Nạp Thiếp Ký 3
Chương 17: Lời Mời Nhiệt Tình
Thiếu phụ nọ cấu nam tử một cái, hắn liền vội nói: “Vừa hay, bọn tại hạ cũng đang định đi Tô Châu, vậy chúng ta kết làm đồng hành được không?” Mạnh Thiên Sở lúc này chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này, chẳng suy nghĩ nhiều, chắp tay nói: “Vậy xin cảm tạ!” Thấy Mạnh Thiên Sở đáp ứng, ánh mắt thiếu phụ tràn ngập vui vẻ, liền nói: “Thật tốt quá, xin mời huynh đệ lên xe.” Mạnh Thiên Sở đang định trèo lên, chợt nhớ tới cái valy dụng cụ pháp y của mình, vội vàng chạy đến xe chở hành lý của Hạ Phượng Nghi, lấy cái valy xuống, nhưng cái rương sách lại không đem theo. Hắn xách valy quay lại, cột vào phía sau xe ngựa của trung niên nam tử, chuẩn bị lên xe thì Hạ Phượng Nghi chạy ra cửa khách điếm hô: “Tướng công…!Ngươi… Ngươi muốn đi thật sao? Ngươi không xu dính túi… đi…đi làm sao?...” Mạnh Thiên Sở dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không nhọc ngươi vướng bận, chúng ta đã thanh toán xong, Mạnh mỗ dù chết đói, cũng không quan hệ tới Hạ gia các người!” Nói đoạn hắn chui vội vào trong xe, cảm thấy nước mắt như muốn trào ra, không rõ vì quá tức giận hay là quá uất ức, liền trừng mắt, miễn cưỡng nuốt nước mắt vào trong. Nam tử kia cùng thiếu phụ lên xe trước, lão đầu và nha hoàn ngồi xe sau, hai chiếc lần lượt rời khách điếm. Hạ Phượng Nghi đứng ở cửa khách điếm, nhìn hai chiếc xe từ từ lăn bánh, không biết phải làm sao. Phi Yến đứng bên thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Trở lại kinh thành sao?” "Trở lại kinh thành? Không được." Hạ phượng nghi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Phụ thân biết việc này sẽ đánh chết hai chúng ta." “Chúng ta nói… nói hắn lén lút bỏ đi, chúng ta không tìm thấy hắn…” Hạ phượng nghi lại lắc lắc đầu: "Phụ thân sẽ không tin tưởng…" "Nếu không, chúng ta trốn đi, một năm sau tìm hắn lấy hưu thư rồi trở về." “Hắn đã xé nát thư đề cử, còn đi Bình Hồ huyện làm sao được, trong một năm này, nhất định cha mẹ sẽ viết thư thăm hỏi hoặc cử người đi, lúc đó nhất định sẽ lộ hết.” Phi Yến cúi đầu nói: “Đều do ta, ta cứ nghĩ hắn như trước kia, cũng chỉ muốn chọc giận hắn, không ngờ hắn lại như vậy, bỏ đi thật, sớm biết như vậy, ta…” Hạ phượng nghi thở dài: "Đúng vậy, trước kia chúng ta có chọc tức hắn thế nào, hắn cũng đều gượng cười tránh né, chưa bao giờ dám cứng rắn phản ứng lại, không ngờ hai ngày nay, hắn thật sự thay đổi, giờ đã đi thật rồi, phải làm sao bây giờ! Phụ thân mà biết thì…!” Phi Yến nói: “Vậy…vậy chúng ta đuổi theo hắn, ... xin lỗi hắn… hay là cứ đi theo hắn…” Hạ Phượng Nghi gật đầu: “Việc đã đến nước này, đành phải như vậy.” Hai người cơm cũng không kịp ăn, chỉ mua mấy cái bánh, vội vã lên xe đuổi theo Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở ngồi trên xe, trung niên nhân kia giới thiệu mình và thiếu phụ. Nguyên lai, trung niên nhân tên là Tần Dật Vân, thiếu phụ là nương tử hắn, còn nha hoàn tên là Tễ Văn, Tần Dật Vân ở Tô Châu buôn bán, lần này đi kinh thành thăm viếng, bây giờ đang trên đường về. Mạnh Thiên Sở cũng tự giới thiệu qua loa. Tần Dật Vân hỏi: “Mạnh huynh đệ, ngươi đến Chiết Giang làm gì?” Mạnh Thiên Sở chẳng nghĩ đến chuyện đề cử làm sư gia nữa, thuận miệng nói: “Đi chơi thôi.” Bên cạnh, Tần phu nhân nói: “Vừa rồi, nương tử ngươi sao lại đối xử với ngươi như vậy? Ngay cả chúng ta cũng không nể mặt.” Tần Dật Vân nói: “Đúng vậy, nương tử ta nhìn không thuận mắt, mới đem bộ quần áo của ta bán cho ngươi.” Mạnh Thiên Sở cười khổ, không nói chuyện đau lòng này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần phu nhân nhận ra Mạnh Thiên Sở thương tâm, khuyên giải an ủi nói: “Huynh đệ đừng buồn, tay chân đầy đủ, đi đâu chẳng được, kiểu gì cũng không sợ chết đói.” Tần Dật Vân nói: “Đúng vậy, nhưng không biết sau này Mạnh huynh đệ có dự định gì không?” Mạnh Thiên Sở nói: “Đi đến đâu tính đến đó, đa ta hai vị, tới thị trấn phía trước, ta sẽ xuống xe.” Tần phu nhân vừa nghe vậy liền vội vàng nói: “Đừng đi, ngươi có bao nhiêu tiền đều đã mua quần áo, không có tiền ngươi có thể đi đâu?” Mạnh Thiên Sở nhớ tới cái valy, đó chính là gia tài cuối cùng của hắn, trong đó đều là nhưng đồ vật mang từ xã hội hiện đại tới, có lẽ có thể bán được chút tiền, liền nói: “Hai vị không cần lo lắng, ta còn có chút đồ đạc, có thể đổi được một ít ngân lượng, tạm thời sẽ không chết đói.” Tần phu nhân hiển nhiên không muốn hắn rời đi, thoáng nhìn Tần Dật Vân, rồi nói với Mạnh Thiên Sở: “Ở Tô Châu chúng ta có mấy cửa hàng, còn thiếu người trông coi, nếu Mạnh huynh đệ không chê cười, hay là theo chúng ta đến Tô Châu, giúp chúng ta việc làm ăn!” “Chuyện này…” Mạnh Thiên Sở có chút do dự, hắn chỉ làm đồng hành cùng họ một lúc, họ lại chìa tay ra giúp đỡ khi thấy hắn gặp khó khăn, quả thật làm hắn cảm động, nhưng làm cái chân tiểu nhị nhỏ bé thì hắn có vẻ không khoái lắm. Đường đường là một hình cảnh pháp y, giờ lại phải đi chạy bàn, hắn không cam tâm. Đang hết sức do dự, chợt nghe thấy phía sau có tiếng xe ngựa đang chạy đến gần, Tần phu nhân ngó ra nhìn một cái, nói: “Mạnh huynh đệ, hình như là xe ngựa của nương tử ngươi đuổi theo.” Mạnh Thiên Sở thò đầu ra nhìn, quả nhiên là xe của Hạ Phượng Nghi. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Hạ Phượng Nghi này còn sợ vừa rồi tát mình như thế chưa đủ mạnh, tiếp tục đuổi theo lăng nhục mình sao? Hắc hắc, đã vậy đừng trách mình độc ác. Trước kia khi tán gái, cũng có lúc bị các cô gái trêu chọc, xua đuổi nhưng làm hắn giận đến mức này thì chỉ có chủ tớ Hạ Phượng Nghi mà thôi. Hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần hai người còn dám châm chọc mình thêm một câu nữa, nhất định sẽ phải cho các nàng biết tay. Chủ ý đã định, Mạnh Thiên Sở nói: “Xin Tần huynh cho dừng xe, để ta xuống hỏi xem các nàng muốn gì.” Xe ngựa dừng lại, Mạnh Thiên Sở nhảy xuống, Phi Yến thò đầu ra khỏi xe, theo thói quen cũ nghiêm mặt nhìn hắn. Mạnh Thiên Sở khoanh tay trước ngực đứng chặn trước xe của hai nàng, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đi theo ta làm gì?” Phi Yến theo thói quen, thuận miệng đáp: “Đây là quan đạo, ngươi đi được chúng ta cũng đi được, sao lại nói chúng ta đi theo ngươi.” Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: “Tốt! Không theo thì tốt” Hắn quay đầu đi vài bước, chợt đứng lại, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi một câu, hai ngươi ở bên ngoài đừng có chạy loạn, kẻo gặp phải thổ phỉ, đem cả chủ tớ các người tiền dâm hậu sát, nếu không cũng đem bán các ngươi cho kỹ viện làm kỹ nữ thì khổ! Ha ha ha!” “Ngươi…!” Phi Yến giận đỏ cả mặt lên, không nói ra lời. Mạnh Thiên Sở cười ha hả, cất bước quay đi, chợt nghe Hạ Phượng Nghi nói: “Tướng công! Xin đợi chút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương