Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi
Chương 13
Mãn Hạnh như thể đã mở ra một thế giới quan mới.
Trong đầu cậu ấy bây giờ, đang nghĩ tới viễn tưởng hai người kia ở phòng ngủ kín tối qua, môi kề môi, hơi thở nóng bỏng phả lại cho nhau, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau….
Cùng với những âm thanh khiến người khác nghe thôi cũng đủ để……..
Viễn Phong: “Này.”
Mãn Hạnh: “Đại….Tôi không nghĩ gì tào lao hết cả, hoàn toàn không có gì hết cả!”
Đào Nguyên: “Tụi này chưa làm tới mức cậu nghĩ trong đầu đâu.”
Mãn Hạnh: “….Tớ ghi rõ trên mặt như vậy đấy hả?”
Cả hai đều gật đầu đồng nhất một đáp án.
Nhưng đối với Mãn Hạnh hiện tại, chuyện này vẫn quá là bất ngờ đan xen với ngạc nhiên, vì cậu không bao ngờ nghĩ tới chuyện Viễn Phong thật sự đích thân đưa người về đây.
Mãn Hạnh nhìn qua ngoại hình của cậu đánh giá một lượt, thở dài: “Xem ra đại thần của tụi này bị cậu chiếm mất tiêu rồi, nhưng cũng chẳng sao, phải có người quản lý anh ấy thì anh Zino mới thở phào.”
Đào Nguyên: “Zino?”
Mãn Hạnh: “Tên thật là Khoa Tần, quản lý chính lâu năm của tụi tớ. Anh ấy tuy nghiêm khắc và nóng nảy, nhưng vẫn là người cố vấn của chiến đội này.”
Viễn Phong: “Không người này thì đây sớm đã tàn. Anh cũng kính nể nhiều phần, mọi người ở đây ai cũng vậy cả.”
Đào Nguyên đã tiếp thu được kiến thức mới, nhưng một lát sau cậu lại suy nghĩ như thể có một tảng đá đột nhiên đè nặng lên trong đầu cậu.
Lỡ như mọi người ở đây….đều nghĩ cậu làm quản lý với mục đích là để tranh vị trí của Zino?
Như thế thì, cậu đáng lẽ…..
*Pặc*
Mãn Hạnh: “Cậu cứ thoải mái như ở nhà nhé. Mọi người ở đây đều hoà đồng với nhau lắm, tụi này cũng không cảm thấy ngại đâu.”
Đào Nguyên: “Chuyện đó….Tớ làm được hay không còn….”
Mãn Hạnh: “Sao lại vậy? Đã bước vào đây với anh Phong rồi, tớ cũng coi cậu như người nhà đấy thôi! Chúng ta ra đây nói chuyện, ở đây không phải là nơi thích hợp.”
Đào Nguyên rất bối rối, không biết phải làm thế nào, chỉ đành đưa mắt cầu cứu về phía anh.
Viễn Phong nhìn vào đống dĩa bên trong bồn rửa, lập tức đoán ra được phần nào, chỉ an ủi cậu bằng lời nói: “Em cứ thoải mái nói chuyện đi, anh có lẽ nên ăn tạm gì cũng được.”
Đào Nguyên: “…..Tối nay nhất định sẽ nấu cho anh một bữa ăn hoàn hảo….”
Viễn Phong: “Anh chờ tới lúc đấy.”
Mãn Hạnh nhận được sự đồng ý của đại thần liền lôi kéo người ra bên ngoài phòng khách, còn anh lại mở tủ lấy hộp mì ăn liền ra, nhìn vào nó lại không thể nào không bất mãn.
Món thịt kho tàu hôm qua…..nó rất ngon.
“Mình muốn ăn thêm lần nữa….”
...————————...
Cậu đã lo lắng quá thừa thãi, vì cậu nghĩ người ta kéo mình ra đấy để lật mặt nói xấu đủ điều khiến tinh thần cậu ngày càng nặng nề.
Nhưng nói chuyện chưa lâu, cậu và Mãn Hạnh đều cùng gu nói chuyện nên rất nhanh đã trở nên vô cùng thân thiết.
“Vậy thì, hôm qua cậu ngủ ở đâu vậy? Tớ nhớ không nhầm, phòng dành cho khách vốn không hề có….”
“Tớ….tớ ngủ ở phòng của….anh Phong…”
“Thật hay giả vậy? Cậu….đừng nên lừa dối tớ đấy, phòng của đại thần là điều bí ẩn lắm đấy.”
“…Là sự thật, người tớ vẫn còn mùi của anh ấy….”
Mãn Hạnh bán tin bán nghi kề sát ngửi xem một lượt, quả thật đã phân tích mùi hương trên người cậu có hơn 80% là mùi của Viễn Phong.
Điều đó đã suýt khiến cho Bản Triều đang đi xuống bắt gặp thấy liền té xuống một mạch trên cầu thang.
Bản Triều: “Hạnh Hạnh, không phải cậu thèm người yêu đến nỗi, đi hít lấy mùi hương trên người bạn mình ấy chứ?”
Mãn Hạnh nghe được giọng nói đầy “chân lí” liền giơ nắm đấm lên nơi phát ra âm thanh: “Tôi không điên mà làm vậy! Cậu ta thật sự có mùi của nam thần, không tin liền ngửi xem!”
Bản Triều hiểu rõ nam thần của họ là người như thế nào, nhưng vẫn quyết định kiểm tra thực hư xem Mãn Hạnh đang nói thật hay nói chơi.
Ngửi một thoáng, cậu ta vậy mà đã vội che mặt lại, biểu cảm như thể không tin nổi: “Cậu ta…thực sự là anh Phong đưa về đấy hả?”
Mãn Hạnh ôm lấy Đào Nguyên tuyên bố rất dõng dạc: “Không chỉ là bạn bình thường, hai người đấy là vợ-chồng-cùng-giường.”
*Đoàng*
“MẤY TÊN KIA, MAU XUỐNG NHÀ NGAY! CHUYỆN HỆ TRỌNG, HỆ TRỌNG LỚN!”
Bản Triều như đã bị sấm đánh vang giữa trời quang, ngay lập tức gào lên bằng giọng ca đạt ngưỡng vận tốc máy bay, ngay lập tức một cuốn sách dày cộm bằng từ điển đập thẳng vào bản mặt đẹp trai của cậu.
Zino - thủ phạm chạy ra từ phòng quản lý nhìn xuống: “Kêu gì mà kêu om sòm! Đang làm việc mà miệng cậu như loa phát thanh vậy, ai chịu nổi cậu!”
Bản Triều ôm lấy khuôn mặt của mình đau khổ: “Anh quản lý, có cần ra tay thế không? Mà quên đi, anh Phong có đưa người về kìa!”
Zino vội vàng chạy xuống nhà, Liên Nam và Bản Doanh vừa bước ra từ phòng huấn luyện nghe thấy vậy cũng chạy xuống dưới phòng khách.
Thế là Đào Nguyên đã trực tiếp gặp toàn bộ thành viên và quản lý của chiến đội BKA, vội vàng giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn nhất, nhưng Zino hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
“Ai….ai đã đưa nhóc tới đây? Streamer Đào Nguyên, đây không phải….”
“Là em đưa về.”
Một câu nói ngắn gọn đã khiến mọi người đều chú ý tới anh, trong tay anh còn cầm ly cacao cho cậu uống bồi bổ.
“Cậu ấy là vợ của em, đưa về là lẽ đương nhiên.”
Trong đầu cậu ấy bây giờ, đang nghĩ tới viễn tưởng hai người kia ở phòng ngủ kín tối qua, môi kề môi, hơi thở nóng bỏng phả lại cho nhau, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau….
Cùng với những âm thanh khiến người khác nghe thôi cũng đủ để……..
Viễn Phong: “Này.”
Mãn Hạnh: “Đại….Tôi không nghĩ gì tào lao hết cả, hoàn toàn không có gì hết cả!”
Đào Nguyên: “Tụi này chưa làm tới mức cậu nghĩ trong đầu đâu.”
Mãn Hạnh: “….Tớ ghi rõ trên mặt như vậy đấy hả?”
Cả hai đều gật đầu đồng nhất một đáp án.
Nhưng đối với Mãn Hạnh hiện tại, chuyện này vẫn quá là bất ngờ đan xen với ngạc nhiên, vì cậu không bao ngờ nghĩ tới chuyện Viễn Phong thật sự đích thân đưa người về đây.
Mãn Hạnh nhìn qua ngoại hình của cậu đánh giá một lượt, thở dài: “Xem ra đại thần của tụi này bị cậu chiếm mất tiêu rồi, nhưng cũng chẳng sao, phải có người quản lý anh ấy thì anh Zino mới thở phào.”
Đào Nguyên: “Zino?”
Mãn Hạnh: “Tên thật là Khoa Tần, quản lý chính lâu năm của tụi tớ. Anh ấy tuy nghiêm khắc và nóng nảy, nhưng vẫn là người cố vấn của chiến đội này.”
Viễn Phong: “Không người này thì đây sớm đã tàn. Anh cũng kính nể nhiều phần, mọi người ở đây ai cũng vậy cả.”
Đào Nguyên đã tiếp thu được kiến thức mới, nhưng một lát sau cậu lại suy nghĩ như thể có một tảng đá đột nhiên đè nặng lên trong đầu cậu.
Lỡ như mọi người ở đây….đều nghĩ cậu làm quản lý với mục đích là để tranh vị trí của Zino?
Như thế thì, cậu đáng lẽ…..
*Pặc*
Mãn Hạnh: “Cậu cứ thoải mái như ở nhà nhé. Mọi người ở đây đều hoà đồng với nhau lắm, tụi này cũng không cảm thấy ngại đâu.”
Đào Nguyên: “Chuyện đó….Tớ làm được hay không còn….”
Mãn Hạnh: “Sao lại vậy? Đã bước vào đây với anh Phong rồi, tớ cũng coi cậu như người nhà đấy thôi! Chúng ta ra đây nói chuyện, ở đây không phải là nơi thích hợp.”
Đào Nguyên rất bối rối, không biết phải làm thế nào, chỉ đành đưa mắt cầu cứu về phía anh.
Viễn Phong nhìn vào đống dĩa bên trong bồn rửa, lập tức đoán ra được phần nào, chỉ an ủi cậu bằng lời nói: “Em cứ thoải mái nói chuyện đi, anh có lẽ nên ăn tạm gì cũng được.”
Đào Nguyên: “…..Tối nay nhất định sẽ nấu cho anh một bữa ăn hoàn hảo….”
Viễn Phong: “Anh chờ tới lúc đấy.”
Mãn Hạnh nhận được sự đồng ý của đại thần liền lôi kéo người ra bên ngoài phòng khách, còn anh lại mở tủ lấy hộp mì ăn liền ra, nhìn vào nó lại không thể nào không bất mãn.
Món thịt kho tàu hôm qua…..nó rất ngon.
“Mình muốn ăn thêm lần nữa….”
...————————...
Cậu đã lo lắng quá thừa thãi, vì cậu nghĩ người ta kéo mình ra đấy để lật mặt nói xấu đủ điều khiến tinh thần cậu ngày càng nặng nề.
Nhưng nói chuyện chưa lâu, cậu và Mãn Hạnh đều cùng gu nói chuyện nên rất nhanh đã trở nên vô cùng thân thiết.
“Vậy thì, hôm qua cậu ngủ ở đâu vậy? Tớ nhớ không nhầm, phòng dành cho khách vốn không hề có….”
“Tớ….tớ ngủ ở phòng của….anh Phong…”
“Thật hay giả vậy? Cậu….đừng nên lừa dối tớ đấy, phòng của đại thần là điều bí ẩn lắm đấy.”
“…Là sự thật, người tớ vẫn còn mùi của anh ấy….”
Mãn Hạnh bán tin bán nghi kề sát ngửi xem một lượt, quả thật đã phân tích mùi hương trên người cậu có hơn 80% là mùi của Viễn Phong.
Điều đó đã suýt khiến cho Bản Triều đang đi xuống bắt gặp thấy liền té xuống một mạch trên cầu thang.
Bản Triều: “Hạnh Hạnh, không phải cậu thèm người yêu đến nỗi, đi hít lấy mùi hương trên người bạn mình ấy chứ?”
Mãn Hạnh nghe được giọng nói đầy “chân lí” liền giơ nắm đấm lên nơi phát ra âm thanh: “Tôi không điên mà làm vậy! Cậu ta thật sự có mùi của nam thần, không tin liền ngửi xem!”
Bản Triều hiểu rõ nam thần của họ là người như thế nào, nhưng vẫn quyết định kiểm tra thực hư xem Mãn Hạnh đang nói thật hay nói chơi.
Ngửi một thoáng, cậu ta vậy mà đã vội che mặt lại, biểu cảm như thể không tin nổi: “Cậu ta…thực sự là anh Phong đưa về đấy hả?”
Mãn Hạnh ôm lấy Đào Nguyên tuyên bố rất dõng dạc: “Không chỉ là bạn bình thường, hai người đấy là vợ-chồng-cùng-giường.”
*Đoàng*
“MẤY TÊN KIA, MAU XUỐNG NHÀ NGAY! CHUYỆN HỆ TRỌNG, HỆ TRỌNG LỚN!”
Bản Triều như đã bị sấm đánh vang giữa trời quang, ngay lập tức gào lên bằng giọng ca đạt ngưỡng vận tốc máy bay, ngay lập tức một cuốn sách dày cộm bằng từ điển đập thẳng vào bản mặt đẹp trai của cậu.
Zino - thủ phạm chạy ra từ phòng quản lý nhìn xuống: “Kêu gì mà kêu om sòm! Đang làm việc mà miệng cậu như loa phát thanh vậy, ai chịu nổi cậu!”
Bản Triều ôm lấy khuôn mặt của mình đau khổ: “Anh quản lý, có cần ra tay thế không? Mà quên đi, anh Phong có đưa người về kìa!”
Zino vội vàng chạy xuống nhà, Liên Nam và Bản Doanh vừa bước ra từ phòng huấn luyện nghe thấy vậy cũng chạy xuống dưới phòng khách.
Thế là Đào Nguyên đã trực tiếp gặp toàn bộ thành viên và quản lý của chiến đội BKA, vội vàng giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn nhất, nhưng Zino hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
“Ai….ai đã đưa nhóc tới đây? Streamer Đào Nguyên, đây không phải….”
“Là em đưa về.”
Một câu nói ngắn gọn đã khiến mọi người đều chú ý tới anh, trong tay anh còn cầm ly cacao cho cậu uống bồi bổ.
“Cậu ấy là vợ của em, đưa về là lẽ đương nhiên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương