Nàng Bình Phàm, Hắn U Minh

Chương 28



“Không đâu cậu, quý nhân chỉ là suy đoán thôi, bốn năm trước đã tuyển quân một lần rồi, dù có chiến sự, cũng sẽ không bắt người trong làng ta nữa, toàn bộ Vũ Dương vốn không nằm trong diện tuyển lính.”

Chuyện ưu phiền của cậu bị chọc trúng, Trương Tĩnh Hàm vội buông bó lúa, chạy đến an ủi.

Lời nàng nói là sự thật. Kiếp trước, mặc dù vương triều và người Đê xảy ra đại chiến, cũng tuyển quân lần nữa, nhưng chẳng liên can gì đến quận Vũ Lăng.

Tạ Uẩn đã tuyển quân tại những châu quận có hoàng tộc và thế gia thế lực bám rễ sâu dày, phần lớn binh sĩ không còn là dân đinh, mà là lưu dân và gia nô. Hắn công khai hứa trước thiên hạ, ai chém được mười đầu địch, ban cho ruộng tốt, xóa bỏ thân phận nô dịch.

Sau đó, trận đại chiến ấy lấy tám vạn đấu ba mươi vạn, hắn đại thắng vang dội.

Trương Tĩnh Hàm từng tận mắt chứng kiến, giờ nêu ý kiến với giọng điệu dứt khoát là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, cậu nàng vẫn không được an ủi, ông lặng im một lúc rồi dặn cháu gái trau dồi chữ nghĩa, sau đó quay lại ruộng tiếp tục gặt.

Sau khi ông đi, Tạ Uẩn khép hờ mắt, như thể vô tình hỏi nàng: “Sao A Hàm biết huyện Vũ Dương không nằm trong diện tuyển quân?”

Ánh mắt hắn, thay vì giảm đi sát khí, lại càng thêm sắc lạnh.

“Vì bốn năm trước vừa tuyển rồi. Vũ Dương vốn ít người, lại tuyển nữa thì còn ai cày cấy?” Trương Tĩnh Hàm trả lời đương nhiên, lau mồ hôi trên trán rồi đi vào bếp.

Trong chum bếp đang hầm canh đậu, nàng cho thêm chút mật ong, để nguội để uống giải khát trừ nóng.

Tạ Uẩn nhìn bóng nàng bận rộn trong bếp, lạnh lùng nhặt mấy viên sỏi ném xuống đất, làm bầy chim đang rỉa kê mạch trên mặt đất hoảng sợ bay tán loạn.

Hoàng oanh nghe thấy động tĩnh, từ trong tổ thò ra cái đầu nhỏ, vừa vặn trông thấy nam nhân ấy khẽ nhếch môi, cười như mang ý giễu cợt.

“A Hàm đúng là ngây thơ.”

So với việc đánh bại giặc Đê, chuyện đồng ruộng không ai cày cấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc.

Vì phần lớn thanh niên trai tráng trong làng đều đến giúp Trương Tĩnh Hàm gặt lúa, nên chỉ chưa đến một ngày đã xong xuôi.

Nàng chuẩn bị rất nhiều thịt khô, canh đậu và bánh mạch để mời cậu và mọi người ăn uống no nê. Sau đó, nhìn sân nhà phơi đầy lúa mạch, nàng cong đôi mắt hạnh trong niềm hạnh phúc.

Tốt quá rồi, năm nay không phải khom lưng mệt bở hơi tai nữa.

Những năm trước, dù có bầy khỉ giúp sức, nàng cũng phải làm suốt hai ngày hai đêm không ngủ, còn bây giờ việc nặng nhọc nhất đã xong, chỉ cần dùng đá lăn tách vỏ rồi đem cất vào kho là được.

Thời gian rất dư dả, nàng có thể thong thả làm.

Dân làng thì hơi gấp gáp hơn, nhưng cũng nhanh chân nhanh tay, kịp gom lúa vào nhà trước khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống.

Trận mưa đến vừa nhanh vừa nặng hạt, cả núi rừng như bị màn mưa che phủ trở nên đơn độc tĩnh mịch, chỉ có tiếng mưa ào ào vang vọng khắp đất trời.

Chẳng bao lâu, con suối nhỏ chảy ngang thôn đã dâng rộng gấp đôi.

Dân làng chẳng thể ra ngoài, đành ngồi trong nhà tận hưởng giây phút nhàn nhã hiếm hoi, trong lòng lại thêm một lần nữa cảm kích với Trương Tĩnh Hàm và Tạ Uẩn. May mà họ sớm gặt lúa, nếu không năm nay không biết sẽ mất bao nhiêu khẩu phần ăn đây.

Nghe nói có mấy hộ ở thôn Đông Sơn không nghe lời Hương lão, bây giờ hối hận đến xanh ruột.

Mọi người vừa nói cười, vừa nướng bánh mạch, ăn thịt lợn rừng, vui không kể xiết.

Còn tại viện nhỏ được rào bằng phên tre, lại vô cùng yên ắng.

Yên ắng đến mức có chút kỳ quái.

Sắc mặt Tạ Uẩn vô cùng lạnh lẽo, từ khi mưa bắt đầu nặng hạt, hắn mím chặt môi, không nói lời nào.

Ngày mưa với người bị thương ở chân mà nói, chẳng dễ chịu chút nào, cơn đau âm ỉ ùa đến, chui rúc vào từng kẽ xương.

Ngày mưa không thể vào núi, cũng chẳng có việc gì phải làm, Trương Tĩnh Hàm lén liếc nhìn nam nhân đang sầm mặt, đường hoàng trốn việc, đốt bếp lửa trong phòng.

Trên bếp lửa đặt một chiếc nồi đất, nấu cơm rất tiện, tất nhiên nó còn có tác dụng quan trọng hơn là xua bớt hơi ẩm và cái lạnh.

Không lâu sau khi bếp được nhóm lên, nhà Trương Tĩnh Hàm có khách.

Con mèo mun bị mưa làm ướt sũng cùng con hồ ly nhỏ bạn nó, mỗi con ngậm một con gà rừng, lễ phép gõ vào cánh cửa gỗ.

Đúng giây phút đó, ánh mắt Tạ Uẩn đầy bực bội, sát khí quanh người gần như ngưng tụ thành hình. Hắn có thể để cho nữ tử ấy nhìn thấy hắn chịu đau, nhưng không có nghĩa người khác cũng được phép.

“Lang quân ngồi sưởi lửa đi, để ta ra mở cửa.”

Nghe tiếng động, Trương Tĩnh Hàm khoác thêm áo tơi, bất kể là ai vượt mưa lớn đến đây hẳn có việc gấp.

“Không được đi!” Tạ Uẩn gầm lên, ra lệnh đầy giận dữ, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, ẩn hiện vài phần bệnh sắc.

Nhìn cảnh ấy, Trương Tĩnh Hàm thoáng sững sờ, sau mấy nhịp thở, nàng đặt áo tơi xuống bước tới gần hắn.

Dưới ánh mắt u ám và sắc lạnh của hắn, nàng lặng lẽ đưa tay, áp lòng bàn tay mềm ấm lên trán hắn.

Hơi nóng, hắn lên cơn sốt rồi.

Nàng đổi tay, dùng mu bàn tay lạnh hơn chạm vào trán hắn, khiến hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng cụp hàng mi xuống.

Tiếng thở dài ấy nhanh chóng tan biến vào tiếng mưa, nhưng vẫn khiến hai người thay đổi sắc mặt.

Mà bên ngoài, chờ mãi không được mở cửa, mèo mun đã tự mình nhảy vào sân, bỏ con gà rừng xuống, cất tiếng “meo meo” đầy thúc giục.

Nó đánh hơi được mùi của con người, rõ ràng là đang ở nhà, sao lại không mở cửa cho nó chứ?

Một tiếng mèo kêu khiến Trương Tĩnh Hàm bừng tỉnh, nàng vội vàng thu tay lại, dịu dàng giải thích với Tạ Uẩn: “Lang quân, bên ngoài là mèo mun nhỏ, ta suýt thì quên mất, mỗi khi trời mưa lớn, nó đều đến chỗ ta để trú.”

Vị khách không phải con người, chỉ là một con vật không biết nói.

Tạ Uẩn hờ hững hừ một tiếng, nét mặt lạnh lùng lộ ra vài phần ửng đỏ.

Đợi đến khi mèo mụ và hồ ly đỏ toàn thân ướt sũng bước vào phòng, chạy thẳng đến bên đống lửa, ánh mắt hắn lướt qua hai con vật với vẻ chán ghét, nhưng không hề mở miệng xua đuổi.

Hồ ly đỏ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, lá gan nó vốn nhỏ không dám đến quá gần, chỉ nằm sau lưng mèo mun, yên lặng quan sát.

So với nó, mèo mun gan dạ hơn nhiều, lông nó đã khô được đôi chút nhờ hơi lửa, nó duỗi mình lười nhác, rồi kiêu ngạo bước đến bên cạnh Tạ Uẩn, đánh hơi mùi trên người hắn.

Thì ra là bị bệnh rồi à, mèo mun đã rõ, nó ngậm con gà rừng lại.

Ăn nhiều một chút, bồi bổ lại là được thôi.

“Lang quân, trong nhà ta có thảo dược trừ khí lạnh, lang quân uống một bát nhé? Ta cũng hầm thêm một nồi canh gà cho ngài, được không?” Trương Tĩnh Hàm dịu giọng lên tiếng, nhặt con gà rừng cũng đang ướt sũng nước lên.

Tạ Uẩn nhắm mắt, không trả lời nàng.

Nhưng cả bát thuốc đắng và bát canh gà thơm ngọt kia, hắn đều uống cạn sạch, không sót một giọt.

Đêm xuống, mưa vẫn chưa ngớt.

Sợ hắn lại lên cơn sốt, Trương Tĩnh Hàm ôm chiếc chiếu cỏ nằm ngủ bên cạnh đống lửa, còn hai con vật lông mềm thì ngủ ở góc phòng.

Tạ Uẩn nằm trên giường, trong cơn mê man, hắn nghe thấy nữ tử nông gia kia khẽ hát.

“Đánh trống vang lừng, hăng hái xông pha nơi trận mạc… không thể trở về bên chàng, lòng này lo lắng chẳng nguôi… sống chết có nhau, cùng chàng lập lời thề… ôi than ôi, chàng chẳng tin thiếp nữa rồi.”

Nội dung bài hát chính là bài thơ “Bội Phong Kích Cổ” mà chính hắn đã dạy nàng.

*

Một đêm trôi qua, cơn mưa lớn cuối cùng cũng dứt.

Trương Tĩnh Hàm đưa tay chạm vào trán nam nhân trên giường, nhận ra hắn đã hạ sốt thì thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi Tạ Uẩn tỉnh dậy sắc mặt vẫn còn mang vẻ mệt mỏi bệnh tật. Hắn vén vạt áo dưới lên, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy đôi chân sưng tấy.

Lời Trương Tĩnh Hàm từng nói đã thành sự thật, hắn nóng vội quá mức, chẳng những vô ích mà còn khiến vết thương nặng thêm.

Con mèo mun và hồ ly đến trú mưa đã rời đi, Trương Tĩnh Hàm cúi đầu, chăm chú xoa bóp các huyệt đạo trên chân hắn, rồi cuối cùng nói rằng nàng phải vào thành Vũ Dương một chuyến.

“Phải mời Mạnh đại phu đến bắt mạch cho lang quân. Với lại, sau cơn mưa thì núi rừng sẽ có khí lạnh, ta phải mua vài bộ y phục dày cho lang quân, nếu nhiễm hàn thì rắc rối lắm. Lúc ta vắng nhà, sẽ nhờ Nhị bá đến chăm sóc lang quân.”

Nàng dùng lời lẽ chân thành thuyết phục, cuối cùng cũng khiến Tạ Uẩn gật đầu.

“A Hàm sớm quay về.”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói.

“Vâng! Ta sẽ về mà.”

Trương Tĩnh Hàm gật đầu, cố ý tránh ánh mắt hắn như vô tình.

Hôm đó, nàng mang cung tên và tấm vải bố có vẽ ký hiệu Trường Lăng đến nhà cậu.

Nghe nói là để mời thầy thuốc cho quý nhân, Trương Song Hổ không nói hai lời, thu dọn đồ đạc đi cùng nàng vào thành.

Mới dứt cơn mưa, đường núi lầy lội, không thể ngồi xe bò được, nên hai cậu cháu đành cuốc bộ đến thành Vũ Dương, may là thể lực cả hai đều tốt, đến giữa buổi chiều thì đã tới cổng thành.

Lính canh thành nhận ra Trương Song Hổ, cười nói mấy câu thì cho ông và Trương Tĩnh Hàm vào thành. Trước khi vào, một người còn tốt bụng nhắc họ rằng gần đây trong thành xuất hiện mấy gã tráng sĩ, không dễ động vào đâu.

“Trùng hợp thay, bọn họ ở ngay bên cạnh y quán của Mạnh đại phu.”

Lúc đầu, sự chú ý của Trương Tĩnh Hàm đều dồn vào tấm vải bố trong tay áo, không để tâm đến chuyện khác.

Nhưng khi nàng đi tới cửa y quán của Mạnh đại phu, vừa nhìn thấy những tên tráng sĩ mà binh lính nhắc tới, cả người nàng lập tức khựng lại, như hóa thành khúc gỗ.

Giải, thuộc hạ dũng mãnh nhất bên cạnh Tạ Uẩn.

Thì ra lúc này bọn họ đã tìm đến thành Vũ Dương rồi. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...