Nàng Ido - Gárdonyi Géza

Nàng Ido - Chương 2.2



- Tôi muốn nói chuyện với ông Ô. Pêter! - Trobo nói.

Viên hạ sĩ đeo lon màu vàng cũng quay ra nhìn chàng.

- Ông ấy không sống ở đây - Viên quản lý trả lời, ngài hỏi về cái tin đăng trên báo phải không ?...Bây giờ chỉ có thế viết thư để lại được thôi. Ngài có thể viết ở đây.

Đôi mắt anh ta cười ranh mãnh, anh ta chỉ cho chàng cái giá gỗ.

Viên hạ sĩ lúc đó bình tĩnh đưa mắt nhìn khắp người Trobo để kiểm tra, nghi ngờ như Trobo là người móc tay vào túi anh ta vậy. Sau đó anh ta lại tiếp tục viết. Anh ta cũng viết trên một tập giấy, có dấu của cửa hàng rượu.

Trobo đứng đợi cho anh ta viết xong, gập thư cho vào phong bì và dán lại.

Bây giờ chàng đã đứng bên cái bàn viết.

Chàng cầm bút và quay về phía viên quản lý định hỏi : ông Ô. Pêter là ai? Là người thế nào? và con gái ngài ra sao...?

Vừa lúc đó có một anh chàng trẻ tuổi đội mũ ống bước vào cửa hàng, chiếc áo khoác của anh chàng phía trên màu đen, phía dưới màu hoa cẩm chướng đỏ. Anh ta bước lại gần và hỏi viên quản lý:

- Tôi đến gặp ngài Ô. Pêter...

Trobo viết tên mình lên tờ giấy

"Tôi 26 tuổi. Tôi đến vì tin nhắn trên báo. Số phận của tôi, tương lai của tôi không giống như bất cứ người đàn ông nào đến đây. Tôi không có tiền lợi tức hàng năm. Tôi đã gia nhập quân đội. Nếu như gia đình ông có nhã ý muốn biết tôi, ông có thể đến gặp tôi, hoặc viết thư cho tôi bất cứ lúc nào theo địa chỉ tòa soạn. Tôi làm việc ở đó từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối"!

Ở mặt sau, bên cạnh tên mình, chàng viết thêm tên làng quê chàng, trong thâm tâm chàng chợt cảm thấy tiếc rằng ở trên giấy không có địa chỉ của ông ta.

Khi đã kết thúc, chàng nhìn lên, thấy có ba người trẻ tuổi, nghiêm túc đứng sắp hàng đợi đến lượt.

"Thật điên rồ!" - chàng thốt lên giận dữ khi bước ra ngoài. Có thể, cô ta là một cô gái bị mù.

Đi đến cuối phố, chàng lại cáu kỉnh lắc đầu:

- Ta không dám nhìn vào gương nữa, ta quả là đê tiện, đáng khinh bỉ!

Đến phố Kôri chàng đã chợt nảy ra ý định: hay là quay lại, xé bức thư đó đi. Nhưng tàu điện mà chàng đang chờ đã tới, chàng phẩy tay, nhảy lên tàu.

Ba ngày sau chàng đã không còn nhớ đến chuyện đó nữa. Chàng đã tính đến chuyện khác, hay là đi tìm một người cho vay lãi và nói với họ tất cả lý do để vay tiền, chàng sẽ vay bảy mươi ngàn cuaron rồi thì chàng sẽ trả lãi cho người đó tới khi chết là mười phần trăm khoản thu hoạch được trong khoản lợi tức hàng năm.

Chàng cũng đã gặp và nói chuyện với một vài người cho vay lấy lãi. Chàng cũng đã ngỏ lời với chính ông chủ tiệm cà phê Ahbazia. Thậm chí, chàng còn hứa trả mỗi năm một nửa khoản thu hoạch được. Nhưng những người cho vay lấy lãi vẫn lắc đầu. Còn ông chủ tiệm ca phê thì chối từ thẳng thừng:

- Xin anh, đấy không phải là nghề của tôi...

Những ngày tiếp theo, chàng cũng đã nói chuyện với một đức cha: Chàng đã làm biếu đức cha một cái bệ thờ bằng cẩm thạch đẹp tuyệt mà trên khắp đất Hungari này chưa có cái nào như vậy.

Sau đó, có người viết thư giới thiệu chàng đến gặp ông bộ trưởng Bộ giáo dục xem ông này có giúp đỡ không, nhưng chàng đã chết đuối lại với phải bọt.

Vô ích! Vô ích! Ở đâu chàng cũng như gặp phải các bức tượng người bằng thạch cao hoặc bằng hình giấy. Bảy mươi nghìn cuaron đã làm mọi người tránh chàng.

Chàng lại nhận được thư của Zôlan. Tất cả mọi chữ trong thư đều như tiếng còi cấp cứu:

" Anh hãy cứu lấy chúng em! Ở thủ đô anh có điều kiện hơn, anh có khả năng làm!.."

Đôi chân Trobo đi đã rã rời khắp nơi.

Vào ngày thứ bảy sau đó ba tuần, có một ông người to như cái thùng phi, mặt tròn bước vào phòng làm việc của ban biên tập, lúc đó Trobo và năm người nữa đang làm việc:

- Ngài Balogh Trobo là ai?...

- Tôi ạ.

- Tôi là Ô. Pêter.

Trobo ngây người ra nhìn ông ta như là đang chăm chú nhìn một người nào đó qua đường ngắm của khẩu súng.

Trông dáng ông vạm vỡ, tóc màu nâu thưa thớt, đầu tròn, khuôn mặt béo tốt đỏ au. Lông mày rộng cong cong. Bộ ria đen của ông được vuốt nhọn. Nom ông khoảng năm mươi tuổi, bận một bộ quần áo jacket màu đen như là người của văn phòng ban giám đốc lò mổ trung ương vậy.

Trobo bắt tay ông, rồi dẫn ông vào phòng khách.

- Mời ông ngồi.

- Tôi đã biết về ngài - ông ta bắt đầu câu chuyện, đôi mắt sắc sảo quan sát cẩn thận gương mặt và quần áo của chàng - tôi là thương gia vì vậy tôi có thói quen tìm hiểu, thu lượm mọi tin tức, để xem người đó có xứng đáng để mà trao đổi công chuyện không chứ! Ngài là con trai của một điền chủ. Ngài có theo học luật được một năm, sau đó ngài chuyển đến Muychen học hội họa. Ngài đã có bốn người tình tất cả, nhưng không phải trong cùng một thời điểm, và ngài đã không hứa cưới cô nào cả! Ngài chỉ kiếm được tiền đủ sống, tuy ngài không nợ nần nhưng cũng không có tiền gửi tiết kiệm. Đồng tiền tôi chi ra đã cho tôi biết sự thật và nó không lừa dối tôi - ngài không cờ bạc, không rượu chè. Ngài rất thận trọng với đàn bà và chưa bao giờ công khai giới thiệu họ với ai. Điều này khiến tôi thú vị nhất. Rất tốt đấy...

- Xin ông hãy đi vào việc chính.

- Để tôi nói tiếp điều tôi thu lượm được đã. Ngài không hay đàn đúm hội hè. Mùa đông vừa rồi, ngài có đến ăn chiều với một vài người bạn thân. Ngài không thuê người giúp việc nội trợ, hiện nay ngài vẫn tiếp tục sống như vậy. Ngần ấy điều đã khiến tôi hướng sự tập trung chú ý vào ngài. Tôi cũng đã biết trong hai tuần vừa rồi ngài đã ba lần gặp gỡ và nói chuyện với một đức cha, hai lần gặp ngài bộ trưởng và bốn lần đến gặp Lowenstein Iôzef người cho vay lấy lãi ở tại phố Đức vua số nhà 53. Ngài đang rất cần tiền.

- Tiền ư!

- Vì vậy mà ngài sẵn sàng lấy bất cứ ai đúng không?

Trobo lắp bắp:

- Bất cứ ai ư ?- thế tôi không thể nhìn ngắm trước người tôi định lấy hay sao?...hay là cô ta ở tân nước Thổ Nhĩ kỳ...

- Vậy là không phải bất cứ ai hay sao ?

- Quả thật, tôi cưới vợ chỉ vì tôi rất cần tiền, nếu cô gái đó khỏe mạnh và lành lặn thì...

- Cô ấy khỏe mạnh và lành lặn.

- Cô ấy nom không đến nỗi già như mẹ tôi.

- Cô ấy mới mười chín tuổi.

- Cô ấy không bị mù chứ?

- Mắt cô ấy nhìn xuyên được cả trong đêm tối.

- Cô ấy không gù chứ?

- Người thẳng băng như một cây sậy.

- Cô ấy không bị khoèo chân chứ?

- Cô ấy bước đi thẳng như một sĩ quan kỵ binh.

Trobo đưa đôi mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn vào mặt người đối diện, chàng hỏi:

- Cô ấy người vừa phải chứ?

- Cô ấy người mảnh dẻ!

Trobo trầm ngâm một chút sau đó lại đưa mắt dò xét nhìn ông Pêter.

- Khuôn mặt của cô ấy không xấu giống như mặt ngựa chứ...?

- Cô ấy đẹp tựa khuôn mặt của thiên thần.

- Con gái của ngài ư?

- Của tôi chứ còn của ai nữa ? Nhưng không phải vì vậy mà tôi khen con gái tôi đẹp đâu đấy nhé!

Trobo lại yên lặng ngẫm nghĩ rồi nói:

- Chúng ta hãy nói thẳng với nhau xem sự thật thế nào nhé, cô ta có mắc tội gì không?

- Ô hô!

- Hay là chỉ vì xích mích trong gia đình?

- Con bé mới chỉ rời khỏi trường dòng về nhà hơn tháng nay. Từ nhỏ, tôi đã gửi nó vào học nội trú, nó lớn lên trong đó!

Trobo trố mắt nhìn:

- Cô ta bị tâm thần ư?

- Tâm thần? Cô ấy đã tốt nghiệp trường trung học. Kết quả rất tốt, xuất sắc kia đấy!

- Thế thì cô ta có khuyết tật gì mới được chứ? Tiểu thư có tật gì không ạ...?

- Tật gì ư ? - Bây giờ đến lượt ông bố trầm ngâm suy nghĩ - tật gì ư ? Tật gì bây giờ, nó chẳng có tật gì cả.

- Một khuyết tật gì đó trên cơ thể chẳng hạn! Xin ngài cứ nói thẳng ra khuyết tật gì đó trên cơ thể cô ta...

- Nhưng cơ thể con gái tôi không sao hết, không một nhược điểm gì ngoài chuyện tôi là cha của nó. Tôi xin ngài đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực như vậy, tôi không phải là nhà ảo thuật. Tôi sẽ nói thêm sự thật cho anh hiểu. Tôi là một người đàn ông góa vợ sớm, mà tôi lại phải đi đây, đi đó luôn luôn. tôi không thể đem con gái đi cùng như vậy được. Cho đến nay, con gái tôi không thể có khả năng lựa chọn lấy bạn đời. Tôi cứ chọn cho nó, anh nghĩ gì nào. Anh có biết có bao nhiêu người tới cầu hôn con gái tôi không?

Trobo lắc đầu:

- Tôi không biết, thưa ngài.

- Trong những người cầu hôn có cả bá tước, cả thứ trưởng, và cả các đại úy nữa đấy.

- Thế vì sao ông lại chọn đúng tôi ?

- Bởi vì anh chính là người duy nhất, mà theo những nguồn tin tôi thu lượm được, là người đứng đắn, trẻ trung, nề nếp, trung thực. Tôi đã bỏ tám ngàn cuaron để biết được những điều đó.

Lời nói chuyện của ông ta rõ ràng, mọi câu chữ đều dễ hiểu và đáng tin. Ông ta nói năng có vẻ mộc mạc, dân dã như một người không phải dân thủ đô chính cống, mà là một người chỉ sống ở thủ đô có một ít thời giạn.

- Thế con gái ông cũng chấp nhận việc này sao?

- Con gái tôi chưa biết gì về việc này cả.

Trobo kinh ngạc:

- Ồ, vậy thì không thể kết hôn được đâu. Ngài phải giới thiệu để cho tôi trước tiên đến làm quen, chuyện trò với tiểu thư đã nhứ. Hãy cho phép tôi đưa tiểu thư đi chơi các vũ hội, hay đi bể bơi...

- Con gái tôi trong ba ngày nữa có thể là vợ anh.

Trobo ngập ngừng hắng giọng. Một lần nữa chàng lại nhìn ông Pêter bằng ánh mắt nghi ngờ:

- Vì sao lại vội vã thế ?

- Tôi cũng chỉ nói những đều có thể làm được. Tôi cũng đã tự mình sắp xếp tất cả mọi kế hoạch này, còn con gái tôi, như tôi đã nói, nó chưa hề biết chuyện gì cả.

- Ông sẽ đưa số tiền đã hứa cho con gái ông bằng tiền mặt chứ ?

- Tôi sẽ trao tiền cho anh, tùy theo anh muốn, bằng tiền mặt hoặc bằng sec đều được. Trước khi hôn lễ được tiến hành một giờ, tôi sẽ trao tiền cho anh ngay trước mặt viên chưởng khế. Nhưng anh cho phép tôi hỏi, anh định làm việc gì vậy? Có phải anh bắt đầu kinh doanh gì không ? Bởi tôi là một nhà kinh doanh lâu năm, anh là một chàng trai trẻ tuổi và anh còn chưa có kinh nghiệm gì trong việc này. Tôi có thể góp ý kiến cho anh.

Trobo ngập ngừng nhìn vào góc phòng. Có nên thổ lộ với con người này mọi chuyện khổ sở của em gái mình không? Không, không liên quan gì đến ông ta cả. Ông ta chỉ dính dáng vào một việc, đó là chọn chồng cho con gái, và bên bàn của viên chưởng khế, ông bố phải trao món hồi môn cho con. Ai kết hôn với con gái ông ta, người đó có quyền tự do sử dụng hồi môn của vợ mình. Có thể nào nói công việc của một người nghệ sĩ với một người đàn ông buôn bán rượu hoàn toàn không quen biết? Ông ta sẽ hiểu được gì nào ? Mà biết đâu mình cũng không lấy cô gái đó làm vợ! Có thể cô ta trẻ đẹp - đúng như điều mà nhà kinh doanh đã ca ngợi, nhưng cũng có thể còn có nguyên nhân khác thúc bách hơn khiến cô ta phải vội lấy chồng. Một người cha không đời nào kể hết những sự nhục nhã của con gái mình ngay trước ngày cưới.

- Có phải anh định thành lập một tờ báo mới chăng ? - Ông Pêter lại hỏi - để làm việc đó cần phải tốn nhiều tiền đấy. Nhưng nếu như anh có các cộng sự giúp sức...và nhất là cần có thế lực để cho anh ra báo.

- Đó cũng là một việc đáng làm đấy - Trobo mỉm một nụ cười vẻ coi thường - ít ra phải có một tờ báo không rập khuôn như các tờ báo khác.

- " Không như các tờ báo khác ". Tốt đấy. Tôi có đủ tiền để cho cả ba tờ báo một lúc. Nhưng anh nói đúng, tờ báo của ta ra phải thật đặc biệt. Thế anh đã nghĩ đến tên của tờ báo chưa ?

Trobo nhún vai:

- Theo tôi thì...tôi sẽ gọi tên báo là "Tổ quốc" chẳng hạn chứ không phải là "Buđapest". Nhưng xin lỗi ông, tôi có việc phải làm bây giờ. Tối hôm nay ông có thể giới thiệu con gái ông được chưa?

Chàng hỏi và đứng dậy.

- Con gái tôi không sống ở thủ đô - ông Pêter nói và cầm lấy mũ - nhưng nếu anh theo tôi về được thì ngày mai tôi sẽ giới thiệu con gái tôi với anh. Hôm nay là thứ mấy nhỉ ? Thứ bảy ư ? Ngày mai là chủ nhật, vậy thì tuần tới anh có thể cưới vợ được rồi đấy. Tôi có quen người ở tòa thị chính, họ sẽ giúp chúng ta.

- Thế tiểu thư có ý kiến gì ...nhỡ tiểu thư không thích tôi thì sao?...

Ông Pêter phẩy tay

- Điều đó xin anh cứ yên tâm.

- Nhưng nếu chuyện đó lại cứ xảy ra?

- Ồ, làm sao lại có thể thế được!

- ông dám đoán chắc là tiểu thư không phản đối ư?

Ông Pêter hất cao đầu nói giọng bất bình:

- Phản đối tôi ư ? Dưới mái nhà của tôi mà lại có chuyện đó sao?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...