Trương Tĩnh Hàm ngẩn người, khẽ nhấc chân lên, cúi đầu nhìn lớp tro trắng dưới chân. Chợt nàng nhớ ra trong lần tìm được cửa tiệm ở huyện thành, nàng đã đưa cho nghệ nhân Công Thâu một mảnh vải bố.
Trên đó nàng dùng than vẽ phác dáng chiếc xe mong muốn.
Vậy mà giờ đây, trước mắt nàng chỉ còn một lớp tro tàn trắng xóa.
Dưới lớp tro ấy… là những mảnh gỗ vỡ nát, chính là chiếc kiệu nàng đặt làm cho Tạ Uẩn. Giá vốn không cao nhưng nó tốn mất phần lớn tiền tiết kiệm bốn năm qua của nàng.
“Quý nhân hà tất như vậy, đã không thích cũng không cần hủy nó đi.” Trương Tĩnh Hàm đau lòng. Sớm biết sẽ như vậy, nàng đã chẳng đến cửa hàng Công Thâu mà làm gì.
“Ta không thích, thì nó chẳng còn giá trị gì để giữ lại. Chuyện đơn giản như vậy mà A Hàm không hiểu sao?” Gương mặt Tạ Uẩn không chút biểu cảm, cụp mắt nói bằng chất giọng lạnh băng: “Có lẽ điều nàng càng không hiểu là mỗi lần nàng buột miệng gọi ta là quý nhân, thật vô cùng giả dối đến nực cười.”
Hắn nói, hơi thở lướt qua mặt khiến nàng rùng mình.
Trương Tĩnh Hàm ngước đầu thật nhanh, đôi mắt sạch sẽ trong veo thoáng lên vẻ kinh hãi, nàng cảm nhận được hiểm nguy sắc bén lạ thường.
Câu nói của hắn, ngụ ý rõ ràng.
Thứ gì hắn đã không thích, dù là đồ vật hay con người, hắn đều không cho phép tiếp tục tồn tại trên đời này.
Nhưng chẳng phải thím Tần nói rằng hắn rất thích chiếc xe ấy sao? Vì sao giờ lại đổi ý?
“A Hàm đừng sợ. Dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta lại đối xử với nàng như với đống gỗ thừa ấy chứ. Sau này nếu có điều gì cần, cứ nói với ta.” Tạ Uẩn nói, khóe môi uốn cong, giọng điệu dịu lại nhưng ánh mắt đen láy kia chẳng có lấy nửa phần ấm áp.
“Chỉ là… đừng gọi ta là quý nhân nữa, nếu không ta sẽ nổi giận.”
Tạ Uẩn thấy nàng hoảng loạn, cong môi cười nhẹ, có điều ánh trăng lạnh lẽo trên cao, chiếu lên gương mặt hắn lại khiến nụ cười ấy thêm phần lạnh lùng đáng sợ.
Trương Tĩnh Hàm theo bản năng muốn lùi về sau, muốn thoát khỏi ánh mắt cứ nhìn chằm chằm như loài rắn độc của hắn, nhưng dường như có giọng nói vang lên trong lòng nàng.
Phải bình tĩnh, chỉ cần nàng có chút thoái lui, hắn sẽ lập tức bám tới, c*n v** c* họng nàng bằng nọc độc sắc nhọn.
“Được rồi, đa tạ… lang quân.”
Nàng gượng nở một nụ cười nhạt, đứng yên bất động.
Thấy vậy, Tạ Uẩn rốt cuộc bật ra nụ cười thật, đường nét tuấn mỹ như làm người ta hoa mắt. Hắn đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ lên nốt ruồi nhỏ ở chóp mũi nàng, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.
“Ta rất mong A Hàm có thể luôn ngoan như vậy, và luôn cười như thế này.”
Nàng chẳng hiểu lời hắn lắm, Tạ Uẩn ngày hôm nay quá kỳ lạ, nhưng để thoát khỏi tình cảnh ngột ngạt này, nàng chỉ có thể khẽ gật đầu.
“Ta sẽ như vậy.”
Từ “ngoan” ban nãy, nàng đã cố tình bỏ qua, nàng chỉ hứa rằng mình sẽ luôn vui vẻ.
Không cười sao được? Lẽ nào lại khóc?
Nụ cười trên mắt môi Tạ Uẩn tan biến ngay tức khắc. Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mình vừa phạm sai lầm, nhanh chóng nghiêng người định tránh sang bên.
Nhưng đã muộn.
Chưa kịp thoát khỏi bóng hắn, một bàn tay đã nắm chặt lấy gáy nàng, giữ nàng không thể cử động.
Hơi thở hắn đột ngột áp sát, lúc Trương Tĩnh Hàm tưởng hắn sẽ làm điều gì đó, thì bất thình lình hắn lại buông nàng ra, quay người lạnh lùng rời đi.
Chỉ còn bấc đèn kia vẫn đứng sừng sững bên tảng đá, ngọn lửa nhỏ lay lắt giữa đêm sương.
Dựa vào ánh nến yếu ớt còn sót lại, Trương Tĩnh Hàm cúi xuống, cố gom những mảnh gỗ vỡ vụn kia lại với nhau, nhưng tiếc rằng chúng dường như đã bị đập phá một cách cuồng bạo, nát đến không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Nàng cặm cụi suốt một lúc lâu cũng không ghép nổi thành một mảnh gỗ hoàn chỉnh, ngay cả phần dễ nhận ra nhất như bánh xe cũng chẳng còn sót lại.
Cuối cùng nàng đành bỏ cuộc, mang theo sự mệt mỏi rã rời trở về nhà cậu.
Cậu thấy nàng trở về thì không hỏi han gì, chỉ bảo nàng mau đi nghỉ.
Trương Tĩnh Hàm đáp khẽ một tiếng, rồi cùng Xuân Nhi nằm chung một giường, cả đêm đắm chìm trong những giấc mộng rối bời.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn thật sự đã rời đi, tất cả hầu cận và ngựa xe đều đã rời khỏi thôn Tây Sơn.
Lần này thì không có sai nữa, khi Trương Tĩnh Hàm trở về chiếc sân có hàng rào tre, nơi đó đã trống trơn, không còn bóng người. Duy chỉ có gian nhà được tu sửa vẫn giữ nguyên diện mạo mới mẻ.
Phòng nàng cũng thế, trên bàn sách còn có đủ bộ bút, nghiên và vài quyển sách mới tinh.
“Phù!” Nàng buông một hơi thở dài từ lồng ngực, cuối cùng, thế giới của nàng đã trở lại yên bình và an toàn như cũ.
Nàng vui vẻ chào hỏi hoàng anh trên cây, ra vườn sau tưới nước, nhổ cỏ, thử nhóm bếp mới… Nụ cười trong suốt chẳng ngớt trên môi nàng.
Không nghĩ ngợi gì thêm, một ngày thanh thản trôi qua tự lúc nào.
Đêm xuống, nàng nằm trên tấm nệm lụa mềm mại ngủ say như trẻ nhỏ, thậm chí quên cả việc thay lại chăn đệm.
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài một ngày một đêm.
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, gần trăm người từ thôn Tây Sơn và Đông Sơn đã vây kín cả sân rào.
Trương Tĩnh Hàm đang ngủ thì bị tiếng ồn đột ngột đánh thức. Nàng cầm cung tên, mở cửa bước ra, thấy cậu Trương nương tử Song Hổ, cùng Lưu Báo và Trịnh Phục đang giằng co quyết liệt với đám đông hai thôn.
Tình hình chỉ chực bùng nổ.
Sự xuất hiện của nàng gần như là mồi lửa châm lên đống rơm, mắt ai nấy đều đổ dồn về phía nàng, ánh nhìn còn dữ dội hơn trước kia.
“Tôi thấy rồi, nàng ta qua lại rất thân thiết với một con mèo rừng và một con hồ ly đỏ!”
“Cả lũ khỉ nữa! Nhớ không, lúc bẫy lợn rừng có bầy khỉ xuất hiện, chắc chắn là do nàng ta gọi đến!”
“Vì sao chỉ có nàng ta tìm được thánh dược, đúng là tà ma quỷ quái!”
Tiếng la ó liên tiếp đổ dầu vào lửa. Người không sợ thiếu, chỉ sợ không đều. Cùng sống dưới chân núi Dương, cùng cuốc đất mưu sinh, nếu một kẻ tìm được báu vật rồi được lợi to, thì trong mắt đám đông chẳng khác nào móc thịt trên xương họ.
Trước đây, khi quý nhân còn ở, họ còn dè chừng, chỉ vồn vã giả lả. Nhưng giờ hắn rời đi mà không nói một lời với nàng, gan họ lập tức to ra.
Có vài người thôn Tây Sơn còn ghi nhớ ân tình nàng giúp họ thoát nạn mà tạm kìm nén, nhưng dân thôn Đông Sơn thì chẳng biết chuyện đó, lần lượt kéo đến với khí thế dữ dằn.
Tất cả đều muốn bức nàng khai ra nơi tìm được thánh dược, bọn họ cũng muốn phát tài, muốn phú quý!
Nhìn đám người mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa ấy, nàng biết rõ không đạt được mục đích, họ sẽ không để yên. Nếu nàng không chịu thuận theo, họ có thể vu nàng là yêu nghiệt rồi lôi ra thiêu sống.
Trong quá khứ, chuyện thế này đâu phải chưa từng xảy ra.
“Lên núi là đi vào chỗ chết. Trong núi có sói, có hổ, có gấu, vô số mãnh thú hung ác, các người còn muốn vào sao?”
Nàng bước đến cạnh cậu, hít sâu một hơi đối diện ánh mắt tham lam nguội lạnh của đám người.
“Vào chứ, sao không vào! Mạng ta tốt, ắt sẽ sống mà về!”
“Đúng đó, chúng ta có thể đặt bẫy, dùng thương gỗ, ngay cả bầy lợn rừng hung dữ còn giết được chẳng lẽ lại sợ vài con sói chắc?”
“Dã thú gì chứ? Ta thấy ngươi chỉ đang lấy cớ thôi, không thì sao ngươi vào núi nhiều lần như vậy mà chẳng thấy bị thương lấy một lần?”
“Mau nói thánh dược ở đâu! Chúng ta đông người thế này, chẳng sợ một mình ngươi với cậu ngươi đâu!”
Đám người ồn ào, mấy người đi đầu toàn là dân thôn Đông Sơn, Trương Song Hổ nhận ra tất cả, tức đến nghiến răng, liền giương cung bắn một mũi tên.
Mũi tên ghim xuống đất, nhưng cũng đủ khiến các vị Hương lão của hai thôn đều kéo đến. Ánh mắt bọn họ như nhau, lại đăm đăm nhìn Trương Tĩnh Hàm, xem nàng chẳng khác gì tai họa.
Không nói thì không thể giải quyết tình hình hỗn loạn hiện tại, nhưng nếu nói ra, một khi có người chết trong núi, oán trách cũng sẽ đổ lên đầu nàng!
Miệng nàng đắng chát, nhưng gương mặt không biểu lộ gì, ở kiếp trước đi theo bên Tạ Uẩn, những điều nàng học được chẳng hề vô ích. Nàng biết, càng trong tình thế này càng phải giữ bình tĩnh.
“Ta đâu biết thánh dược gì. Nếu ta biết, ta đã chẳng phải sống nghèo khó ở nơi này bốn năm trời. Mấy người nghe về thánh dược ấy, tất cả đều là từ quý nhân mà ra, nay quý nhân đi rồi, dược cũng chẳng còn.”
“Mạnh đại phu chưa từng thấy ta hái dược, chỉ vì không tiện nói ra quý nhân nên mới khiến thương nhân kia hiểu lầm.”
“Nếu các người muốn biết thánh dược từ đâu mà có, vậy xin mời, cứ đuổi theo kiệu quý nhân mà hỏi.”
Nàng nói dứt khoát, sắc mặt vững vàng không chút hoảng loạn. Đa số những người có mặt nghe xong đều hơi dao động, nhưng vẫn còn một số người cố chấp, không buông tha.
Vậy là nàng mở cửa nhà, cho họ muốn vào thì vào mà tìm, có vài kẻ nhào lên định xông vào phòng.
Trương Song Hổ tức giận đến nghiến răng, mắt trừng lớn, thê tử con cái đều đang ở nhà, lúc này chẳng ai giữ được ông nữa.
Ông lại giương cung, lần này mũi tên hướng thẳng vào người chứ không phải đất.
Nếu hôm nay cháu gái ông thật sự bị lục soát phòng, thì sau này sẽ trở thành trò cười trong miệng tất cả mọi người.
Đúng là nỗi nhục không sao dung nổi!
“Cậu, không cần lo.” Trương Tĩnh Hàm nhẹ lắc đầu, nàng không xem trọng chuyện đó.
“Không được!” Trương Song Hổ nghiêm mặt phản đối, dù không tìm thấy thánh dược, đám người này cũng sẽ không buông tha.
Họ sẽ nghi ngờ nàng, ép hỏi nàng, thậm chí bám theo giám sát nàng!
Đây là lần đầu tiên Trương Song Hổ cảm thấy bất lực đến vậy, ông không còn bảo vệ nổi cháu gái nữa, chỉ trừ phi ông đưa nàng rời khỏi thôn Tây Sơn, như cái năm giành lại nàng từ thôn Đông Sơn.
Đúng lúc giằng co không dứt ấy, từ phía không xa vang lên tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc”.
Đoàn người của Tạ sứ quân, đã rời đi một ngày một đêm nay lại quay lại và xuất hiện trước đám đông.
“Nhộn nhịp ghê, không biết các vị định làm gì vậy?” Công Thừa Việt phe phẩy quạt lông, hứng thú hỏi, tầm mắt hắn quét qua, chẳng ai dám ngẩng đầu.
Tạ Uẩn từ trên kiệu bước xuống, ánh mắt đen sẫm, lạnh lẽo nhìn hai vị Hương lão, hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hương lão sợ đến lắp bắp, suýt ngồi bệt xuống đất.
Hắn quá cao, chiếc áo choàng dài màu sẫm càng tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, đồng thời cũng khiến khí thế áp bức từ người hắn càng thêm mãnh liệt.
Hương lão bị ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống chằm chằm, đến mức không thở nổi.
“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.” Con trai Hương lão là Lưu Đồ vội run rẩy giải thích: “Mọi người chỉ lo… A Hàm vào núi có gặp nguy hiểm hay không, trong núi có sói.”
“Có sói thì giết.” Sắc mặt Tạ Uẩn nhợt nhạt, rút trường kiếm từ bên hông, ánh lạnh phản chiếu đôi mắt vô cảm của hắn lại khiến vài người mềm nhũn quỵ xuống đất.
Thế nhưng, hắn lại cầm kiếm đi về phía thiếu nữ đang bị vây ở giữa.
Ánh kiếm loé sáng phản chiếu lên mi mắt Trương Tĩnh Hàm, nàng khẽ chớp mắt nhưng không lùi lại.
Lưỡi kiếm kề sát má nàng, rồi ngang qua cổ, thân thể nàng run lên, song nàng tin rằng hắn quay lại đây một lần nữa không phải để giết nàng.
“A Hàm, trên đường đi, ta chợt nhớ đến một câu, ‘ân nhỏ như giọt nước, phải báo đáp bằng suối nguồn’. Nàng đã cứu ta, mà ta dường như vẫn chưa báo đáp đủ.”
“Giờ đây, A Hàm có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”
Tạ Uẩn nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt lại rơi xuống người Trương Song Hổ ở một bên, rồi nói tiếp: “Cho dù là trở thành tân khách trong phủ ta, cũng không phải không thể.”
Mưu sĩ, tân khách đều là cách dùng trong những gia tộc lớn để chiêu mộ hiền tài, trong đó cũng có cả nữ tử.
Đây là một cách nói khá thể diện.
Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Phục bừng sáng, lập tức ghé tai Trương Song Hổ giải thích, nếu A Hàm trở thành người của Tạ sứ quân, vậy thì cả bọn họ, kể cả A Khởi và A Sơn bị bắt đi, đều có hy vọng đổi đời.
Thoát khỏi thân phận thứ dân, trở thành người trên kẻ khác!
Trương Song Hổ nhìn quanh một lượt, hiểu rõ đây là cơ hội để cháu gái thoát hiểm, bèn hạ cung tiễn chắp tay vái Tạ Uẩn một cái, cao giọng nói: “Xin quý nhân đưa A Hàm đi khỏi nơi này!”
Rời đi, một ngày nào đó nàng lại từ chính miệng cậu mình nghe được lời này, đầu óc Trương Tĩnh Hàm như bị gõ mạnh một cái.
Nàng hé môi, nhìn cậu, muốn nói rằng không sao, nhất định nàng sẽ giải quyết được tình thế trước mắt, cùng lắm thì nàng sẽ ẩn mình trong rừng, làm bạn với mèo mun và hồ ly đỏ, cả đời không bao giờ xuống núi nữa.
“A Hàm nghe lời, đi với quý nhân đi!”
Trương Song Hổ nào nỡ để nàng rời đi, nhưng thôn Tây Sơn thật sự không thể dung nạp nàng thêm nữa.
“Cậu, con…”
“Nếu con còn nhận ta là cậu, chẳng lẽ bắt ta phải quỳ xuống sao?”
Sắc mặt Trương Tĩnh Hàm lập tức trắng bệch.
***
