Nàng Là Vai Chính
Chương 55
Cô ấy đang quyến rũ tôi. Suy nghĩ hoang đường khiến người ta người sợ hãi. Đường Hàn Thu không khỏi giật mình, sau khi người trong màn hình vừa yêu kiều vừa quyến rũ ngoắc ngón tay, vặn eo thon thả, rồi kiêu ngạo bước về sau. Máy quay theo dõi bước chân của cô ấy, liên tục chiếu vào bóng lưng cô ấy, như thể nó không thể bắt kịp cô ấy dù có thế nào đi chăng nữa.Mà điều này lại tinh tế mang đến cho mỗi khán giả một cảm giác —— cô ấy có thể dễ dàng quyến rũ trái tim của mọi người, nhưng không ai có thể đuổi theo cô ấy, và không ai có thể có được cô ấy. Hoa hồng đỏ mỏng yêu kiều ướt át sẽ luôn nở rộ trước mắt mọi người, tưởng chừng như gần trong tầm tay, nhưng thực ra lại xa tận chân trời, không ai có thể hái xuống được. Đường Hàn Thu tâm trạng không bình tĩnh nhấn tạm dừng video, đặt máy tính bảng sang một bên, từ trên giường từ từ ngồi thẳng dậy, chìm vào trong không gian lặng như tờ. Cô cảm thấy chính mình quá không ổn, sau khi nảy sinh cái suy nghĩ hoang đường đó. Cô cảm thấy bản thân mình không ổn rồi. Giữa họ rõ ràng có một tình bạn chiến hữu cách mạng đáng quý, làm sao cô có thể có những suy nghĩ hoang đường như thế khi nhìn sân khấu chứ? Mặc dù cô không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng cô không thể chấp nhận trong một thời gian ngắn mà cô đã có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy về những người bạn đồng giới, điều này thật sự vô cùng không ổn. Hơn nữa đây còn không phải là Du Như Băng đã từng nói rồi sao? —— "Tôi coi cô như một người bạn, nhưng cô lại muốn ngủ với tôi". Đây đối với bạn bè mà nói cũng quá ổn rồi! Đường Hàn Thu càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nóng nảy. Tệ hơn nữa, sự xuất hiện của Du Như Băng trong video cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Áo sơ mi trắng bị kéo ra. Những đầu ngón tay dạo chơi. Ánh mắt vừa yêu kiều vừa quyến rũ. Mỗi một động tác đều như một ngọn lửa, không ngừng đốt cháy trái tim cô. Cô đưa tay lên che môi, khuôn mặt đẹp đẽ và hoàn mỹ lặng lẽ nổi lên hai mảng đỏ nhạt. Cô bình tĩnh lại một lúc, lông mi đen nhánh như lông quạ khẽ rung hai lần như cánh bướm, đôi mắt sâu như mực chợt phản chiếu hình ảnh của máy tính bảng đặt ở một bên, khung xương bàn tay góc cạnh rõ ràng chậm rãi bắt lấy viền máy tính bảng lạnh lẽo, dùng sức một chút, đã đưa đến trước mắt mình. Đường Hàn Thu thoát video, xuống phần bình luận bên dưới, phát hiện fan của Du Như Băng cũng cảm thấy sức quyến rũ của đóa hồng đỏ rất mạnh, liền điên cuồng kêu lên rằng quan hệ mẹ con đổ vỡ, còn phải gả cho Du Như Băng vân vân mây mây. Đây là bằng chứng rõ nhất chứng sự cố gắng trình diễn xuất sắc trên sân khấu của Du Như Băng —— dù ở trong ống kính nhưng cô ấy vẫn có thể thu phục trái tim của mọi người. Đó không phải là ảo giác của Đường Hàn Thu, cô ấy cũng không phải là người duy nhất cảm thấy hoang đường như vậy. Đường Hàn Thu hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn bình luận của các fan sa điêu, lại nghĩ đến bản thân vừa rồi tâm trạng không ổn, không khỏi cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Vừa tự mình đa tình vừa buồn cười. Vị chiến hữu cách mạng này của cô thật sự làm chuyện quyến rũ người khác, nhưng không chỉ dành cho mỗi mình cô. Cô cụp mắt xuống, nở một nụ cười khẽ với, mang theo một chút nhẹ nhõm. Chỉ cần cô không có suy nghĩ hỏng bét, thèm muốn thân thể của chiến hữu là đủ —— vậy lương tâm của cô cũng quá đáng đi. Đường Hàn Thu lướt qua khu vực bình luận, tự nhiên không ngoài ý muốn khi nhìn thấy bức ảnh chụp con cá mặn sợ lạnh của do fan chế ra, chỉ với một hai dòng văn bản, ngay lập tức nó đã trở nên thú vị, Du Như Băng trong khoảng khắc đó như ngăn cách với người đời, cá mặn siêu cấp sợ lạnh. Để hiểu rõ chân tướng sự việc, Đường Hàn Thu đặc biệt đọc hết toàn bộ vấn đề này một lần. Cái gì hoa hồng đỏ gợi cảm, biến mất trong tích tắc không còn lại thứ gì, chỉ còn lại tính chất của những con cá mặn quấn như bánh chưng, giang tinh cá măn tinh ngồi trong một bầu không khí hạnh phúc. Đường Hàn Thu thậm chí có thể đọc được những tín hiệu tiêu cực "quá lạnh", "không muốn đi làm" và "không muốn làm bất cứ điều gì" trên khuôn mặt của cô ấy. Mặc dù biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy khi ở trong khu vực chuẩn bị nói như vậy, nhưng màn trình diễn của cô ấy sau khi lên sân khấu vẫn bắt mắt rung động lòng người, cô ấy như trở thành một con người khác. Cũng bởi vì cô ấy lúc dưới sân khấu thì chân thật, lúc lên sân khấu thì năng lực nghề nghiệp lại quá mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt bẻ được tạo thành một sự tương phản, thu hút thành công một nhóm người hâm mộ qua đường. Đường Hàn Thu lần này đã có thể bình tĩnh xem hết video của cô ấy. Nhưng một ý tưởng cứ lởn vởn trong đầu cô: Hình như cô ấy rất sợ lạnh. Đường Hàn Thu cầm điện thoại, mở WeChat, tìm tên Hàn Vi, hỏi một câu. [ Đường Hàn Thu ]: Trợ lý Hàn, các thực tập sinh bên nơi tập huấn đều có người đưa quần áo à? Trợ lý Hàn nhanh chóng đáp lại. [ Hàn Vi ]: Đúng vậy, cha mẹ của họ sẽ gửi cho họ quần áo mùa đông để giữ ấm. Cha mẹ. Ánh mắt Đường Hàn Thu rơi vào hai chữ này. Du Như Băng lấy cha mẹ đâu ra? Ở thế giới cô ấy thuộc về cha mẹ cô ấy đã rời bỏ cô từ lâu, ở thế giới này, cha mẹ thuộc về tên "Du Như Băng" lại ngang ngược xảo quyệt, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để hút máu cô con gái mình đuổi từ trong nhà ra, làm sao biết gửi quần áo cho con gái? Cha mẹ như vậy, có cũng như không có. Cô ấy ở thế giới này, cũng chỉ có mỗi cô. [ Đường Hàn Thu ]: Cha mẹ của Du Như Băng không đáng tin cậy, cô sắp xếp gửi cho cô ấy một chút quần áo đi. Không cần tính vào chi phí của công ty, quẹt thẻ của tôi. Hàn Vi bên kia dường như im bặt một lúc, tốc độ trả lời hiển nhiên không còn nhanh như lúc đầu. [ Hàn Vi ]: Ngài chắc chắn sao? [ Hàn Vi ]: Chắc chỉ đưa nó cho một mình cô Du thôi sao? Nếu chỉ đưa cho một mình Du Như Băng, e rằng có người có ý đồ xấu, lợi dụng làm chủ đề, rất có thể sẽ có rất nhiều tin tức lộn xộn. Rốt cuộc, tổng tài công ty nào đó quan tâm rất nhiều đến một thực tập sinh nghe đến đã có thể khiến người ta suy nghĩ bậy bạ —— ngay cả khi hai người họ nói rằng họ chỉ là bạn bè. Nhưng trong giới giải trí có bao nhiêu người bạn thật thật giả giả bên ngoài như vậy? Hơn nữa nếu não của con người được mở ra, sẽ không bị giới hạn bởi giới tính, không chừng có một số người có thể nghĩ rằng Đường Hàn Thu và Du Như Băng có mối quan hệ cá nhân quá thân thiết, mối quan hệ không chính đáng. Hàn Vi với tư cách là trợ lý của tổng tài, đương nhiên không hy vọng thanh danh của Đường Hàn Thu bị tổn hại, tốt nhất đừng có vu khống không đáng có, nếu không bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận tuyên truyền sẽ vô cùng vất vả. Đưa quần áo không giống như đưa kẹo, đưa kẹo vẫn có thể tránh khỏi máy quay ăn, quần áo làm sao có thể mặc tránh xa máy quay được? Đường Hàn Thu nhanh chóng hiểu ra ẩn ý trong câu hỏi của cô. [ Đường Hàn Thu ]: Mua hết đi Hàn Vi thở phào nhẹ nhõm, may mắn khả năng nhận biết hiểu ý của Đường tổng bọn họ vẫn rất mạnh. [ Đường Hàn Thu ]: Mua cho Du Như Băng nhiều hơn vài món, đừng để cô ấy chết cóng [ Hàn Vi ]: Vâng Sau khi Hàn Vi trả lời Đường Hàn Thu, cô quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng dậy đi ngoài. Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bài hát 《 Hoa hồng đỏ 》do Du Như Băng và những người khác biểu diễn. Một người phụ nữ dịu dàng nép mình trên ghế sô pha, đầu gối lên một cái thảm ấm áp, trong lòng ôm một cái gối mềm mại, nhìn chằm chằm vào màn hình như thể có ma thuật trên màn hình. Hàn Vi đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống, điều này khiến cô ấy hoàn hồn lại, nở một nụ cười dịu dàng: "Cô Hàn đã làm xong việc rồi à? Nhìn khuôn mặt quen thuộc ở trên màn hình thoải mái tỏa ra nét quyến rũ của bản thân, ngay cả Hàn Vi, người đã từng xem qua một lần cũng phải thừa nhận, Du Như Băng là một nghệ sĩ hoàn toàn xuất sắc. Cô quay mặt đi, đáp: "Ừ." Ôn Ngữ Lam nở nụ cười lưu luyến, vén thảm lông trên người đứng dậy nói: "Vậy thì em ngồi một lát đi, chị pha cho em một cốc sữa nóng." Hàn Vi vô thức nắm lấy tay cô ấy: "Đừng vất vả như vậy." Ôn Ngữ Lam vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Em mới vất vả nha, được rồi, ngoan ngoãn ngồi đi." Hàn Vi lúc này mới chậm rãi thả tay ra, lúc hình bóng cô ấy xoay người vào phòng bếp, ánh mắt không kìm được mà rơi xuống bàn tay mình nơi mà cô ấy vừa nắm lấy. Dù chỉ mới chạm vào cô ấy trong một thời gian ngắn, nhưng trong lòng đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng...... Đây có lẽ là những đắng cay và mật ngọt của một tình cảm thầm kín giữa người đồng giới đi. Ôn Ngữ Lam hoàn toàn không biết gì cả nhanh chóng đi ra, đưa cho cô một ly sữa bò ấm. Hàn Vi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Ôn Ngữ Lam cười nói: "Em không cần cảm ơn chị, chị nên cảm ơn em để chị ở trong nhà của em mới phải. Em lại không muốn thu tiền, cho nên chị chỉ có thể làm nhiều hơn nữa để trả ơn cho em thôi." Hàn Vi đang cầm cốc sữa bò ấm áp, hơi lạnh trên đầu ngón tay lập tức bị cuốn đi, một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cô: "Giữa chị và em không cần nói chuyện tiền bạc, chị có thể muốn ở lại đây bao lâu cũng được." Có bao lâu cô cũng cảm thấy hạnh phúc, đời này để cô nuôi cũng được. Đường Hàn Thu phát lương cho con hoàn toàn có thể để cô nuôi thêm một người, còn dư dả. Mặc dù cô không bằng Đường Hàn Thu eo triền bạc triệu, nhưng cô ngồi vào vị trí như hôm nay, chuyện tiền bạc, trước giờ ở chỗ cô đều không phải là chuyện. Nụ cười trên mặt Ôn Ngữ Lam không hề giảm bớt: "Phiền phức quá, chờ chuyện giải quyết xong, chị sẽ mau chóng dọn ra ngoài." Vì một ít chuyện phiền toái đột ngột xảy ra, cô ấy mới bất đắc dĩ đến nhà Hàn Vi ở, trong lòng đã hổ thẹn, làm sao không biết xấu hổ cứ ở lỳ mãi không chịu đi chứ? Ánh mắt Hàn Vi buồn bã, đối mặt với tình huống này, tất cả những kiến thức chuyên môn cô học được đều vô dụng, vụng về không biết làm thế nào để tiếp lời giữ cô ấy lại. Cô nhìn Du Như Băng trên màn hình, trái lại hâm mộ tài năng nhanh mồm dẻo miệng của cô ấy. Khi bầu không khí sắp rơi vào tình huống xấu hổ, Hàn Vi phiền muộn tự trách mình trong lòng, sau đó nhìn thấy Du Như Băng cầm hoa với nụ cười trên mặt, suy nghĩ của cô lập tức mở ra: "Chị thích Du Như Băng đúng không?" Sau khi Ôn Ngữ Lam không cần phải đến cửa hàng bán hoa, vẫn luôn ở nhà cô không có việc gì làm, xem TV đã trở thành một trong những thú tiêu khiển ít ỏi, 《 Ngôi sao thần tượng mới 》 vô cùng may mắn được cô ấy thiên vị. Hàn Vi còn phát hiện, cô ấy thường xem đoạn CUT của Du Như Băng, như thể cô ấy đang bị Du Như Băng ngắm bắn. Ôn Ngữ Lam không phủ nhận: "Cô ấy đáng được thích, không phải sao?" Hàn Vi: Vậy là chị không biết cá nhân cô ấy có bao nhiêu giang rồi. Biết được bản tính giang tinh của Du Như Băng trên mặt Hàn Vi không biểu hiện gì, sau đó hỏi: "Vậy thì chị có muốn xin chữ ký của cô ấy không? Em có thể giúp chị xin chữ ký." Đôi mắt Ôn Ngữ Lam hơi sáng, dáng vẻ linh động như một người hâm mộ nhỏ: "Thật sự có thể?" Hàn Vi gật đầu khẳng định. Cô thân là phó giám đốc Hoa Diệu, không đến mức ngay cả chữ ký của nghệ sĩ dưới trướng công ty cũng không lấy được. Hơn nữa cô với Du Như Băng còn được xem là quen biết tính, dù cho chỉ dựa vào phần tình người này, cô cũng có thể lấy được chữ ký của Du Như Băng. Ôn Ngữ Lam vui mừng khôn xiết, vui vẻ ôm lấy cô, ôm mặt cô hôn cô một cái: "Cảm ơn em!" Hàn Vi nhất thời sửng sốt, vội vàng quay mặt đi, không dám để cô ấy nhìn thấy khuôn mặt nóng bừng của mình, vội vội vàng vàng đứng dậy để lại một câu, "Em nhớ em còn có việc phải làm" rồi hoảng loạn bỏ chạy về phòng mình. Cửa vừa đóng lại, xung quanh đều yên lặng, chỉ có tiếng đập thình thịch trên lồng ngực của cô là không yên. Hàn Vi ấn vào ngực mình, nụ hôn bất ngờ này khiến trái tim cô gợn sóng dập dờn, trong lòng không kiềm chế được sự vui vẻ. Hai ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trong mắt cô, khí thế to lớn, có khả năng đốt cháy cả một thảo nguyên mênh mông. Chữ ký này, Du Như Băng không ký không được! Dù cho Ôn Ngữ Lam muốn một rương, Du Như Băng cũng phải ký! ... Du Như Băng, người đang ở nơi tập huấn rất xa bỗng nhiên dừng một chút, đứng yên sững sờ tại chỗ. Đàm Tịch thấy thế, quan tâm nói: "Làm sao vậy?" Du Như Băng mang vẻ mặt kỳ quái sờ sau gáy mình: "Có loại cảm giác bị người ta nắm sau gáy......" Đàm Tịch vẫn luôn bị cô ấy nắm sau gáy khống chế nghe được câu này, khẽ mỉm cười: "Ngài cũng có ngày hôm nay à?" Phong thuỷ luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt giang tinh bị khống chế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương