giận nhìn hệ thống 059. “Có nhiệm vụ che dấu, nhận hay không?” Tô Mê nhướng mày: “Có thêm tích phân không, có thì nhận, còn không có, ngươi nhanh offline đi.” “Có là được rồi chứ gì, rốt cuộc nhận hay không nhận?” Hệ thống 059 hung tợn trừng mắt với cô. “Nhận.” “Nhiệm vụ che dấu: Tìm ra kẻ đứng sau màn hạ độc thủ khiến Tô gia diệt môn.” Tô Mê nhíu mày: “Ý của ngươi là, kẻ đứng sau hãm hại Tô gia cũng ở trong đám người này sao?” “Đúng vậy, tóm lại cô phải biểu hiện cho tốt, bổn hệ thống sẽ thêm vào trợ cấp cho cô.” Tô Mê quan sát thật kỹ mọi người có mặt ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người kẻ có hiềm nghi lớn nhất là Dạ Lăng Tuyệt. Dựa theo tính cách của tác giả, tra nam chủ rất có khả năng là người đứng sau màn hạ độc thủ với gia đình của nguyên nữ chủ, nếu không cũng sẽ không trùng hợp như vậy, đúng lúc cứu được nguyên nữ chủ đang bị trọng thương. Lúc này hệ thống còn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành, xem ra cần phải làm Dạ Lăng Tuyệt tự mình thừa nhận mới được. Dạ Lăng Tuyệt bỗng dưng ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía Tô Mê, trong mắt kia chợt loé lên tia thất vọng cùng bi thương, bị Niệm Như Yên và Tô Mê đồng thời bắt giữ. Ngay sau đó, tầm mắt của Tô Mê và Niệm Như Yên giao nhau, Niệm Như Yên vừa định hung hăng trừng mắt liếc Tô Mê một cái, nhưng trong nháy mắt đã bị một đạo ánh mắt vô cùng âm lãnh quét qua chế trụ! Niệm Như Yên giật mình, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Phượng Vô Thương, một tia kinh diễm hiện lên trong mắt. “Không được nhìn phu quân ta!” “Nhắm mắt chó của ngươi lại.” Trăm miệng một lời, Tô Mê và Phượng Vô Thương đồng thời thốt ra, ngay sau đó hai người nhìn nhau chớp chớp mắt một cái, khó khăn thu hồi ánh mắt của mình về. “Người tới, đem Dạ Vương bắt giam chờ ngày tra khảo.” Đế quân Long Hề ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân trực tiếp đem Dạ Lăng Tuyệt nhốt vào thiên lao. ~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương