Nạp Thiếp Ký 3
Chương 19: Kiếm Tiền
Mạnh Thiên Sở nghĩ lại, qua những chuyện vừa rồi, quả thực mình cũng mạnh mồm bạo miệng, nhưng thực tế đã không xu dính túi, bây giờ chủ yếu là tìm một nơi yên ổn dừng chân, tốt nhất là đáp ứng bọn họ, đến Tô Châu làm tiểu nhị một thời gian, sau đó sẽ tìm công việc thích hợp khác. Nghĩ đoạn, Mạnh Thiên Sở liền chắp tay nói: “Phu thê hai vị đã thịnh tình mời, nếu tiểu đệ không đáp ứng thì thật không phải.” Tần phu nhân tỏ ra vui sướng ra mặt, quay đầu nói với Tần Dật Vân: “Thật tốt quá! Mạnh huynh đệ đáp ứng rồi.” Tần Dật Vân bồi cười nói: "Phải …Đúng vậy, rất tốt …” Mạnh Thiên Sở nghe lời hắn nói có vẻ không thoải mái, hiển nhiên là chịu áp lực của lão bà, miễn cưỡng đồng ý. Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, xem ra Tần Dật Vân cũng không muốn mình làm việc trong cửa hàng của hắn, chắc hắn cũng biết nương tử mình là người phong lưu, lại thấy mình cũng có vài phần anh tuấn, liền sợ bị cắm sừng. Nghĩ đến đây, lòng Mạnh Thiên Sở trầm xuống, như vậy xem ra, làm việc trong cửa hàng của họ cũng không phải là kế lâu dài, tới Tô Châu thì mau chóng kiếm việc khác sống cho yên thân. Việc cấp bách bây giờ là phải kiếm tiền, không có tiền thì chẳng làm được việc gì cả. Chạng vạng tối, xe ngựa đến một tiểu thị trấn, dừng trước một khách điếm. Xe ngựa của Hạ Phượng Nghi cũng vào khách điếm này, Phi Yến nhảy xuống xe, liếc nhìn Mạnh Thiên Sở, muốn nói chuyện, lại thấy nơi đây có nhiều người qua lại, không tiện, nên thôi. Mạnh Thiên Sở coi như không nhìn thấy bọn họ, lấy cái valy đựng dụng cụ pháp y của mình ra, đến góc khuất, mở ra nhìn thiết bị, khí giới cũng thuốc thử bên trong, xem có thể bán được cái gì không. Hắn liếc nhìn mấy cái ống nghiệm thủy tinh, trong lòng chợt động. Đây là thủy tinh trong suốt, hẳn là ở cổ đại không có, nói không chừng có thể kiếm được chút tiền. Mạnh Thiên Sở lấy một ống nghiệm nhét vào ngực, giao cái valy cho lão đầu bảo quản, nói với mấy người Tần Dật Vân một tiếng, rằng mình muốn đi ra phố một chút. Tần phu nhân vội hỏi: “Mạnh huynh đệ, trễ thế này, mặt trời sắp xuống núi, ngươi định đi đâu?” “Loanh quanh một chút, sẽ sớm trở lại.” “Ta đi cùng ngươi! Ta cũng đang muốn đi mua son đây.” Tần phu nhân thiết tha nói. “Không không, không cần!” Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ phu nhân này nhiệt tình như lửa, tuy rằng mình chẳng phải là chính nhân quân tử, nhưng dù sao trượng phu người ta cũng ở ngay bên cạnh, nên cư xử cho thỏa đáng. Mạnh Thiên Sở vừa nói vừa bước nhanh đi mất, Tần phu nhân đuổi theo vài bước, gọi hắn mấy câu, nhưng hắn coi như không nghe thấy gì. Thị trấn này gần kinh thành, cũng khá phồn thịnh, đường phố ngang dọc có khá nhiều người qua lại. Mạnh Thiên Sở đi dọc theo con đường chính, tìm kiếm một cửa hàng mua bán đồ cổ. Trên đường thật ra có mấy tiệm cầm đồ, nhưng hắn lại có ấn tượng không tốt về chúng, đều là buôn gian bán lận, chặt chém lung tung, bán ống nghiệm ở đó nhất định sẽ không được giá. Đi suốt mấy con phố, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng đồ cổ, liền bước vào. Tiểu nhị nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở đánh giá một chút, bộ quần áo của hắn mua của Tần Dật Vân, tuy hơi chật một chút nhưng kiểu dáng coi như không tồi, cho nên tiểu nhị kia vội vàng ra đón: “Vị khách quan này, ngài muốn mua đồ cổ sao, xin mời theo ta.” Mạnh Thiên Sở nhìn quanh bốn phía ngắm nghía một chút, rồi hỏi: “Các ngươi có mua đồ cổ không?” Tiểu nhị cười nói: “Mua! Đương nhiên mua! Xin mời ngài ngồi!” Tiểu nhị dẫn Mạnh Thiên Sở đến một gian phòng nhỏ, mời hắn ngồi xuống ghế, khom mình hỏi: “Ngài muốn bán cái gì?” Mạnh Thiên Sở lấy cái ống nghiệm trong ngực ra, cẩn thận đặt lên bàn: “Ngươi xem, món này trị giá bao nhiêu tiền?” Món đồ cổ này thực sự làm tiểu nhị chú ý, không dám tùy tiện chạm vào, chỉ chắp tay sau lưng cúi người, chăm chú nhìn, khẽ hô một tiếng, mắt chớp chớp, đầu cúi thấp, tưởng như muốn chạm vào ống nghiệm. Mạnh Thiên Sở phát hiện thấy thân mình hắn hơi run run. Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: “Khách quan, món này ngài… ngài muốn bán bao… bao nhiêu tiền?” Mạnh Thiên Sở bắt chéo chân, nhàn nhã nói: “Ta muốn nghe lời ngươi trước, thích hợp thì bán, không thích hợp ta liền tìm nơi khác, dù sao nơi đây cách kinh thành không xa, cùng lắm ta mang đến đó bán.” “Khách quan, từ đây đến kinh thành cũng mất một ngày đường, tại thị trấn này, tiệm đồ cổ của chúng ta là số một, tuyệt đối làm ăn sòng phẳng…” “Thôi đi! Trời sắp tối, ta còn có việc, mau trả giá đi.” Tiểu nhị chần chờ một chút, vụng trộm nhìn mặt Mạnh Thiên Sở, nói: “Bốn quan! Thế nào?” Trong lòng Mạnh Thiên Sở cười như muốn nở hoa, ở xã hội hiện đại, ống nghiệm này nhiều lắm chỉ đáng giá mấy đồng, tới Minh triều lại có giá tới bốn quan tiền! Hôm qua lúc xem “Đại Minh luật”, hắn cũng hỏi qua lão đầu về tình hình giá cả, so sánh giá những nhu yếu phẩm thời này với xã hội hiện đại, thấy một đồng tương đương một nhân dân tệ, một xâu tiền là một trăm đồng, còn một quan là một ngàn đồng, tương đương với một lượng bạc trắng. Cho nên, tiểu nhị ra giá bốn quan tiền, cũng là tương đương với bốn ngàn nhân dân tệ! (Chú thích: 4000 nhân dân tệ tương đương gần 10,5 triệu VND theo tỷ giá hiện tại.) Điều này cũng khó trách, tuy rằng từ rất sớm, Trung Quốc cổ đại đã biết cách chế tạo thủy tinh (còn gọi là ngọc lưu li), nhưng từ xưa đến nay, thủy tinh vẫn chỉ được hoàng thất sử dụng, cho nên bình thường cực kỳ hiếm gặp. Tới thời kỳ nhà Minh, kỹ thuật chế tạo cơ bản đã thất truyền, tuy vẫn có thể chế tạo thủy tinh nhưng không thể làm thủy tinh trong suốt được, những thứ đó được gọi là “dược ngọc”. Theo “Minh chế” ghi lại, ngọc bội hoàng đế ban cho bốn người đỗ đầu trong các cuộc thi được làm từ dược ngọc. Phương Tây đã phát minh ra kính thủy tinh từ thời trung cổ, nhất là việc chế tạo thủy tinh trong suốt đã đi trước Trung Quốc khá xa. Cho đến thời Khang Hi, Trung Quốc mới bắt đầu sản xuất thủy tinh trong suốt với quy mô lớn. Cho nên tiểu nhị này nhìn thấy ống nghiệm thủy tinh trong suốt, thật sự như gặp được trân bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương