Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 104: Dự tiệc
Ngồi trong phòng làm việc cuối Hạ
Nhược Vũ hắt xì mấy cái, không nhịn
được đưa tay lên xoa mũi, tự nhủ:
“Ai đang nói xấu tôi sau lưng”
“Con gái bị cảm sao?” – Hạ Minh
Viễn vừa mở cửa đã thấy cô đang xoa
mũi
“Con không sao, chỉ là ngứa mũi
một chút”
“Phải rồi, tiệc tối nay con đi cùng
Minh Đức đi”
“Ba, tại sao lại là con?” – Cô cau
mày.
“Chứ không lẽ là ba, dù sao ba
cũng già rồi, làm sao đi dự mấy cái tiệc
đó nổi”
“Ba, ba cố tình đúng không?” – Hạ
Nhược Vũ biết ba cô đang tạo cơ hội
cho Dương Minh Đức.
Hạ Minh Viễn giả vờ không hiểu:
“Con mau trở về chọn một bộ váy
thật đẹp đi”
Cô bất đắc dĩ nghe theo sự sắp
xếp của cha, sau khi mặc quần áo,
Dương Minh Đức đã đợi sẵn ở dưới lầu,
thấy cô đi ra, nhanh chóng mở cửa xe
cho cô.
“Cảm ơn” – Hạ Nhược Vũ lịch sự
đáp.
Dương Minh Đức ánh mắt lóe lên,
cũng không nói gì xoay người vào xe,
vừa khởi động xe liền chủ động hỏi:
“Nhược Vũ, có chuyện gì sao? Em
thấy không khỏe?”
“Không có gì” – Hạ Nhược Vũ quay
đầu về phía cửa sổ xe, lơ đãng đáp.
Thấy cô không muốn nói, anh ta
cũng không ép buộc điều khiển xe rời
đi.
Dương Minh Đức không đề cập
đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong
lòng có lẽ anh ta đã hiểu ra điều gì đó.
Hai người bước vào trong, trong
căn phòng lớn chỉ có một cái bàn tròn,
người đến đều là những người xa lạ,
ngoại trừ một số thanh niên, hầu hết
đều lớn tuổi.
Dương Minh Đức tự nhiên dẫn cô
đi giới thiệu từng người một.
“Đây là con gái của Hạ Minh Viễn
sao? Lớn lên rất xinh đẹp”
“Bây giờ là thế giới của những
người trẻ, chúng ta đã già”
“Các cô chú nói đùa thôi, bọn hậu
bối chúng con còn phải học hỏi mọi
người nhiều” – Hạ Nhược Vũ khiêm tốn.
Họ vừa cười vừa khen.
Cho đến khi một n giọng điệu của
có chút không thích hợp vang lên:
“Nhược Vũ, là cô sao?”
“Kiều Duy Nam?” – Không phải
trùng hợp như vậy chứ.
“Cậu Duy Nam và cô Nhược Vũ đây
là người quen cũ?”
Hạ Nhược Vũ nhướng mày kinh
ngạc, cô luôn nghĩ Kiều Duy Nam chỉ là
một bác sĩ bình thường, xem ra thân
phận của anh ta không đơn giản.
Kiều Duy Nam vốn dĩ không muốn
đến bữa tiệc kiểu này, nhưng có người
muốn anh ta nhất định phải đến, anh ta
chỉ có thể miễn cưỡng đến và anh
không ngờ sẽ nhìn thấy Hạ Nhược Vũ
và một người đàn ông xa lạ ở đây.
Ngay lập tức hiện lên trong đầu
anh ta cho rằng Mạc Du Hải bị cắm
sừng.
“Nhược Vũ, lại đây.”
Hạ Nhược Vũ cũng nhận ra ánh
mắt Kiều Duy Nam nhìn qua Dương
Minh Đức không được thích hợp.
Dương Minh Đức hỏi trước:
“Là bạn của em sao?”
“Không quen lắm” – Hạ Nhược Vũ
nhanh chóng gác lại mối quan hệ này.
“Nhược Vũ, sao cô làm ngờ tôi?” –
Giọng của Kiều Duy Nam thật sự rất to.
Kiều Duy Nam trực tiếp xua đuổi
mọi người, thể hiện địa vị không nhỏ
của anh ta, sau đó bước tới nói chuyện
với Hạ Nhược Vũ.
“Được rồi, mọi người đi hết rồi. Cô
có thể giải thích cho tôi người bên
cạnh cô là ai được không.”
“Dương Minh Đức, bạn của tôi”
Nhược Vũ hắt xì mấy cái, không nhịn
được đưa tay lên xoa mũi, tự nhủ:
“Ai đang nói xấu tôi sau lưng”
“Con gái bị cảm sao?” – Hạ Minh
Viễn vừa mở cửa đã thấy cô đang xoa
mũi
“Con không sao, chỉ là ngứa mũi
một chút”
“Phải rồi, tiệc tối nay con đi cùng
Minh Đức đi”
“Ba, tại sao lại là con?” – Cô cau
mày.
“Chứ không lẽ là ba, dù sao ba
cũng già rồi, làm sao đi dự mấy cái tiệc
đó nổi”
“Ba, ba cố tình đúng không?” – Hạ
Nhược Vũ biết ba cô đang tạo cơ hội
cho Dương Minh Đức.
Hạ Minh Viễn giả vờ không hiểu:
“Con mau trở về chọn một bộ váy
thật đẹp đi”
Cô bất đắc dĩ nghe theo sự sắp
xếp của cha, sau khi mặc quần áo,
Dương Minh Đức đã đợi sẵn ở dưới lầu,
thấy cô đi ra, nhanh chóng mở cửa xe
cho cô.
“Cảm ơn” – Hạ Nhược Vũ lịch sự
đáp.
Dương Minh Đức ánh mắt lóe lên,
cũng không nói gì xoay người vào xe,
vừa khởi động xe liền chủ động hỏi:
“Nhược Vũ, có chuyện gì sao? Em
thấy không khỏe?”
“Không có gì” – Hạ Nhược Vũ quay
đầu về phía cửa sổ xe, lơ đãng đáp.
Thấy cô không muốn nói, anh ta
cũng không ép buộc điều khiển xe rời
đi.
Dương Minh Đức không đề cập
đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong
lòng có lẽ anh ta đã hiểu ra điều gì đó.
Hai người bước vào trong, trong
căn phòng lớn chỉ có một cái bàn tròn,
người đến đều là những người xa lạ,
ngoại trừ một số thanh niên, hầu hết
đều lớn tuổi.
Dương Minh Đức tự nhiên dẫn cô
đi giới thiệu từng người một.
“Đây là con gái của Hạ Minh Viễn
sao? Lớn lên rất xinh đẹp”
“Bây giờ là thế giới của những
người trẻ, chúng ta đã già”
“Các cô chú nói đùa thôi, bọn hậu
bối chúng con còn phải học hỏi mọi
người nhiều” – Hạ Nhược Vũ khiêm tốn.
Họ vừa cười vừa khen.
Cho đến khi một n giọng điệu của
có chút không thích hợp vang lên:
“Nhược Vũ, là cô sao?”
“Kiều Duy Nam?” – Không phải
trùng hợp như vậy chứ.
“Cậu Duy Nam và cô Nhược Vũ đây
là người quen cũ?”
Hạ Nhược Vũ nhướng mày kinh
ngạc, cô luôn nghĩ Kiều Duy Nam chỉ là
một bác sĩ bình thường, xem ra thân
phận của anh ta không đơn giản.
Kiều Duy Nam vốn dĩ không muốn
đến bữa tiệc kiểu này, nhưng có người
muốn anh ta nhất định phải đến, anh ta
chỉ có thể miễn cưỡng đến và anh
không ngờ sẽ nhìn thấy Hạ Nhược Vũ
và một người đàn ông xa lạ ở đây.
Ngay lập tức hiện lên trong đầu
anh ta cho rằng Mạc Du Hải bị cắm
sừng.
“Nhược Vũ, lại đây.”
Hạ Nhược Vũ cũng nhận ra ánh
mắt Kiều Duy Nam nhìn qua Dương
Minh Đức không được thích hợp.
Dương Minh Đức hỏi trước:
“Là bạn của em sao?”
“Không quen lắm” – Hạ Nhược Vũ
nhanh chóng gác lại mối quan hệ này.
“Nhược Vũ, sao cô làm ngờ tôi?” –
Giọng của Kiều Duy Nam thật sự rất to.
Kiều Duy Nam trực tiếp xua đuổi
mọi người, thể hiện địa vị không nhỏ
của anh ta, sau đó bước tới nói chuyện
với Hạ Nhược Vũ.
“Được rồi, mọi người đi hết rồi. Cô
có thể giải thích cho tôi người bên
cạnh cô là ai được không.”
“Dương Minh Đức, bạn của tôi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương