Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 10: Em muốn kiện anh ta tội cố ý gây thương tích
“Em muốn kiện anh ta tội cố ý gây
thương tích.” Mạc Du Uyên nhìn Hàn Công
Danh với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đầy
kiêu ngạo.
Hạ Nhược Vũ lạnh lùng liếc cô ta và
nhướng mày nói: “Hay là em kiện anh ta
thêm tội cưỡng hiếp không thành đi như vậy
có thể khiến anh ta ăn cơm tù mấy năm đấy.”
“Chị…” Mạc Du Uyên nhìn Hạ Nhược Vũ
có chút không vui, vừa mới cô bé không dám
cãi lại cô nhưng bây giờ có anh hai ở đây cô
bé lại có can đảm nhìn cô và nói: “Chị là ai chứ?”
Hạ Nhược Vũ quan sát cô bé với ánh mắt
thản nhiên sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn về
phía Mạc Du Hải rồi điềm đạm lên tiếng: “Tôi
là ai? Anh Du Hải anh có biết tôi là ai không?”
Mạc Du Uyên cảm thấy khó hiểu liếc anh
hai nhà mình rồi lại ngó sang Hạ Nhược Vũ
với vẻ mặt nghi ngờ.
Hàn Công Danh cũng nhíu mày nhìn về
phía Mạc Du Hải đôi mắt đen nhánh hơi nheo
lại và bắt đầu nghiêm túc đánh giá anh.
Mạc Du Hải khẽ cau mày và liếc nhìn Hạ
Nhược Vũ, người phụ nữ này có phải đang đe
dọa anh bằng mối quan hệ của họ hay
không?
Ha ha rất thú vị đó.
“Anh hai, hai người…” Mạc Du Uyên nhìn
Mạc Du Hải đang đứng bên cạnh nghỉ ngờ
mở miệng nói.
“Ngủ qua!” Sau khi anh nhả ra hai chữ
trực tiếp kéo Mạc Du Uyên đi và nói: “Đi thôi!”
Hạ Nhược Vũ không nghĩ tới anh ta sẽ
nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng đến
vậy còn không hề cố kị một chút nào cả, cô
đúng là muốn uy hiếp anh ta.
Nhưng cô cho rằng anh ta không có ý gì
với cô hơn nữa anh ta sẽ không thể dễ dàng
nói ra quan hệ giữa hai người trước mặt em
gái của mình được.
Tuy nhiên điều này đã vượt quá sức
tưởng tượng của cô rồi.
Mạc Du Hải kéo Mạc Du Uyên rời đi, còn
Hàn Công Danh được cảnh sát thả ra khỏi
phòng tạm giam, sau đó hai người làm thủ
tục trong im lặng.
Sau khi ra khỏi đồn công an, Hạ Nhược
Vũ không nói lời nào mà trực tiếp lên xe.
Nhưng mới đi được vài bước cổ tay cô
đã bị Hàn Công Danh giữ lại, lửa giận mơ hồ
trong lòng anh ta cuối cùng cũng bùng nổ:
“Hạ Nhược Vũ người đàn ông vừa nãy là ai
vậy?”
Hạ Nhược Vũ rất bình tĩnh và thản nhiên
nhìn anh ta sau đó lên tiếng: “Tôi tưởng vừa
rồi anh đã nghe thấy rõ ràng rồi chứ?”
Sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng khó
coi rồi nghiêm mặt nhìn cô: “Em lên giường
với anh ta rồi à?”
“Ừ”
Cô hất tay anh ta ra rồi mở cửa xe nhưng
lại bị Hàn Công Danh kéo mạnh khiến cho
cánh cửa bị đóng sập lại, anh ta nhìn cô
chằm chằm: “Cho nên em muốn chia tay với
anh là vì người đàn ông kia có phải không?”
Hạ Nhược Vũ cảm thấy hơi khó chịu một
chút khi bị anh ta quấn lấy, đôi mắt đen láy
của cô càng trở nên lạnh lùng hơn: “Hàn
Công Danh chúng ta đã chia tay rồi, anh đây
là định sống chết cũng không buông hay
sao?”
“Anh không có đồng ý chia tay, ai nói
cũng không tính!” Hàn Công Danh trở nên
độc đoán và kéo cô lại: “Nhược Vũ chúng ta
đều từng có lỗi với nhau như vậy đã công
bằng rồi, chúng ta đừng chia tay có được
không? Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc ở
bên nhau…”
“Bốp!”” Một cái tát đã trực tiếp cắt ngang
lời của Hàn Công Danh, Hạ Nhược Vũ lạnh
lùng nhìn anh ta: “Anh đã tỉnh táo lại chưa?
Nếu như vẫn chưa thì tôi không ngại tặng
anh thêm một cái tát nữa.”
Hàn Công Danh bị đánh nghiêng mặt
sang một bên, anh ta mím môi lại và cay
nghiệt nhìn cô: “Hạ Nhược Vũ em thật là
nhãn tâm.”
Cô liếc nhìn anh ta với ánh mắt buốt giá
và sắc mặt ảm đạm lên tiếng: “Hàn Công
Danh đây là lần cuối cùng tôi nói rõ ràng với
anh, tôi đã chia tay với anh rồi nên sau này
anh đừng lại quấn lấy tôi nữa.”
Nói xong cô trực tiếp đóng sầm cửa xe
sau đó mở máy rồi phóng đi.
Một đoạn tình cảm nếu như đã không
thể đi tiếp được nữa thì cần phải tàn nhẫn
một chút lúc cần buông tay thì đừng tiếc
nuối.
Hạ Nhược Vũ tàn nhãn với người khác
nhưng càng độc ác với mình hơn.
Cô đã từng yêu Hàn Công Danh nhưng
đó chỉ là từng yêu mà thôi, sau này mỗi
người đều có cuộc sống riêng của chính
mình.
Nhưng cũng chính vì sự dứt khoát này
của cô mà khiến cô khó thoát khỏi sự giày vò
của anh ta trong suốt quãng đời còn lại.
Chuyện tình một đêm của cô và Mạc Du
Hải đã lan truyền rộng rãi đến mức tất cả mọi
người ở thành phố Cristophery đều biết, cô
tưởng chuyện này sẽ không ồn ào đến vậy
nhưng không nghĩ tới công ty lại bị ảnh
hưởng nghiêm trọng như vậy.
Công ty đối thủ của Nhật Hạ đã nhân cơ
hội này ra tay với công ty, trong vòng chưa
đầy hai ngày cổ phiếu của công ty đã xuống
dốc không phanh.
Khi Hạ Minh Viễn đang lo lắng đến mức
sứt đầu mẻ trán thì lại nhận được điện thoại
từ chỉ nhánh nói rằng dự án mới phát triển
xảy ra sự cố khiến cho công nhân một người
chết và hai người bị thương.
Sau khi nghe xong vụ việc gây chết
người này, Hạ Minh Viễn tức giận đến mức
không thở nổi trực tiếp ngất xỉu và được đưa
thẳng đến bệnh viện.
Hạ Nhược Vũ nghe thấy vậy vội vàng
chạy đến bệnh viện, Hạ Minh Viễn vẫn đang
được cấp cứu, còn mẹ cô đang ngồi trên ghế
bên ngoài phòng cấp cứu khóc không ngừng.
Sau khi an ủi mẹ mình một lúc thì cô rời
đi trước vì còn một đống chuyện rắc rối ở
công ty vẫn còn đang chờ cô tới xử lý.
Scandal vẫn chưa bị dập tắt thì lại xảy ra
vụ việc gây chết người này.
Hạ Nhược Vũ đi thẳng tới chỉ nhánh và
tìm đến người thân của người thiệt mạng,
muốn bồi thường mức lớn nhất cho họ trong
khả năng của mình nhưng đối phương lại chỉ
kêu gào đòi người không cần tiền.
Người đã mất rồi làm sao cô có thể trả lại đây?
thương tích.” Mạc Du Uyên nhìn Hàn Công
Danh với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đầy
kiêu ngạo.
Hạ Nhược Vũ lạnh lùng liếc cô ta và
nhướng mày nói: “Hay là em kiện anh ta
thêm tội cưỡng hiếp không thành đi như vậy
có thể khiến anh ta ăn cơm tù mấy năm đấy.”
“Chị…” Mạc Du Uyên nhìn Hạ Nhược Vũ
có chút không vui, vừa mới cô bé không dám
cãi lại cô nhưng bây giờ có anh hai ở đây cô
bé lại có can đảm nhìn cô và nói: “Chị là ai chứ?”
Hạ Nhược Vũ quan sát cô bé với ánh mắt
thản nhiên sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn về
phía Mạc Du Hải rồi điềm đạm lên tiếng: “Tôi
là ai? Anh Du Hải anh có biết tôi là ai không?”
Mạc Du Uyên cảm thấy khó hiểu liếc anh
hai nhà mình rồi lại ngó sang Hạ Nhược Vũ
với vẻ mặt nghi ngờ.
Hàn Công Danh cũng nhíu mày nhìn về
phía Mạc Du Hải đôi mắt đen nhánh hơi nheo
lại và bắt đầu nghiêm túc đánh giá anh.
Mạc Du Hải khẽ cau mày và liếc nhìn Hạ
Nhược Vũ, người phụ nữ này có phải đang đe
dọa anh bằng mối quan hệ của họ hay
không?
Ha ha rất thú vị đó.
“Anh hai, hai người…” Mạc Du Uyên nhìn
Mạc Du Hải đang đứng bên cạnh nghỉ ngờ
mở miệng nói.
“Ngủ qua!” Sau khi anh nhả ra hai chữ
trực tiếp kéo Mạc Du Uyên đi và nói: “Đi thôi!”
Hạ Nhược Vũ không nghĩ tới anh ta sẽ
nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng đến
vậy còn không hề cố kị một chút nào cả, cô
đúng là muốn uy hiếp anh ta.
Nhưng cô cho rằng anh ta không có ý gì
với cô hơn nữa anh ta sẽ không thể dễ dàng
nói ra quan hệ giữa hai người trước mặt em
gái của mình được.
Tuy nhiên điều này đã vượt quá sức
tưởng tượng của cô rồi.
Mạc Du Hải kéo Mạc Du Uyên rời đi, còn
Hàn Công Danh được cảnh sát thả ra khỏi
phòng tạm giam, sau đó hai người làm thủ
tục trong im lặng.
Sau khi ra khỏi đồn công an, Hạ Nhược
Vũ không nói lời nào mà trực tiếp lên xe.
Nhưng mới đi được vài bước cổ tay cô
đã bị Hàn Công Danh giữ lại, lửa giận mơ hồ
trong lòng anh ta cuối cùng cũng bùng nổ:
“Hạ Nhược Vũ người đàn ông vừa nãy là ai
vậy?”
Hạ Nhược Vũ rất bình tĩnh và thản nhiên
nhìn anh ta sau đó lên tiếng: “Tôi tưởng vừa
rồi anh đã nghe thấy rõ ràng rồi chứ?”
Sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng khó
coi rồi nghiêm mặt nhìn cô: “Em lên giường
với anh ta rồi à?”
“Ừ”
Cô hất tay anh ta ra rồi mở cửa xe nhưng
lại bị Hàn Công Danh kéo mạnh khiến cho
cánh cửa bị đóng sập lại, anh ta nhìn cô
chằm chằm: “Cho nên em muốn chia tay với
anh là vì người đàn ông kia có phải không?”
Hạ Nhược Vũ cảm thấy hơi khó chịu một
chút khi bị anh ta quấn lấy, đôi mắt đen láy
của cô càng trở nên lạnh lùng hơn: “Hàn
Công Danh chúng ta đã chia tay rồi, anh đây
là định sống chết cũng không buông hay
sao?”
“Anh không có đồng ý chia tay, ai nói
cũng không tính!” Hàn Công Danh trở nên
độc đoán và kéo cô lại: “Nhược Vũ chúng ta
đều từng có lỗi với nhau như vậy đã công
bằng rồi, chúng ta đừng chia tay có được
không? Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc ở
bên nhau…”
“Bốp!”” Một cái tát đã trực tiếp cắt ngang
lời của Hàn Công Danh, Hạ Nhược Vũ lạnh
lùng nhìn anh ta: “Anh đã tỉnh táo lại chưa?
Nếu như vẫn chưa thì tôi không ngại tặng
anh thêm một cái tát nữa.”
Hàn Công Danh bị đánh nghiêng mặt
sang một bên, anh ta mím môi lại và cay
nghiệt nhìn cô: “Hạ Nhược Vũ em thật là
nhãn tâm.”
Cô liếc nhìn anh ta với ánh mắt buốt giá
và sắc mặt ảm đạm lên tiếng: “Hàn Công
Danh đây là lần cuối cùng tôi nói rõ ràng với
anh, tôi đã chia tay với anh rồi nên sau này
anh đừng lại quấn lấy tôi nữa.”
Nói xong cô trực tiếp đóng sầm cửa xe
sau đó mở máy rồi phóng đi.
Một đoạn tình cảm nếu như đã không
thể đi tiếp được nữa thì cần phải tàn nhẫn
một chút lúc cần buông tay thì đừng tiếc
nuối.
Hạ Nhược Vũ tàn nhãn với người khác
nhưng càng độc ác với mình hơn.
Cô đã từng yêu Hàn Công Danh nhưng
đó chỉ là từng yêu mà thôi, sau này mỗi
người đều có cuộc sống riêng của chính
mình.
Nhưng cũng chính vì sự dứt khoát này
của cô mà khiến cô khó thoát khỏi sự giày vò
của anh ta trong suốt quãng đời còn lại.
Chuyện tình một đêm của cô và Mạc Du
Hải đã lan truyền rộng rãi đến mức tất cả mọi
người ở thành phố Cristophery đều biết, cô
tưởng chuyện này sẽ không ồn ào đến vậy
nhưng không nghĩ tới công ty lại bị ảnh
hưởng nghiêm trọng như vậy.
Công ty đối thủ của Nhật Hạ đã nhân cơ
hội này ra tay với công ty, trong vòng chưa
đầy hai ngày cổ phiếu của công ty đã xuống
dốc không phanh.
Khi Hạ Minh Viễn đang lo lắng đến mức
sứt đầu mẻ trán thì lại nhận được điện thoại
từ chỉ nhánh nói rằng dự án mới phát triển
xảy ra sự cố khiến cho công nhân một người
chết và hai người bị thương.
Sau khi nghe xong vụ việc gây chết
người này, Hạ Minh Viễn tức giận đến mức
không thở nổi trực tiếp ngất xỉu và được đưa
thẳng đến bệnh viện.
Hạ Nhược Vũ nghe thấy vậy vội vàng
chạy đến bệnh viện, Hạ Minh Viễn vẫn đang
được cấp cứu, còn mẹ cô đang ngồi trên ghế
bên ngoài phòng cấp cứu khóc không ngừng.
Sau khi an ủi mẹ mình một lúc thì cô rời
đi trước vì còn một đống chuyện rắc rối ở
công ty vẫn còn đang chờ cô tới xử lý.
Scandal vẫn chưa bị dập tắt thì lại xảy ra
vụ việc gây chết người này.
Hạ Nhược Vũ đi thẳng tới chỉ nhánh và
tìm đến người thân của người thiệt mạng,
muốn bồi thường mức lớn nhất cho họ trong
khả năng của mình nhưng đối phương lại chỉ
kêu gào đòi người không cần tiền.
Người đã mất rồi làm sao cô có thể trả lại đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương