Nạp Thiếp Ký 3
Chương 68: Là Thật Hay Giả
Mạnh Thiên Sở rất hối hận là bản thân vì để báo phục đã đóng kịch ác lại gọi Phi Yến đi theo, vạn nhất khiến cho cô bé sợ chết hoặc sợ biến thành kẻ khờ, thì cái tội của hắn không thể dung tha được. Nhưng lúc này hắn không dám mở lời an ủi cô nàng, chỉ có thể im lặng cầu cho thần kinh của Phi Yến kiên cường một chút, ráng chịu qua chuyện này. Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn xuống dưới cây, đột nhiên thấy một bóng trắng, nhẹ nhàng thoát qua dưới cây, từ từ tiến về các ngôi mộ mới! Nghe tiếng em bé khóc dưới chân, Phi Yến sợ đến cực điểm, và không ngờ sợ quá nên hơi hồi lại chút hồn, mở mắt hé nhìn. Nàng thấy bên dưới cây có một đám trắng mông lung, như một làn khói bay lập lờ trong không trung, ôn nhu, và hướng về phía ba ngôi mộ. Đến dưới mộ, bóng trắng đó dừng lại, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ đó là một nữ tử, một nữ tử nằm ngữa mặt lên trời bay bay trong không trung, tóc dài thật dài, bay bay bay bay. Nữ tử đó chợt ngước đầu, đột nhiên nhìn Phi Yến cười, hai mắt sáng quắc. Trong lòng của nữ tử đó quả nhiên có ẵm một em bé, máu ròng ròng không mặc y phục, trên bụng còn có một cuốn rún chưa cắt, hai cái chân vẫn còn đá đạp loạn, cái miệng không răng ngoác ra khóc lóc: "Oa....! Oa oa...!" Chính vào lúc này, một đạo bạch quang lóe lên, xuyên thấu em bé đó. Tiếng khóc lập tức nín bặt, thân hình của nữ tử dừng lại một chút, rồi biến thành làn khói. Một làn khó mỏng chân chính, nhẹ nhàng bay lên, bay lên trời rồi mất hút trong không trung. Phi Yến ngớ ngẫn nhìn theo làn khói đó, ơ, thì ra là quỷ có thể bay, bay bay rồi không thấy nữa, thật là vui! Đúng lúc này, nàng chợt nghe bên tai vang lên một thanh âm: "Phi yến! Phi yến! Em tỉnh tỉnh! Quỷ đã bị ta bắn chết rồi! Đừng sợ, chẳng còn có tiếng em bé khóc nữa đâu! Phi yến..." Phi Yên cười ngu ngơ, âm thanh này sao mà quen quá vậy, là ai vậy kìa? Phi Yến cảm thấy thân hình của mình bắt đầu rung lắc, không ngừng lay, dường như là một con thuyền trong bảo tố vậy, hay là chiếc lá lay động trong gió thu, trước đây nàng thường cùng tiểu thư đi ngắm lá mùa thu rơi, thật là vui. Tiểu thư? Đúng rồi, tiểu thư đâu? Tiểu thư dường như là thành thân rồi, cô gia không ngờ lại là Mạnh thiếu gia đáng ghét. Mạnh thiếu gia? Khi nghĩ đến từ này, cảm giác của Phi Yến bắt đầu trở về trên người. Ta không phải là cùng Mạnh thiếu gia bắt quỷ hay sao? "Quỷ! Quỷ...!" Phi Yến rung rẫy toàn thân, cao giọng ré lên: "Quỷ...! Có quỷ!" "Đừng sợ! Phi Yến! Quỷ đã chết rồi! Chẳng thể nào dọa em được nữa đâu!" Đúng a? Quỷ chết rồi, đúng rồi, quỷ chết thật rồi, ta nhìn thấy rồi, thấy nó biến thành một làn khói nhẹ, bay lên bay lên, bay lên trời đêm rồi không thấy đâu nữa, quỷ chết rồi! Không cần sợ nữa! Ơ, sao mà toàn thân ấm áp thế này, dường như là nằm dựa vào mền bông mùa đông thế, thoải mái thật! Phi Yến nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác ôn nhu này. Thật lâu sau, nàng từ từ mở mắt, thị tuyết rất mơ hồ. Tư từ, rõ ràng hơn, ánh trăng thấu qua kẻ lá, nhẹ nhàng lan tỏa, từng điểm linh tinh, thật là lãng mạn. Nàng cúi đầu nhìn, thì ra là nàng đang dựa sát vào lòng một người. Người đó cũng ôm chặt nàng, ấm như mền bông, thì ra người đó ôm vào lòng lại thoái mái và thích thú như vậy! Phi Yến đột nhiên có một cảm giác muốn khóc, muốn khóc cho thống khoái một trận, không hiểu vì sao, cũng không biết vì cái gì, chỉ muốn khóc! Nghĩ đến khóc, nước mắt nàng như từng hạt trân châu rơi ào xuống dưới, trước là sụt sì sụt sịt, sau đó là lay láng tràn trề, cuối cùng là năm dựa hẳn vào lòng người đó, khóc tồ tồ như một đứa bé đã chịu nhiều tủi nhục. Phi Yến cảm giác được người đó đang ôn nhu ôm ấp nàng, một tay đang vòng qua lưng nàng, vỗ vô an ủi, giống như lúc còn nhỏ nàng nằm gọn trong lòng mẫu thân, khiến cho người ấm áp, tự tin vô cùng. Khóc mệt rồi, nàng đưa tay khẽ ấn vào bờ ngực rộng của người đó, cảm giác tay ướt nhèm. Thì ra nước mắt của nàng đã làm y phục của người đó ướt sũng. Phi Yến ngẩn đầu nhìn, trong ánh sáng mông lung, chỉ thấy được ánh mắt thương yêu của Mạnh Thiên Sở. Nàng đột nhiên phát giác, Mạnh Thiên Sở kỳ thật là đẹp trai tuấn nhã như vậy, tuấn nhã đến nỗi khiến bất kỳ cô gái kiêu ngạo nào cũng động tâm. Phi Yến hoảng loạn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Mạnh Thiên Sở, thân hình hơi lắc lư, rồi phải vịn chặt tay của hắn, bấy giờ mới phát hiện thì ra mình vẫn ngồi trên chạc cây lúc nãy. Ký ức dần dần hồi phục, Phi Yến hỏi: "Thiếu gia, em... em làm sao rồi...? Quỷ đâu?" Nói đến quỷ, Phi Yến lại rùng mình, nhịn không được lại nhích sát người vào lòng Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở đỡ vai nàng, dịu dàng bảo: "Đừng sợ, Phi Yến, không phải quỷ. Thế gian này căn bản chẳng hề có quỷ. Thứ tiếng khóc của em bé mà chúng ta nghe thấy kỳ thật là tiếng kêu của một con mèo, đó là con mèo hoang màu trắng rất lớn. Nó chạy qua dưới chúng ta, đến trước mộ ăn thịt gà quay và cá hấp, đã bị ta bắn chết rồi. Chờ một chút chúng ta tới xem, đừng sợ nữa, sau này ở đây không có quỷ nhát nữa đâu, cũng không có tiếng khóc đêm của em bé nữa, đừng sợ a!" "Mèo? Không đúng a, em vừa rồi rõ ràng là nhìn thấy một nữ quỷ, còn quay qua cười... cười với em... còn có một em bé nữa..." Nói đến đây, thân hình của Phi Yến bắt đầu run kịch liệt trở lại. Mạnh Thiên Sở vội ôm chặt nàng, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nữa, Phi Yến, cái đó đều là ảo giác. Là thiếu gia không tốt, dọa khiếp em rồi, thật xin lỗi! Đều là thiếu gia không tốt!" Thì ra, vừa rồi khi Phi Yến kinh khủng cự độ, đã xuất hiện hiện tượng thần kinh thác loạn thật ngắn, dẫn đến sảnh sinh ảo giác. Nếu như không có Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh dùng thân thể và ngôn ngữ kịp thời trị liệu về tâm lý, Phi Yến không chừng đã sợ phát điên. Mạnh Thiên Sở rất hối hận, không ngừng an ủi Phi Yến, hết lần này đến lần khác giải thích rằng đó không phải là quỷ, mà chỉ là một con mèo. Tiếng khóc nỉ non của em bé kỳ thật cũng là một loại tiếng kêu của loài mèo (*), sau này sẽ không phải nghe nữa. Dưới sự an ủi dịu dàng và giải thích đi lại của Mạnh Thiên Sở, hơn nữa không hề nghe tiếng em bé khóc, Phi Yến mới từ từ bình tĩnh trở lại. Mạnh Thiên Sở biết, trong khu rừng khủng bố này, nếu như có hiện tượng kỳ quái gì nữa phát sinh, Phi Yến sẽ lần nữa bị đả kích, khi đó chỉ sợ nàng sẽ phát điện. Chuyện gấp bây giờ là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, trở về trong chùa. Chính vào lúc này, xa xa có tiếng người gọi: "Tướng công...! Phi Yến...!" Thanh âm đó run run, chính là của Hạ Phượng Nghi. Tiếp đó lại có tiếng gọi "Thiếu gia...!" "Mạnh thí chủ" của lão Hà đầu và Huyền Âm phương trượng. Sau đó, hắn lại thấy xa xa có đèn lồng, thì ra là mọi người ở trong chùa nghe được tiếng khóc lớn của Phi Yến, cho rằng đã phát sinh chuyện bất ngờ gì đó, đều cùng nhau đi tìm. Mạnh Thiên Sở lớn tiếng trả lời, rồi vui mừng nói với Phi Yến: "Phi Yến, không cần sợ nữa, bọn họ đi tìm chúng ta rồi." Chú thích: (*) Tiếng mèo kêu, nhất là thời kỳ động đực, rất giống tiếng của em bé khóc. Ở Việt Nam hiện giờ có phong trào ăn thịt "tiểu hổ" nên rất hiếm mèo hoang, ít khi nghe được tiếng kêu kỳ lạ này. Ở những nước không thích ăn thịt mèo, thả mèo đi hoang (ví dụ như Philippines) thì tiếng khóc trẻ em như ri về đêm, ai không biết cứ giật mình mãi ngủ không được (người dịch).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương