Nam thê của Tể tướng

Chương 22: Phân nhà (hạ)



“Người vất vả nhất là y, người gây dựng lại nhà này cũng là y, nhưng cái gì cũng không nói vẫn lại là y. Giống như lần đại hạn này, cũng là Đông Dương đoán được, tìm ta thương lượng. Các ngươi cho rằng lương thực trong nhà không bị thiếu là do ta biến ra sao? Đó là ta cùng Đông Dương từ trong trấn mua từ trước, đợi đến lúc không có ai mới đem về giấu trong núi, có đôi khi sợ người phát hiện, Đông Dương đều phải thừa dịp trời tối mới trộm vào núi đem lương thực mang về, vài lần đều thiếu chút nữa bị rắn độc cắn, vài lần bị cành cây để lại mấy miệng vết thương. Các ngươi cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn vẻ ngoài của y, chỉ vì y không nói, nhưng vất vả sau lưng y các ngươi đều toàn bộ không phát hiện, cũng không nhìn tới. Cũng chỉ vì ta quá ngốc, ta cứ nghĩ là ta đã bồi thường cho y được một chút nào đó, nhưng tới bây giờ xem ra những thứ ta bồi lại cho y cũng không phải thứ mà y muốn.”

Dự thị dùng khăn lau đi nước mắt, lần này nàng không khóc vì nàng, cũng không phải vì Dịch Vân Khanh, mà vì đứa nhỏ vô tội kia bị Dịch gia liên lụy. Con trai nàng tuy khổ, nhưng vẫn còn có nàng là mẫu thân toàn tâm toàn ý lo cho hắn, nhưng hài tử kia thì sao? Đã không còn song thân, không có huynh đệ tỷ muội, đại bá thân thuộc duy nhất cũng lừa y, người trong gia tộc ép y làm nam thê, giống như nhi tử nàng nói, nếu như không có Dịch gia, không có Dịch Vân Khanh bị nhị thúc đố kị chèn ép, đứa nhỏ kia có phải hay không giờ này đã có hiền thê xinh đẹp, nữ tử thông minh lanh lợi? Về sau con cháu đầy đàn, an vui hưởng lạc?

Dịch Vân Khanh đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ, mở ra đặt ở trên bàn, rồi lại quỳ xuống nói: “Trên này có ngân phiếu ba nghìn một trăm lượng bạc trắng, cùng khế ước mua bán hai gian cửa hàng trong trấn. Năm trước Đông Dương vào núi bị gãy tay có đem về một gốc cỏ linh chi, ta đem lên trấn bán, lấy tiền vốn trước đó mua lương thực, dược liệu đầu cơ trục lợi, hai gian cửa hàng này cũng là mới mua. Thỉnh gia gia tác chủ, đem những thứ này phân ra.”

Ngân phiếu ba nghìn một trăm lượng, đối với Dịch gia trước kia mà nói cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, huống chi là hiện tại? Chỉ thấy toàn bộ ánh mắt của  những người trong phòng đều hướng về phía hộp gỗ kia, tham lam có, giả lấp lánh có, cũng có cả vẻ cổ quái.

Lão thái gia mặt mày trầm xuống.”Đầu cơ trục lợi lương thực dược liệu ” đây là tội nặng, không bị ai phát hiện là may, nhưng một khi có ai phát hiện ra thì chính là tội mất đầu!

“Gia gia xin yên tâm, Tôn nhi có chừng mực. Vẫn luôn là tìm người khác làm, ba ngày nay lên trấn cũng là để xóa dấu vết.” Những  người tranh thủ tình thế mà trục lợi cũng không ít, quan viên có, quý tộc có, cùng thương hộ cấu kết đầu cơ trục lợi cũng không ít, cái gì mà trời cao hoàng đế xa, cho dù muốn tra cũng không tra được đến hắn, một tiểu nhân vật trung gian ở giữa. Người mà hắn nhờ cũng đã cầm tiền, đối phương cũng sẽ vĩnh viễn không quay lại đây, tin tức báo lên trên cũng là do tình hình hạn hán vừa rồi mà chết.

Lão thái gia trầm ngâm, hắn biết rõ tính tình của trưởng tôn, nếu nói là xóa dấu vết thì chính là xoá dấu vết. Đầu cơ trục lợi cũng giống như thanh kiếm lúc nào cũng treo trên đỉnh đầu, tuy rằng nói tiền tài khiến con người ta động tâm, nhưng muốn cũng phải có gan, có tầm nhìn! Người bình thường tuyệt đối sẽ không dám làm vậy! Đúng thời liền làm, làm thì phải làm thật tốt, phải làm sạch sẽ, khiến cho không có ai có thể bắt thóp được mình, gan dạ sáng suốt, can đảm cùng tâm tư kín đáo, thiếu một thứ cũng không được!

Hắn vẫn là xem thường trưởng tôn của hắn, lão thái gia lại một lần nữa thấy hối hận, bị áp chế mà còn có thể tính toán như vậy, nếu như không bị người trong gia tộc áp chế, có phải hay không Dịch gia bây giờ sẽ khác? Hối hận cũng đã muộn, truy cứu cũng vô dụng. Lão thái gia nhìn ba nhi tử, hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Đại lão gia thân là trưởng tử, hoàn toán có quyền được lên tiếng trước. Chính là đại lão gia tính tình mềm yếu luôn không có chủ kiến, hiện tại bộ dáng phục mệnh, hành lễ nói: “Đều nghe theo phụ thân chủ trì.” Ngụ ý là không phản đối, cũng không đồng ý, hết thảy đều theo ý tứ của lão thái gia.

Tam gia là một người hồ đồ, nhưng vẫn biết loại thời điểm này thì phải làm thế nào, hiện tại liền theo ý của đại lão gia: “Xin theo ý phụ thân.” Vừa mới bắt đầu liền cự tuyệt, hiện tại lại nói tất cả đều theo quyết định của lão thái gia, sửa miệng như vậy bất quá cũng biểu đạt ý tứ của Tam gia.

Lão thái gia trong tâm sáng tỏ, bất động thanh sắc nhìn về phía Tứ gia.

Tứ gia là một người có tâm cơ. Tụ lại cùng một chỗ, nơi nơi đều bị người áp chế không bằng tách ra để có cuộc sống của mình, có tài kinh thương hắn không sợ. Vả lại, xem tình thế bây giờ, lão thái gia đối với Dịch Vân Khanh đã muốn vừa lòng đến cực điểm, đến lúc đó phải nâng lên một nhà để áp chế hai nhà, một thứ tử như hắn có cái gì để tranh với trưởng tôn đây? Còn không bằng phân ra đi tìm con đường riêng.  Về việc phân tài sản, Tứ gia cũng không thấy lo lắng, tiền đều được công khai, lão thái gia là người công bằng, vả lại liên quan tới hai nhà, lão thái thái chắc sẽ không bất công. Nghĩ thông suốt, Tứ gia cũng quỳ hành lễ: “ Theo quyết định của phụ thân.”

Theo lẽ đó, các huynh trưởng đều đã nói như vậy, các đệ đệ phía sau đều trả lời theo vậy, không sai biệt lắm, có thời điểm không phải tranh cãi như vậy, lão thái gia trong tâm thờ dài, ba nhi tử đều nói nghe hắn an bài, ngoài đứa thứ nhất không có chủ kiến chỉ thật tâm nghe hắn tác chủ, đứa thứ ba cùng đứa thứ tư cũng là có tâm tư khác.

“Nếu tất cả đều nghe ta an bài, vậy để ta quyết định vậy.” Lão thái gia cũng muốn phân, nhi tử lớn rồi đều có suy nghĩ của riêng mình, một câu vô nghĩa cũng không nói: “Nhà này, phân”.

Nói chia liền chia, Dịch gia bọn họ là một chi, không nhất thiết phải hỏi ý người trong gia tộc, về phần các thôn dân cũng sẽ không quản việc riêng của bọn họ, cho nên lão thái gia cùng lão phu nhân cầm hết tiền, khế ước trong nhà đến. Đem tiền còn dư toàn bộ đều đếm rõ ràng.

“Năm trước trong nhà còn lại hai trăm bảy mươi lượng bạc, trong lúc đại hạn dùng hết năm mươi lượng, bán lương thực cùng mua hạt giống hết hai mươi lượng, cùng với ba nghìn một trăm lượng mà Khanh nhi vừa mang tới, tất cả là ba nghìn ba trăm lượng. Hai gian của hàng hơn kém không nhiều, đều ở trấn trên. Ruộng tốt có mười một mẫu, sa địa1 có mười mẫu. Còn có gian phòng ở này” Lão thái gia đem từng mục liệt kê rõ ràng, rồi nói: “Ta và nương các ngươi cũng còn sức khỏe thân thể cường tráng, tạm thời không tính đến ở với các ngươi, cho nên tài sản này chia thành bốn phần.”

Sa địa: đất cát, có bề mặt là cát, bao gồm sa mạc và đất ven biển. (Vì m ko tìm đc tài liệu địa lý giải thích thuật ngữ này nên hiểu tạm vậy nha:p)

Đại lão gia giương mắt: “Phụ thân,…”

Lão thái gia xua tay: “Ta, chủ ý đã định. Chờ đến ta cùng nương ngươi thân thể không thể động đậy được nữa, đến lúc đó mới nói tới chuyện nuôi dưỡng sau.”

Lão thái gia đã quyết, liền không thể dễ dành thay đổi: “Trước từ phòng ở chia ra đi. Hiện tại ai đang ở đâu thì  đều thuộc sở hữu của người đó, bao gồm cả gia cụ, phòng bếp, dụng cụ đều là một bộ liền chẳng thể phân biệt được, ta nghĩ các ngươi cũng thấy chướng mắt. Về phần chuyển nhà thì nghe theo ý của các ngươi.Tiền đều là do Khanh nhi cùng Đông Dương kiếm, cho nên theo lý sẽ được nhiều hơn một chút. Ba nghìn ba trăm lượng chia như sau: một ngàn hai trăm lượng, một gian cửa hàng, năm mẫu ruộng tốt cùng năm mẫu sa địa; phần ruộng tốt, ruộng cát đều chia đều, ta và nương các ngươi già rồi nên không làm ruộng, các ngươi hàng năm đem một phần sang đây. Về phần tiền bạc cùng cửa hàng, chọn cửa hàng chỉ có thể có năm trăm lượng, không chọn cửa hàng có chín trăm lượng.” Chia xong trên tay lão thái gia còn bảy trăm lượng bạc, có chỗ bạc này hai lão nhân bọn họ có thể không cần nhờ con cái vẫn thể sống tốt được. Bất quá lão thái gia phân như vậy cũng không phải là vì tư tâm, hắn nghĩ nếu có thì tại sao phải dựa dẫm, hắn cũng có thể tự tay làm thân.”Phân như vậy các ngươi có ý kiến gì không?”

Lão thái gia phân như vậy là cực kỳ công bằng, đích thứ có bạc, chia nhiều như vậy khiến Tam gia cùng Tứ gia có điểm ngoài ý muốn.

Tứ gia hành lễ đạo: “Hài nhi hổ thẹn.”

Tam gia cũng vội hành lễ.

Lão thái gia hỏi: “Vậy ai chọn cửa hàng? Ai chọn chín trăm lượng?”

Tam gia cùng Tứ gia nhìn nhau, đều trầm ngâm, Tam gia nói: “Tứ đệ đối với kinh thương luôn có hứng thú, ta đối kinh thương không hề có cảm giác, ta chọn chín trăm lượng.”

Lựa chọn của Tam gia cũng nằm trong suy đoán của Tứ gia, chắp tay hoàn lễ nói: “Đa tạ Tam ca thành toàn.”

Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương kiếm được nhiều như vậy lại chỉ được phân có vậy sẽ có người nói không công bằng, nhưng ăn chung nồi thì sẽ thành như vậy, có kiếm được cũng là mọi người cùng kiếm! Hơn nữa nếu như không có nhiều như vậy thì nhà này chắc chắn không phân ra được!

Dịch gia phân nhà bởi vì không nói qua với gia tộc nên không kinh động tới người trong thôn, Tứ gia nói lên trấn trên sống, Tam gia đến sống tại thôn bên cạnh, lúc đó người trong thôn mới biết Dịch gia phân nhà.

Trưởng thôn chạy tới hỏi lão thái gia có cái gì cần giúp không. Lão thái gia vội cảm ơn, nói qua nguyên do, nhẹ nhàng thoáng qua. Chờ đến lúc Tam gia và Tứ gia chuyển ra ngoài xong, Dịch Vân Khanh ở nơi cách nhà cũ không xa xây gian phòng ở mới. Nhà mới không to như nhà cũ, dù sao cũng không phải toàn gia ở, nhưng được cái sáng ngời thanh thoát, bản vẽ cũng là do Dịch Vân Khanh tự mình họa.

Sau đại môn là chính phòng sáng sủa, đi qua hành lang bên phải là tiểu viện tử của đại lão gia cùng Dư thị, tay trái sau hành lang là viện tử của Dịch Vân Khanh, trong viện có chính phòng, thư phòng, còn có phòng của Dịch Khiêm, phía sân sau chính là phòng ở của Liễu thị cùng Dịch Hạo, Dịch Thao, sau nữa là phòng bếp, sau còn có con suối nhỏ, theo dòng suối vòng ra sau chính là đại viện tử. Sau phòng ở chính là núi lớn, trước mặt nhìn tới những mảnh ruộng tốt. Phía đất trống trước viện, Dịch Vân Khanh tính toán chờ mùa xuân tới liền trồng ít cây trà2 hoặc dã cúc3

Sau một tháng phòng ở cũng hoàn thành, tuy rằng không lớn như nhà cũ cũng không xa hoa như nhà địa chủ, nhưng bố cục tinh tế lại độc đáo mới mẻ, nhìn thấy không thể không tán thưởng vài lời.

2.Cây trà:

3. Dã cúc: 

Cái đoạn chia tài sản thì mình xin giai thích một chút như này:

-Lão thái gia: 700 lượng cùng gian phòng ở mới xây

– Đại lão gia được 1200, một gian cửa hàng, 5 mẫu đất ruộng và sa địa

– Tam gia: 900 lượng và hai mẫu đất ruộng và 3 mẫu sa địa

– Tứ gia: 500 lượng, một gian hàng, 3 mẫu đất và 2  mẫu sa địa.

Vì tác giả cũng không viết rõ lắm, nên mình cũng không quá chắc về phần này, nên nếu mình có hiểu sai thì các bạn góp ý cho mình.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...