Nàng Dâu Nhà Họ Lý
Chương 48: Đến biên ải
Hai hôm sau.
Thiên Phúc đai giáp chỉnh tề, cậu cùng Loan Châu chào tạm biệt ông bà Lý, cô nhìn bà Lý rơm rớm nước mắt. Bà dặn nhà bếp làm vài món ngon để hai người đi đường, Thiên Phúc tỏ thái độ.
“Kìa mẹ, sao mỗi lần con đi, mẹ có thế này đâu?”
Bà Lý đưa khăn tay khẽ chấm đuôi mắt nói.
“Ngọc Liên ăn nhiều, ngủ cũng nhiều, mẹ gói vài món để mợ ấy ăn khỏi đói!”
Loan Châu nghe bà nói mà cô xém sặc, là bà đang lo cho cô ra đó ăn không đủ, ngủ không nhiều sao?
Phía gian nhà sau, Thiên Đức chỉ đứng nhìn ra cổng, cậu không nỡ bước ra tiễn cô. Bàn tay nắm vạt áo chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt chao động nhìn Loan Châu.
Thiên Phúc leo lên ngựa, Loan Châu đi vào xe, cô gửi Tỵ ở lại để nó hầu bà Lý, con Tỵ khóc nức nở không muốn xa mợ của nó. Cậu thúc nhẹ, Hắc Phong dậm dậm chân rồi lững thững bước đi. Ông bà Lý nhìn theo bóng xe ngựa cùng quân lính khuất lối đường làng, Thiên Đức cũng quay bước vào phòng.
…
Chốn biên ải xa xôi, một doanh trại canh giữ vùng đất chủ quyền, phía bên kia cánh rừng biên giới là phạm vi nước khác. Tuy yên bình nhưng chỉ cần có xung đột, nơi đây sẽ là chiến trận đầu tiên.
Loan Châu nghe tiếng Thiên Phúc gọi, cô vén màn nắm tay cậu đi xuống. Binh lính đứng thành hàng ngang dọc cung kính cúi đầu.
“Phó tướng, phu nhân!”
Loan Châu giật mình, lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy những binh lính, những hình ảnh chỉ có trong sách vở. Cô vui vẻ cúi đầu đáp lễ.
Phu nhân của phó tướng có tiếng xinh đẹp, người đoan trang hiền thục, con gái của quan Trần Khiêm, lại là bạn tốt của công chúa Huyền Vy.
Nay họ được gặp thì không khỏi trầm trồ, ai cũng thắc mắc lý do phó tướng đưa phu nhân ra nơi này, chắc không phải là nghiện vợ đến mức không nỡ xa chứ?
Thiên Phúc sau khi giới thiệu cô với mọi người, cậu dẫn cô đi thăm thú xung quanh, chỉ cho cô những khu vực riêng biệt. Đứng chỉ tay thẳng qua cánh rừng trước mặt, cậu bảo đó là biên giới, bên đó là địa phận nước Chiêu.
Cô phóng tầm nhìn theo cậu chỉ, cánh rừng bạt ngàn, Loan Châu choáng ngợp với những gì trước mắt. Cả hai sau khi đi một vòng thì Thiên Phúc đưa cô về nơi ở của cậu, một ngôi gia không quá lớn, nằm tại vị trí dễ dàng cho binh sĩ cần việc bẩm báo.
Thiên Phúc đã cho người chuẩn bị sẵn một vài vật dụng thêm cho Loan Châu, trong đây toàn là sách, nghiêng mực, còn cả một giàn binh khí sắc bén, Loan Châu nhìn trầm trồ.
Cô còn đang ngắm nhìn, cậu đã từ sau ôm lấy cô, dựa cằm vào vai cô. Loan Châu giật mình chạm vào tay cậu. Giọng cậu có vẻ run run.
“May quá, tôi được bên cạnh mợ rồi!”
Loan Châu đã nghe cậu tâm sự trước đó, tuy tình cảm chỉ mới đây, nhưng cô đã yêu cậu rồi, cô lại có lúc không muốn trở về nữa, muốn được bên cạnh cậu. Cô quay lại nhìn cậu.
Thiên Phúc vẫn rất uy phong trong bộ giáp này, gương mặt cậu lúc này còn đẹp hơn cả những diễn viên cô xem trên ti vi. Vòng tay ôm lấy cậu, cô ngả đầu vào lòng cậu.
“Tôi cũng sợ lúc tôi biến mất sẽ không kịp thấy cậu!”
Cậu nghe cô thỏ thẻ, cúi xuống nâng cằm cô lên định đặt vào một nụ hôn thì bên ngoài có tiếng người.
“Phó tướng, y phục của phu nhân đã đến!”
Loan Châu đỏ mặt né sang chỗ khác, cậu ậm ừ trả lời, rồi kéo tay Loan Châu ra ngoài đi xem y phục. Cô ngạc nhiên.
“Ơ chẳng phải tôi đã đem theo sao?”
Cậu vén màn nói.
“Thì mợ cứ xem đi!”
Chiếc hòm gỗ mở ra, Thiên Phúc lôi ra một bộ y giáp trước mặt Loan Châu, Đôi mắt cô sáng rực, khuôn miệng không giấu nổi sự bất ngờ mà há hốc.
“Cái này…”
“Của mợ đấy!”
Loan Châu nhìn lại cậu rồi nhìn bộ y giáp, cậu bảo cô đi thử xem sao. Cô vội vàng ôm lấy chạy về phòng, Thiên Phúc đi theo sau giúp cô mặc vào.
Cô mặc y giáp, tóc cột lên bằng một dải lụa hồng, ngắm nhìn trong gương mà không giấu được sự phấn khích. Ở hiện đại cô vẫn có thể thuê một bộ cổ phục mặc chụp ảnh, nhưng cảm giác tự mình dùng “hàng thật” nó lạ lắm.
Thiên Phúc cũng bị đứng hình vài giây, tim cậu đập thình thịch.
Mải mê nhìn mà cậu không nghe cô gọi, Loan Châu quay một vòng, cô nhoẻn cười hỏi cậu trông cô thế nào?
“Đẹp…lại rất vừa mắt…”
Trước mắt binh lính, họ không khỏi kinh ngạc khi thấy Loan Châu trong trang phục này, nó khác xa với hình ảnh cô trong bộ giao lĩnh khi nãy. Gương mặt cô trẻ trung năng động, thân người nhỏ nhắn trong bộ y giáp mà toát lên sự nhanh nhẹn.
Thiên Phúc thấy mọi người nhìn vợ mà mắt môi há hốc thì ra vẻ đắc ý lắm. Vợ cậu mà! Phải có khí chất khác mấy cô nương khuê các chứ!
…****************…
Thiên Phúc đai giáp chỉnh tề, cậu cùng Loan Châu chào tạm biệt ông bà Lý, cô nhìn bà Lý rơm rớm nước mắt. Bà dặn nhà bếp làm vài món ngon để hai người đi đường, Thiên Phúc tỏ thái độ.
“Kìa mẹ, sao mỗi lần con đi, mẹ có thế này đâu?”
Bà Lý đưa khăn tay khẽ chấm đuôi mắt nói.
“Ngọc Liên ăn nhiều, ngủ cũng nhiều, mẹ gói vài món để mợ ấy ăn khỏi đói!”
Loan Châu nghe bà nói mà cô xém sặc, là bà đang lo cho cô ra đó ăn không đủ, ngủ không nhiều sao?
Phía gian nhà sau, Thiên Đức chỉ đứng nhìn ra cổng, cậu không nỡ bước ra tiễn cô. Bàn tay nắm vạt áo chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt chao động nhìn Loan Châu.
Thiên Phúc leo lên ngựa, Loan Châu đi vào xe, cô gửi Tỵ ở lại để nó hầu bà Lý, con Tỵ khóc nức nở không muốn xa mợ của nó. Cậu thúc nhẹ, Hắc Phong dậm dậm chân rồi lững thững bước đi. Ông bà Lý nhìn theo bóng xe ngựa cùng quân lính khuất lối đường làng, Thiên Đức cũng quay bước vào phòng.
…
Chốn biên ải xa xôi, một doanh trại canh giữ vùng đất chủ quyền, phía bên kia cánh rừng biên giới là phạm vi nước khác. Tuy yên bình nhưng chỉ cần có xung đột, nơi đây sẽ là chiến trận đầu tiên.
Loan Châu nghe tiếng Thiên Phúc gọi, cô vén màn nắm tay cậu đi xuống. Binh lính đứng thành hàng ngang dọc cung kính cúi đầu.
“Phó tướng, phu nhân!”
Loan Châu giật mình, lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy những binh lính, những hình ảnh chỉ có trong sách vở. Cô vui vẻ cúi đầu đáp lễ.
Phu nhân của phó tướng có tiếng xinh đẹp, người đoan trang hiền thục, con gái của quan Trần Khiêm, lại là bạn tốt của công chúa Huyền Vy.
Nay họ được gặp thì không khỏi trầm trồ, ai cũng thắc mắc lý do phó tướng đưa phu nhân ra nơi này, chắc không phải là nghiện vợ đến mức không nỡ xa chứ?
Thiên Phúc sau khi giới thiệu cô với mọi người, cậu dẫn cô đi thăm thú xung quanh, chỉ cho cô những khu vực riêng biệt. Đứng chỉ tay thẳng qua cánh rừng trước mặt, cậu bảo đó là biên giới, bên đó là địa phận nước Chiêu.
Cô phóng tầm nhìn theo cậu chỉ, cánh rừng bạt ngàn, Loan Châu choáng ngợp với những gì trước mắt. Cả hai sau khi đi một vòng thì Thiên Phúc đưa cô về nơi ở của cậu, một ngôi gia không quá lớn, nằm tại vị trí dễ dàng cho binh sĩ cần việc bẩm báo.
Thiên Phúc đã cho người chuẩn bị sẵn một vài vật dụng thêm cho Loan Châu, trong đây toàn là sách, nghiêng mực, còn cả một giàn binh khí sắc bén, Loan Châu nhìn trầm trồ.
Cô còn đang ngắm nhìn, cậu đã từ sau ôm lấy cô, dựa cằm vào vai cô. Loan Châu giật mình chạm vào tay cậu. Giọng cậu có vẻ run run.
“May quá, tôi được bên cạnh mợ rồi!”
Loan Châu đã nghe cậu tâm sự trước đó, tuy tình cảm chỉ mới đây, nhưng cô đã yêu cậu rồi, cô lại có lúc không muốn trở về nữa, muốn được bên cạnh cậu. Cô quay lại nhìn cậu.
Thiên Phúc vẫn rất uy phong trong bộ giáp này, gương mặt cậu lúc này còn đẹp hơn cả những diễn viên cô xem trên ti vi. Vòng tay ôm lấy cậu, cô ngả đầu vào lòng cậu.
“Tôi cũng sợ lúc tôi biến mất sẽ không kịp thấy cậu!”
Cậu nghe cô thỏ thẻ, cúi xuống nâng cằm cô lên định đặt vào một nụ hôn thì bên ngoài có tiếng người.
“Phó tướng, y phục của phu nhân đã đến!”
Loan Châu đỏ mặt né sang chỗ khác, cậu ậm ừ trả lời, rồi kéo tay Loan Châu ra ngoài đi xem y phục. Cô ngạc nhiên.
“Ơ chẳng phải tôi đã đem theo sao?”
Cậu vén màn nói.
“Thì mợ cứ xem đi!”
Chiếc hòm gỗ mở ra, Thiên Phúc lôi ra một bộ y giáp trước mặt Loan Châu, Đôi mắt cô sáng rực, khuôn miệng không giấu nổi sự bất ngờ mà há hốc.
“Cái này…”
“Của mợ đấy!”
Loan Châu nhìn lại cậu rồi nhìn bộ y giáp, cậu bảo cô đi thử xem sao. Cô vội vàng ôm lấy chạy về phòng, Thiên Phúc đi theo sau giúp cô mặc vào.
Cô mặc y giáp, tóc cột lên bằng một dải lụa hồng, ngắm nhìn trong gương mà không giấu được sự phấn khích. Ở hiện đại cô vẫn có thể thuê một bộ cổ phục mặc chụp ảnh, nhưng cảm giác tự mình dùng “hàng thật” nó lạ lắm.
Thiên Phúc cũng bị đứng hình vài giây, tim cậu đập thình thịch.
Mải mê nhìn mà cậu không nghe cô gọi, Loan Châu quay một vòng, cô nhoẻn cười hỏi cậu trông cô thế nào?
“Đẹp…lại rất vừa mắt…”
Trước mắt binh lính, họ không khỏi kinh ngạc khi thấy Loan Châu trong trang phục này, nó khác xa với hình ảnh cô trong bộ giao lĩnh khi nãy. Gương mặt cô trẻ trung năng động, thân người nhỏ nhắn trong bộ y giáp mà toát lên sự nhanh nhẹn.
Thiên Phúc thấy mọi người nhìn vợ mà mắt môi há hốc thì ra vẻ đắc ý lắm. Vợ cậu mà! Phải có khí chất khác mấy cô nương khuê các chứ!
…****************…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương