Năm Thứ Chín
Chương 8: Hôn
Đường Mẫn ở giữa những tiếng ồn ào, đầu vốn đã buồn ngủ lại càng trở nên đờ đẫn.
Cậu ngơ ngác nhìn lá Át Cơ đỏ chót, cố gắng nghĩ xem tình thế hiện tại là như thế nào.
Khi nãy Đái Đại nói gì nhỉ... Hôn kiểu Pháp? 10 giây?
Mình... Với Nghiêm Tầm??
Đường Mẫn mở to mắt kinh ngạc nhìn Nghiêm Tầm, muốn tìm gì đó để trấn an giữa hỗn loạn.
Nhưng Nghiêm Tầm không nói gì hết.
Ánh đèn trong phòng tờ mờ, tiếng ca hát cũng dừng lại, chỉ nghe tiếng người liên tục thúc giục và trêu đùa ầm ĩ. Nghiêm Tầm vốn ngồi tùy ý bên cạnh Đường Mẫn giờ đã ngồi thẳng dậy, nhìn Đường Mẫn chăm chú. Trong mắt hắn là cảm xúc mà Đường Mẫn không hiểu. Trước giờ hắn luôn dịu dàng đến mức gần như dung túng cậu, giờ phút này lại không hề cười, trái lại gương mặt nghiêm túc, bỗng nhiên lộ ra vẻ sắc bén anh tuấn.
Không hiểu sao, Đường Mẫn chợt thấy không tự nhiên. Cậu kéo ống tay áo của Nghiêm Tầm, lắc nhẹ: "Nghiêm Tầm, tớ không muốn uống."
Cậu nói không rõ ràng, nhưng Đường Mẫn biết Nghiêm Tầm có thể nghe hiểu.
Trong trò chơi, nếu không muốn làm theo sai khiến có thể chọn uống hết một lon bia. Đường Mẫn theo bản năng cho rằng Nghiêm Tầm nghĩ giống cậu, cảm thấy không cần làm sai khiến này. Có điều người một ly đã gục như cậu không có bản lĩnh uống, vì thế muốn làm nũng với Nghiêm Tầm, hi vọng hắn giúp uống thêm cả phần của cậu.
Nghiêm Tầm từ từ cầm lấy ngón tay đang đung đưa của Đường Mẫn.
Tôn Như Thiến đã kích động đến mức run cả chân, ôm lấy Đái Đại. Hai người véo cánh tay của nhau.
"Đời này của tao đã không còn gì tiếc nuối!"
"Từ hôm nay trở đi, tao chính là người chứng hôn cho Đường bé bi và Nghiêm ca! Nói bừa mà cũng chọn trúng, không phải mối duyên trời đất tác thành thì là gì!" Đái Đại đã dần nói năng lộn xộn.
Tại hiện trường, không chỉ có mình hai cô kích động.
Tiền Minh ồn ào nhất: "Sao còn đờ ra đó! Hôn đi chứ! Đàn ông con giai sợ cái gì!"
Vương Nhất Phàm cũng vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa: "Hay là không dám! Nghiêm ca thế là không được nha!"
Trời biết hóng chuyện về Nghiêm Tầm khó như thế nào. Tuy nói ngày mai rất có thể sẽ bị Nghiêm Tầm đánh chếc, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội chọc hắn mấy câu, Vương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn gần như chạy vòng quanh 360 độ kích động Nghiêm Tầm mau hôn đi.
Đường Mẫn bị ồn đến không chịu được. Nghiêm Tầm im lặng quá lâu, cậu tính rút tay đi mở lon bia. Kết quả Nghiêm Tầm lại cầm tay cậu rất chặt.
Đường Mẫn không hiểu, hỏi hắn: "Nghiêm Tầm?"
Ngay sau đó cậu bỗng mở to mắt.
Vì Nghiêm Tầm đột nhiên lại gần, dùng tay còn lại che kín mắt cậu, chỉ rất nhẹ, ngăn cách cậu với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Bóng tối bất chợt bao phủ, Đường Mẫn chưa kịp thích ứng nên khẽ chớp mắt, lông mi chạm vào lòng bàn tay Nghiêm Tầm. Lúc đấy cậu mới nhận ra tay hắn đang run nhẹ.
Không biết vì sao, Đường Mẫn đột nhiên thất thần. Cậu chợt nhớ tới cuộc thi CLB thời đại học.
Khi đó hai người mới vào học không lâu. Tháng mười các CLB bắt đầu chiêu mộ thành viên mới, lúc đi qua quảng trường Đường Mẫn tình cờ nhìn thấy gian hàng của "CLB Toán học" có một đống người đang bu quanh. Cậu kéo Nghiêm Tầm đi xem có gì hay.
Chen vào thì phát hiện ra CLB đang tổ chức thi đấu chiêu mộ thành viên. Ai cũng có thể tham gia, có rất nhiều hạng mục thi đấu, giải thưởng cũng rất đa dạng.
Đường Mẫn liếc mắt thì thấy sau gian hàng có treo một con gấu bông màu trắng ngà trông rất đáng yêu, cao hơn 1 mét, ngực con đeo một chiếc nơ nhỏ màu xanh da trời. Cậu luôn rất thích mấy đồ lông xù, thú bông ở nhà đã chất đầy giường. Có điều cậu biết sở thích này không hợp với tính cách của thanh niên lắm nên khai giảng lần này không mang đi.
Nghiêm Tầm lập tức thấy vẻ yêu thích trong mắt Đường Mẫn. Hắn kéo cậu ra cạnh khu xếp hàng thi đấu rubik, nói chắc nịch: "Tớ sẽ thắng cái đó cho cậu."
Mười phút sau, hắn đạt top 1 vòng đấu loại đầu tiên với tốc độ 21 giây, cách xa những người còn lại.
Vòng thứ hai là thi đấu ba người, còn kèm thêm phó chủ nhiệm CLB kiên quyết đòi tham gia thi đấu hữu nghị sau khi thấy Nghiêm Tầm.
Thời gian thi 30 phút, người chơi cần xoay đúng hết số lượng Rubik như trước. Tiếng còi vang lên, Đường Mẫn hồi hộp mím môi nhìn thi đấu, thậm chí không dám quấy rầy Nghiêm Tầm.
Tốc độ của Nghiêm Tầm và phó chủ nhiệm CLB rất sát nhau, hai người gần như hoàn thành một khối rubik cùng một lúc, rồi lại một khối rubik nữa. Đường Mẫn cũng càng lúc càng căng thẳng. Cậu không lo không thắng được con gấu bông kia, cậu chỉ lo Nghiêm Tầm thua sẽ có cảm xúc tiêu cực. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Mẫn, Nghiêm Tầm sẽ có thái độ gần như cố chấp, đã hứa thì tuyệt đối không thể không hoàn thành.
Hai bạn học khác cùng tham dự đã hơi run tay, một người đã dừng thi đấu.
Mà Nghiêm Tầm lại gần như không hề bị ảnh hưởng bởi cường độ áp lực cao như vậy. Hắn hơi cúi đầu, mặt không chút thay đổi, đôi tay thon dài mạnh mẽ xoay nhanh khối rubik. Đến tận khi thời gian bắt đầu đếm ngược, hắn vẫn như đang xoay khối rubik đầu tiên: tốc độ vững vàng, ổn định, bình tĩnh.
Nghiêm Tầm nói được thì làm được.
Mười khối rubik, thành công đổi được con gấu bông nhỏ kia.
Đường Mẫn ôm gấu bông tò mò hỏi: "Tớ thấy tay mấy người còn lại run hết cả lên. Đến phó chủ nhiệm CLB xoay đến khối cuối cùng cũng không vững. Sao tay cậu giữ ổn định giỏi vậy?"
Lúc đấy Nghiêm Tầm trả lời như thế nào ta? À, hắn nói là sinh viên khoa hắn gõ code không bao giờ run tay.
"Đường Đường." Giọng Nghiêm Tầm khàn khàn, kéo Đường Mẫn đang thả trôi suy nghĩ hoàn hồn trở lại. Cậu còn chưa kịp hỏi xem Nghiêm Tầm muốn làm gì, bên tai đã truyền đến tiếng nói càng trầm thấp, lại dịu dàng như lời âu yếm trái với hoàn cảnh: "Đánh cuộc thì phải chịu thua, đúng không?"
Đường Mẫn không nhìn thấy gì, cũng không biết vì sao dần không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh nữa. Trong cái đầu mông lung của cậu chỉ mới hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, sau đó đã bị luồng hơi thở dồn dập cắt ngang. Tiếp đến là cảm giác ấm áp thoáng hiện ở bên môi.
Cuối cùng Nghiêm Tầm cũng thả lỏng tay.
Đường Mẫn nheo mắt vì bị tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, sau đó thuận tay lấy một lon bia che ở trước mắt. Âm thanh bỗng ào tới như sóng triều, Đái Đại thét chói tai không thèm che giấu, đàn ông con trai lớn tướng như Vương Nhất Phàm cũng hét theo, không những thế còn cố tình làm khó dễ: "Hôn sâu kiểu Pháp cơ mà! Thế này có tính không nhỉ!"
Nghiêm Tầm không dám nhìn phản ứng của Đường Mẫn, nghe vậy thì mở một lon bia, giơ lên ra hiệu rồi ngửa đầu uống cạn trong một hơi.
Tới giờ phút này, hôn đã hôn rồi, bia cũng đã uống rồi, hắn mới dám nghĩ xem nên đối mặt với Đường Mẫn như thế nào.
Đường Mẫn chắc chắn là cực kỳ tín nhiệm hắn. Sự tin tưởng này được tích lũy từ tình cảm suốt mười mấy năm bên nhau, khiến cậu luôn mù quáng ỷ lại Nghiêm Tầm trong mọi trường hợp. Dù thấy chuyện không đúng lắm, cậu vẫn sẽ thuận theo rồi chờ Nghiêm Tầm giải thích.
Nhưng hắn sợ mình không có cách nào giải thích được. Hắn sợ bản thân sẽ buột miệng thốt ra tình cảm bấy lâu nay.
Nghiêm Tầm một lần nữa thống hận sự ti tiện của bản thân. Hắn nghĩ, chẳng phải vì chắc chắn Đường Mẫn tin tưởng mình nên mới dám nhân lúc cậu không nhìn thấy, tự lừa mình dối người trộm lấy một nụ hôn hay sao.
Mềm mại, cách môi Đường Mẫn gần đến vậy.
Lý Trác Nhiên ngồi cạnh nhìn Nghiêm Tầm tự chuốc rượu với vẻ phức tạp, lại ngó sang Đường Mẫn đến giờ vẫn đang ngơ ngác nhìn Nghiêm Tầm không nói nên lời. Lý Trác Nhiên thầm thở dài, đứng ra hoà giải: "Được rồi, đừng ồn ào nữa! Cẩn thận mai Nghiêm ca mò đến cửa trả thù, mọi người tự chơi đi."
Nhìn bầu không khí kỳ quặc giữa hai người, Đái Đại cũng có cảm giác mình hơi quá trớn, vội vàng gật đầu, kéo Tôn Như Thiến đi hát karaoke.
Đường Mẫn đứng dậy, nói lời cảm ơn Lý Trác Nhiên: "Cảm ơn lớp trưởng, chúng tôi về nhà trước. Lát mọi người đi về chú ý an toàn."
Nói xong vỗ nhẹ lên người Nghiêm Tầm đang đứng tại chỗ im lặng, sau đó quay người đi ra ngoài trước.
Có thể là vì chơi cả tối quá mệt, Đường Mẫn ra khỏi cửa được gió đêm ấm áp thổi một lúc, gần như muốn nằm ngủ luôn tại chỗ.
Cậu cố gắng mở mắt, đi vài bước bỗng tới bậc thang thì lảo đảo. Nghiêm Tầm bước nhanh đến đỡ cậu, sau đó trầm mặc cúi người ngồi trước mặt Đường Mẫn.
Có lẽ là một giây, cũng có thể là một phút trôi qua, Nghiêm Tầm mới cảm giác được thân thể ấm áp của Đường Mẫn dựa lên người hắn. Hắn vững vàng cõng đối phương đi về phía ga tàu điện ngầm.
Cả quãng đường hai người không nói gì. Bóng từng cột đèn đường lướt qua, con đường như càng dài hơn.
Đến khi Nghiêm Tầm cho rằng Đường Mẫn đã ngủ thì đột nhiên nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: "Tối nay cậu kỳ lạ sao đó."
Tiếng cậu nhẹ nhàng, thốt ra sau đó như trôi theo làn gió, thế nhưng Nghiêm Tầm vẫn bắt được một xíu tủi thân trong giọng nói của Đường Mẫn.
Công chúa nhỏ của hắn đang tủi thân.
Rõ ràng là Nghiêm Tầm đột nhiên hôn cậu, hôn xong trái lại bỗng không để ý đến cậu, như thể cậu là một cô gái bị người ta mạo phạm ấy. Cậu đâu có mỏng manh như vậy, chỉ là hơi hoảng hốt, chỉ một chút thôi. Nghiêm Tầm đã nói đánh cuộc thì phải chịu thua, cậu sẽ không tức giận.
Thầm tự khuyên nhủ xong, Đường Mẫn đang chuẩn bị bỏ qua chuyện này thì Nghiêm Tầm dừng bước.
"Đường Đường, cậu nhìn này."
Đường Mẫn nghiêng đầu, nửa khuôn mặt dán lên vai Nghiêm Tầm, miệng mím lại nên nói không rõ tiếng: "Sao vậy?"
Bên cạnh dòng suối nhỏ là bức tường cao gần bằng một người bao quanh khuôn viên trường cấp ba. Xuyên qua thanh song sắt thô dày, Đường Mẫn thấy sân trường và bục phát biểu hồi trước.
Cậu thấy hơi hoài niệm, nhưng hơn thế là khó hiểu, không hiểu vì sao Nghiêm Tầm đột nhiên chỉ cậu nhìn sân trường cũ của họ.
"Đường Đường, cậu nhìn thấy bục phát biểu không? Tôi thường xuyên đứng ở dưới, hoặc ở phía sau sân khấu nhìn cậu không rời mắt. Lúc nhìn cậu, tôi gần như không nhìn thấy bất kỳ một người nào khác. Mỗi lần cậu phát biểu ở dưới quốc kỳ, tôi đều cảm thấy cậu cách tôi rất xa. Cậu chói sáng tựa như trăng trên trời, như tuyết trên đỉnh núi. Có ai có thể giấu được trăng làm của riêng mình? Tôi đã biết từ lâu, tôi chỉ là không cam lòng."
"Thật xin lỗi, Đường Đường. Dù là gì, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tiếng Nghiêm Tầm cũng rất nhẹ, mang theo sự quyến luyến sâu đậm. Có lẽ là vì uống bia rồi, cuối cùng hắn mới để lộ một phần tâm sự dày nặng giấu kín.
Đường Mẫn giống như hiểu mà lại như không hiểu. Chỉ là chút tủi thân nho nhỏ không biết đã tan biến tự lúc nào.
Đường Mẫn nghĩ cậu phải nói gì đó, vì Nghiêm Tầm thoạt nhìn rất khổ sở.
"Ừ, tha lỗi cho cậu!"
- -------------------
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Công chúa của hắn chính là người ngoan ngoãn, dịu dàng nhất trên thế giới này!
Hết chương 8.
- --
Editor: Yêu thầm không có kết quả đâu Tiểu Nghiêm, phải thẳng thắn lên.
Trời đã trở lạnh, chúc mọi người một mùa đông vui vẻ ấm áp!
Cậu ngơ ngác nhìn lá Át Cơ đỏ chót, cố gắng nghĩ xem tình thế hiện tại là như thế nào.
Khi nãy Đái Đại nói gì nhỉ... Hôn kiểu Pháp? 10 giây?
Mình... Với Nghiêm Tầm??
Đường Mẫn mở to mắt kinh ngạc nhìn Nghiêm Tầm, muốn tìm gì đó để trấn an giữa hỗn loạn.
Nhưng Nghiêm Tầm không nói gì hết.
Ánh đèn trong phòng tờ mờ, tiếng ca hát cũng dừng lại, chỉ nghe tiếng người liên tục thúc giục và trêu đùa ầm ĩ. Nghiêm Tầm vốn ngồi tùy ý bên cạnh Đường Mẫn giờ đã ngồi thẳng dậy, nhìn Đường Mẫn chăm chú. Trong mắt hắn là cảm xúc mà Đường Mẫn không hiểu. Trước giờ hắn luôn dịu dàng đến mức gần như dung túng cậu, giờ phút này lại không hề cười, trái lại gương mặt nghiêm túc, bỗng nhiên lộ ra vẻ sắc bén anh tuấn.
Không hiểu sao, Đường Mẫn chợt thấy không tự nhiên. Cậu kéo ống tay áo của Nghiêm Tầm, lắc nhẹ: "Nghiêm Tầm, tớ không muốn uống."
Cậu nói không rõ ràng, nhưng Đường Mẫn biết Nghiêm Tầm có thể nghe hiểu.
Trong trò chơi, nếu không muốn làm theo sai khiến có thể chọn uống hết một lon bia. Đường Mẫn theo bản năng cho rằng Nghiêm Tầm nghĩ giống cậu, cảm thấy không cần làm sai khiến này. Có điều người một ly đã gục như cậu không có bản lĩnh uống, vì thế muốn làm nũng với Nghiêm Tầm, hi vọng hắn giúp uống thêm cả phần của cậu.
Nghiêm Tầm từ từ cầm lấy ngón tay đang đung đưa của Đường Mẫn.
Tôn Như Thiến đã kích động đến mức run cả chân, ôm lấy Đái Đại. Hai người véo cánh tay của nhau.
"Đời này của tao đã không còn gì tiếc nuối!"
"Từ hôm nay trở đi, tao chính là người chứng hôn cho Đường bé bi và Nghiêm ca! Nói bừa mà cũng chọn trúng, không phải mối duyên trời đất tác thành thì là gì!" Đái Đại đã dần nói năng lộn xộn.
Tại hiện trường, không chỉ có mình hai cô kích động.
Tiền Minh ồn ào nhất: "Sao còn đờ ra đó! Hôn đi chứ! Đàn ông con giai sợ cái gì!"
Vương Nhất Phàm cũng vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa: "Hay là không dám! Nghiêm ca thế là không được nha!"
Trời biết hóng chuyện về Nghiêm Tầm khó như thế nào. Tuy nói ngày mai rất có thể sẽ bị Nghiêm Tầm đánh chếc, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội chọc hắn mấy câu, Vương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn gần như chạy vòng quanh 360 độ kích động Nghiêm Tầm mau hôn đi.
Đường Mẫn bị ồn đến không chịu được. Nghiêm Tầm im lặng quá lâu, cậu tính rút tay đi mở lon bia. Kết quả Nghiêm Tầm lại cầm tay cậu rất chặt.
Đường Mẫn không hiểu, hỏi hắn: "Nghiêm Tầm?"
Ngay sau đó cậu bỗng mở to mắt.
Vì Nghiêm Tầm đột nhiên lại gần, dùng tay còn lại che kín mắt cậu, chỉ rất nhẹ, ngăn cách cậu với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Bóng tối bất chợt bao phủ, Đường Mẫn chưa kịp thích ứng nên khẽ chớp mắt, lông mi chạm vào lòng bàn tay Nghiêm Tầm. Lúc đấy cậu mới nhận ra tay hắn đang run nhẹ.
Không biết vì sao, Đường Mẫn đột nhiên thất thần. Cậu chợt nhớ tới cuộc thi CLB thời đại học.
Khi đó hai người mới vào học không lâu. Tháng mười các CLB bắt đầu chiêu mộ thành viên mới, lúc đi qua quảng trường Đường Mẫn tình cờ nhìn thấy gian hàng của "CLB Toán học" có một đống người đang bu quanh. Cậu kéo Nghiêm Tầm đi xem có gì hay.
Chen vào thì phát hiện ra CLB đang tổ chức thi đấu chiêu mộ thành viên. Ai cũng có thể tham gia, có rất nhiều hạng mục thi đấu, giải thưởng cũng rất đa dạng.
Đường Mẫn liếc mắt thì thấy sau gian hàng có treo một con gấu bông màu trắng ngà trông rất đáng yêu, cao hơn 1 mét, ngực con đeo một chiếc nơ nhỏ màu xanh da trời. Cậu luôn rất thích mấy đồ lông xù, thú bông ở nhà đã chất đầy giường. Có điều cậu biết sở thích này không hợp với tính cách của thanh niên lắm nên khai giảng lần này không mang đi.
Nghiêm Tầm lập tức thấy vẻ yêu thích trong mắt Đường Mẫn. Hắn kéo cậu ra cạnh khu xếp hàng thi đấu rubik, nói chắc nịch: "Tớ sẽ thắng cái đó cho cậu."
Mười phút sau, hắn đạt top 1 vòng đấu loại đầu tiên với tốc độ 21 giây, cách xa những người còn lại.
Vòng thứ hai là thi đấu ba người, còn kèm thêm phó chủ nhiệm CLB kiên quyết đòi tham gia thi đấu hữu nghị sau khi thấy Nghiêm Tầm.
Thời gian thi 30 phút, người chơi cần xoay đúng hết số lượng Rubik như trước. Tiếng còi vang lên, Đường Mẫn hồi hộp mím môi nhìn thi đấu, thậm chí không dám quấy rầy Nghiêm Tầm.
Tốc độ của Nghiêm Tầm và phó chủ nhiệm CLB rất sát nhau, hai người gần như hoàn thành một khối rubik cùng một lúc, rồi lại một khối rubik nữa. Đường Mẫn cũng càng lúc càng căng thẳng. Cậu không lo không thắng được con gấu bông kia, cậu chỉ lo Nghiêm Tầm thua sẽ có cảm xúc tiêu cực. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Mẫn, Nghiêm Tầm sẽ có thái độ gần như cố chấp, đã hứa thì tuyệt đối không thể không hoàn thành.
Hai bạn học khác cùng tham dự đã hơi run tay, một người đã dừng thi đấu.
Mà Nghiêm Tầm lại gần như không hề bị ảnh hưởng bởi cường độ áp lực cao như vậy. Hắn hơi cúi đầu, mặt không chút thay đổi, đôi tay thon dài mạnh mẽ xoay nhanh khối rubik. Đến tận khi thời gian bắt đầu đếm ngược, hắn vẫn như đang xoay khối rubik đầu tiên: tốc độ vững vàng, ổn định, bình tĩnh.
Nghiêm Tầm nói được thì làm được.
Mười khối rubik, thành công đổi được con gấu bông nhỏ kia.
Đường Mẫn ôm gấu bông tò mò hỏi: "Tớ thấy tay mấy người còn lại run hết cả lên. Đến phó chủ nhiệm CLB xoay đến khối cuối cùng cũng không vững. Sao tay cậu giữ ổn định giỏi vậy?"
Lúc đấy Nghiêm Tầm trả lời như thế nào ta? À, hắn nói là sinh viên khoa hắn gõ code không bao giờ run tay.
"Đường Đường." Giọng Nghiêm Tầm khàn khàn, kéo Đường Mẫn đang thả trôi suy nghĩ hoàn hồn trở lại. Cậu còn chưa kịp hỏi xem Nghiêm Tầm muốn làm gì, bên tai đã truyền đến tiếng nói càng trầm thấp, lại dịu dàng như lời âu yếm trái với hoàn cảnh: "Đánh cuộc thì phải chịu thua, đúng không?"
Đường Mẫn không nhìn thấy gì, cũng không biết vì sao dần không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh nữa. Trong cái đầu mông lung của cậu chỉ mới hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, sau đó đã bị luồng hơi thở dồn dập cắt ngang. Tiếp đến là cảm giác ấm áp thoáng hiện ở bên môi.
Cuối cùng Nghiêm Tầm cũng thả lỏng tay.
Đường Mẫn nheo mắt vì bị tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, sau đó thuận tay lấy một lon bia che ở trước mắt. Âm thanh bỗng ào tới như sóng triều, Đái Đại thét chói tai không thèm che giấu, đàn ông con trai lớn tướng như Vương Nhất Phàm cũng hét theo, không những thế còn cố tình làm khó dễ: "Hôn sâu kiểu Pháp cơ mà! Thế này có tính không nhỉ!"
Nghiêm Tầm không dám nhìn phản ứng của Đường Mẫn, nghe vậy thì mở một lon bia, giơ lên ra hiệu rồi ngửa đầu uống cạn trong một hơi.
Tới giờ phút này, hôn đã hôn rồi, bia cũng đã uống rồi, hắn mới dám nghĩ xem nên đối mặt với Đường Mẫn như thế nào.
Đường Mẫn chắc chắn là cực kỳ tín nhiệm hắn. Sự tin tưởng này được tích lũy từ tình cảm suốt mười mấy năm bên nhau, khiến cậu luôn mù quáng ỷ lại Nghiêm Tầm trong mọi trường hợp. Dù thấy chuyện không đúng lắm, cậu vẫn sẽ thuận theo rồi chờ Nghiêm Tầm giải thích.
Nhưng hắn sợ mình không có cách nào giải thích được. Hắn sợ bản thân sẽ buột miệng thốt ra tình cảm bấy lâu nay.
Nghiêm Tầm một lần nữa thống hận sự ti tiện của bản thân. Hắn nghĩ, chẳng phải vì chắc chắn Đường Mẫn tin tưởng mình nên mới dám nhân lúc cậu không nhìn thấy, tự lừa mình dối người trộm lấy một nụ hôn hay sao.
Mềm mại, cách môi Đường Mẫn gần đến vậy.
Lý Trác Nhiên ngồi cạnh nhìn Nghiêm Tầm tự chuốc rượu với vẻ phức tạp, lại ngó sang Đường Mẫn đến giờ vẫn đang ngơ ngác nhìn Nghiêm Tầm không nói nên lời. Lý Trác Nhiên thầm thở dài, đứng ra hoà giải: "Được rồi, đừng ồn ào nữa! Cẩn thận mai Nghiêm ca mò đến cửa trả thù, mọi người tự chơi đi."
Nhìn bầu không khí kỳ quặc giữa hai người, Đái Đại cũng có cảm giác mình hơi quá trớn, vội vàng gật đầu, kéo Tôn Như Thiến đi hát karaoke.
Đường Mẫn đứng dậy, nói lời cảm ơn Lý Trác Nhiên: "Cảm ơn lớp trưởng, chúng tôi về nhà trước. Lát mọi người đi về chú ý an toàn."
Nói xong vỗ nhẹ lên người Nghiêm Tầm đang đứng tại chỗ im lặng, sau đó quay người đi ra ngoài trước.
Có thể là vì chơi cả tối quá mệt, Đường Mẫn ra khỏi cửa được gió đêm ấm áp thổi một lúc, gần như muốn nằm ngủ luôn tại chỗ.
Cậu cố gắng mở mắt, đi vài bước bỗng tới bậc thang thì lảo đảo. Nghiêm Tầm bước nhanh đến đỡ cậu, sau đó trầm mặc cúi người ngồi trước mặt Đường Mẫn.
Có lẽ là một giây, cũng có thể là một phút trôi qua, Nghiêm Tầm mới cảm giác được thân thể ấm áp của Đường Mẫn dựa lên người hắn. Hắn vững vàng cõng đối phương đi về phía ga tàu điện ngầm.
Cả quãng đường hai người không nói gì. Bóng từng cột đèn đường lướt qua, con đường như càng dài hơn.
Đến khi Nghiêm Tầm cho rằng Đường Mẫn đã ngủ thì đột nhiên nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: "Tối nay cậu kỳ lạ sao đó."
Tiếng cậu nhẹ nhàng, thốt ra sau đó như trôi theo làn gió, thế nhưng Nghiêm Tầm vẫn bắt được một xíu tủi thân trong giọng nói của Đường Mẫn.
Công chúa nhỏ của hắn đang tủi thân.
Rõ ràng là Nghiêm Tầm đột nhiên hôn cậu, hôn xong trái lại bỗng không để ý đến cậu, như thể cậu là một cô gái bị người ta mạo phạm ấy. Cậu đâu có mỏng manh như vậy, chỉ là hơi hoảng hốt, chỉ một chút thôi. Nghiêm Tầm đã nói đánh cuộc thì phải chịu thua, cậu sẽ không tức giận.
Thầm tự khuyên nhủ xong, Đường Mẫn đang chuẩn bị bỏ qua chuyện này thì Nghiêm Tầm dừng bước.
"Đường Đường, cậu nhìn này."
Đường Mẫn nghiêng đầu, nửa khuôn mặt dán lên vai Nghiêm Tầm, miệng mím lại nên nói không rõ tiếng: "Sao vậy?"
Bên cạnh dòng suối nhỏ là bức tường cao gần bằng một người bao quanh khuôn viên trường cấp ba. Xuyên qua thanh song sắt thô dày, Đường Mẫn thấy sân trường và bục phát biểu hồi trước.
Cậu thấy hơi hoài niệm, nhưng hơn thế là khó hiểu, không hiểu vì sao Nghiêm Tầm đột nhiên chỉ cậu nhìn sân trường cũ của họ.
"Đường Đường, cậu nhìn thấy bục phát biểu không? Tôi thường xuyên đứng ở dưới, hoặc ở phía sau sân khấu nhìn cậu không rời mắt. Lúc nhìn cậu, tôi gần như không nhìn thấy bất kỳ một người nào khác. Mỗi lần cậu phát biểu ở dưới quốc kỳ, tôi đều cảm thấy cậu cách tôi rất xa. Cậu chói sáng tựa như trăng trên trời, như tuyết trên đỉnh núi. Có ai có thể giấu được trăng làm của riêng mình? Tôi đã biết từ lâu, tôi chỉ là không cam lòng."
"Thật xin lỗi, Đường Đường. Dù là gì, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tiếng Nghiêm Tầm cũng rất nhẹ, mang theo sự quyến luyến sâu đậm. Có lẽ là vì uống bia rồi, cuối cùng hắn mới để lộ một phần tâm sự dày nặng giấu kín.
Đường Mẫn giống như hiểu mà lại như không hiểu. Chỉ là chút tủi thân nho nhỏ không biết đã tan biến tự lúc nào.
Đường Mẫn nghĩ cậu phải nói gì đó, vì Nghiêm Tầm thoạt nhìn rất khổ sở.
"Ừ, tha lỗi cho cậu!"
- -------------------
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Công chúa của hắn chính là người ngoan ngoãn, dịu dàng nhất trên thế giới này!
Hết chương 8.
- --
Editor: Yêu thầm không có kết quả đâu Tiểu Nghiêm, phải thẳng thắn lên.
Trời đã trở lạnh, chúc mọi người một mùa đông vui vẻ ấm áp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương