Nàng Dâu Nhà Họ Lý
Chương 61: Cơn đau bất chợt
Đêm ấy ngủ lại phòng bà Ngọc Dung, Loan Châu ôm lấy bà, cô vùi đầu vào vòng tay của bà. Bà Ngọc Dung vuốt mái tóc cô, đôi mắt bà rơm rớm mà chẳng hiểu vì sao.
“Con gái lấy chồng rồi còn nhõng nhẽo vậy?”
“Kệ, con chẳng quan tâm!”
Bà lau đi hai giọt nước mắt sắp lăn xuống, môi cười nhẹ nói với cô.
“Thôi ngủ đi, hay mẹ ru con nhé!”
Loan Châu ngước đầu lên nhìn bà, trong ánh sáng yếu ớt cô không nhận ra đôi mắt đã đỏ từ khi nào của bà, cô dạ một tiếng rồi nhắm mắt chờ đợi.
"À ơi…Ru em cho thét cho muồi
Để mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu
Mua vôi Chợ Quán Chợ Cầu
Mua cau Nam Phổ, mua trầu Chợ Dinh
Chợ Dinh bán áo con trai
Triều Sơn bán nón, Mậu Tài bán kim…"
Lời ru của bà cứ mơn man như ngọn gió dịu, Loan Châu chẳng phải chưa từng được nghe ru, ngày còn nhỏ bà cô vẫn hay ru cô như vậy. Lời ru cứ vậy mà truyền qua bao thế hệ, bao năm tháng, Loan Châu im lặng lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
…
Sáng hôm sau, Loan Châu cùng bà Ngọc Dung ra chợ, bà dẫn cô đi mua chút đồ để trưa lại lên đường về phủ Lý. Hai mẹ con đang vừa trò chuyện vừa mua hàng, chợt Loan Châu thấy trước mắt mình vừa hoa lên.
Cái cảm giác này chỉ vừa xuất hiện sau khi cô bị đập đầu, thỉnh thoảng Loan Châu lại thấy mọi thứ xoay vòng trước mắt, mỗi lần như vậy thì tim cô lại thắt lại, một nỗi lo khó hiểu dâng lên trong lòng cô.
Thấy con gái đứng sững, bà Ngọc Dung lay tay con. Loan Châu giật mình nhìn bà, cô nở nụ cười.
“Con không sao, chỉ đang xem còn mua gì nữa không ấy mà!”
Cả hai lại cùng rảo bước đi trên con đường quê, cô mua tặng bà một vòng tay bằng ngọc, lại tặng ông Trần Khiêm một chiếc khăn phòng khi vào mùa gió lạnh.
Thiên Phúc đã chuẩn bị lại hành trang, đưa ra xe ngựa đã chờ sẵn. Loan Châu đi về thấy cậu, cô chạy lại khoe mình mua những gì, cậu nhìn cô, vẫn ánh mắt bất lực.
Trong bữa cơm, Loan Châu nói việc Tỵ sẽ gả cho cậu Dần người làm bên phủ Lý, bà Ngọc Dung nghe vậy thì gật đầu.
“Ừ, con tính cho con bé cũng được. Tội nghiệp, cha mẹ nó mất từ nhỏ, năm ấy nhà nó ở gần con sông, lũ về cuốn luôn cái nhà, cha mẹ nó bị cuốn mất. Lúc mẹ cùng mọi người chạy ra thì thấy nó bị máng trên cành cây to, chắc họ cố gắng cứu nó rồi không sống được.”
Loan Châu nghe kể, sống mũi cô cay cay, bất ngờ trong đầu cô hiện ra hình ảnh bà Ngọc Dung dẫn Tỵ về, Ngọc Liên chạy lại nhìn con bé đen nhẻm đang khóc gọi cha mẹ, rồi giọng trẻ con vang lên.
“Đừng khóc nữa, có chị đây!”
Thiên Phúc thấy Loan Châu bần thần thì gọi cô, cô nhìn cậu rồi nhìn sang hai ông bà. Loan Châu vẫn chưa hết kinh ngạc, chẳng phải khi nãy là kí ức của Ngọc Liên sao?
Sao cô lại nhớ ra kia chứ?
Trước khi Loan Châu cùng Thiên Phúc lên đường, bà Ngọc Dung đưa cho cô một túi vải nhỏ, bên trong có vài đồng.
“Mẹ cho con Tỵ năm đồng, để nó lận lưng mà sau còn có vốn làm ăn.”
Cô nhận lấy rồi cúi đầu chào cha mẹ, lại không quên mà ôm lấy họ một cái. Chiếc xe dần lăn bánh, Loan Châu ngồi trong xe ngó ra ngoài vẫy tay.
“Cha mẹ vào nhà đi, trời nắng bệnh đấy!”
Ông Trần Khiêm đứng nhìn chiếc xe đi khuất mà tâm trạng rối bời. Cô gái ấy rõ ràng không phải con gái của ông, nhưng cô lại không nề hà mà thay Ngọc Liên hoàn thày bổn phận. Đặt tay lên chiếc khăn, đôi mắt ông lại u buồn khi nhớ đến cô con gái xấu số của mình.
…****************…
“Con gái lấy chồng rồi còn nhõng nhẽo vậy?”
“Kệ, con chẳng quan tâm!”
Bà lau đi hai giọt nước mắt sắp lăn xuống, môi cười nhẹ nói với cô.
“Thôi ngủ đi, hay mẹ ru con nhé!”
Loan Châu ngước đầu lên nhìn bà, trong ánh sáng yếu ớt cô không nhận ra đôi mắt đã đỏ từ khi nào của bà, cô dạ một tiếng rồi nhắm mắt chờ đợi.
"À ơi…Ru em cho thét cho muồi
Để mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu
Mua vôi Chợ Quán Chợ Cầu
Mua cau Nam Phổ, mua trầu Chợ Dinh
Chợ Dinh bán áo con trai
Triều Sơn bán nón, Mậu Tài bán kim…"
Lời ru của bà cứ mơn man như ngọn gió dịu, Loan Châu chẳng phải chưa từng được nghe ru, ngày còn nhỏ bà cô vẫn hay ru cô như vậy. Lời ru cứ vậy mà truyền qua bao thế hệ, bao năm tháng, Loan Châu im lặng lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
…
Sáng hôm sau, Loan Châu cùng bà Ngọc Dung ra chợ, bà dẫn cô đi mua chút đồ để trưa lại lên đường về phủ Lý. Hai mẹ con đang vừa trò chuyện vừa mua hàng, chợt Loan Châu thấy trước mắt mình vừa hoa lên.
Cái cảm giác này chỉ vừa xuất hiện sau khi cô bị đập đầu, thỉnh thoảng Loan Châu lại thấy mọi thứ xoay vòng trước mắt, mỗi lần như vậy thì tim cô lại thắt lại, một nỗi lo khó hiểu dâng lên trong lòng cô.
Thấy con gái đứng sững, bà Ngọc Dung lay tay con. Loan Châu giật mình nhìn bà, cô nở nụ cười.
“Con không sao, chỉ đang xem còn mua gì nữa không ấy mà!”
Cả hai lại cùng rảo bước đi trên con đường quê, cô mua tặng bà một vòng tay bằng ngọc, lại tặng ông Trần Khiêm một chiếc khăn phòng khi vào mùa gió lạnh.
Thiên Phúc đã chuẩn bị lại hành trang, đưa ra xe ngựa đã chờ sẵn. Loan Châu đi về thấy cậu, cô chạy lại khoe mình mua những gì, cậu nhìn cô, vẫn ánh mắt bất lực.
Trong bữa cơm, Loan Châu nói việc Tỵ sẽ gả cho cậu Dần người làm bên phủ Lý, bà Ngọc Dung nghe vậy thì gật đầu.
“Ừ, con tính cho con bé cũng được. Tội nghiệp, cha mẹ nó mất từ nhỏ, năm ấy nhà nó ở gần con sông, lũ về cuốn luôn cái nhà, cha mẹ nó bị cuốn mất. Lúc mẹ cùng mọi người chạy ra thì thấy nó bị máng trên cành cây to, chắc họ cố gắng cứu nó rồi không sống được.”
Loan Châu nghe kể, sống mũi cô cay cay, bất ngờ trong đầu cô hiện ra hình ảnh bà Ngọc Dung dẫn Tỵ về, Ngọc Liên chạy lại nhìn con bé đen nhẻm đang khóc gọi cha mẹ, rồi giọng trẻ con vang lên.
“Đừng khóc nữa, có chị đây!”
Thiên Phúc thấy Loan Châu bần thần thì gọi cô, cô nhìn cậu rồi nhìn sang hai ông bà. Loan Châu vẫn chưa hết kinh ngạc, chẳng phải khi nãy là kí ức của Ngọc Liên sao?
Sao cô lại nhớ ra kia chứ?
Trước khi Loan Châu cùng Thiên Phúc lên đường, bà Ngọc Dung đưa cho cô một túi vải nhỏ, bên trong có vài đồng.
“Mẹ cho con Tỵ năm đồng, để nó lận lưng mà sau còn có vốn làm ăn.”
Cô nhận lấy rồi cúi đầu chào cha mẹ, lại không quên mà ôm lấy họ một cái. Chiếc xe dần lăn bánh, Loan Châu ngồi trong xe ngó ra ngoài vẫy tay.
“Cha mẹ vào nhà đi, trời nắng bệnh đấy!”
Ông Trần Khiêm đứng nhìn chiếc xe đi khuất mà tâm trạng rối bời. Cô gái ấy rõ ràng không phải con gái của ông, nhưng cô lại không nề hà mà thay Ngọc Liên hoàn thày bổn phận. Đặt tay lên chiếc khăn, đôi mắt ông lại u buồn khi nhớ đến cô con gái xấu số của mình.
…****************…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương