Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 109: Lâm Minh Thư chảy máu
“Quản lý, người của Cảnh Minh đã
đưa tài liệu đến đây” Nhìn thấy cô đi ra,
An Nguyên lập tức nghênh đón.
Hạ Nhược Vũ xoa xoa thái dương,
hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
“Cả hai, lần này là hai người” An
Nguyên không biết rằng Hạ Nhược Vũ
không thích Hàn Công Danh, thầm nói:
“Người đẹp trai đó cũng ở đây”
“Cô thích kiểu như vậy sao?”
“Quản lý nói gì đấy, tôi đi làm việc
đây” An Nguyên có chút xấu hổ, bỏ đi.
Hạ Nhược Vũ vốn đã cảm thấy hơi
nhức đầu, nhưng bây giờ mạch máu đã
hiện ra ngoài rồi, vì vậy cô không còn
cách nào khác là quay trở lại phòng
làm việc của mình.
“Thu Phương, cậu đến rồi à, ngồi
đi” Cô mặc kệ Hàn Công Danh ở bên
cạnh.
Vẻ mặt Hàn Công Danh có chút
sững sờ, hai mắt thâm đen, xem ra hai
ngày qua anh ta ngủ không ngon.
“Nếu cố vấn Công Danh không
muốn thì đừng tới” Hạ Nhược Vũ châm
chọc nói.
Anh ta bất lực nói: “Nhược Vũ, mấy
ngày nay tôi đi làm có chút mệt mỏi,
không phải là không muốn tới.”
Trần Hạ Thu Phương nhìn hai
người, biết Hàn Công Danh cũng đang
làm việc ở Cảnh Minh, cô ấy có chút
kinh ngạc, nhưng cô ấy đã sớm hiểu
động cơ của anh ta là gì.
“Có muốn tôi ra ngoài không?”
“Không, bây giờ đang nói về công
việc mà, tôi cũng không đến đây để nói
chuyện phiếm” Hạ Nhược Vũ không
biết tại sao cô lại trở nên cáu kỉnh khi
nhìn thấy Hàn Công Danh.
Hai người không êm ấm thì chia
tay cũng không sao, chỉ là cách anh ta
phản ứng thôi.
Hai ngày nay Hàn Công Danh đã
xảy ra rất nhiều chuyện, cũng khó có
thể nói cho Hạ Nhược Vũ biết, vì vậy
anh ta đã thuận theo cô.
Ba người đang nói chuyện, An
Nguyên hoảng sợ chạy vào: “Quản lý,
không ổn rồi, có một người phụ nữ
đang khóc, nhất quyết muốn gặp cố
vấn Công Danh”
Hạ Nhược Vũ liếc nhìn Hàn Công
Danh đang có vẻ mặt khó coi: “Cố vấn
Công Danh, đem chuyện cá nhân đi
làm thì không tốt lắm”
“Đừng hiểu lầm tôi, Nhược Vũ,
không phải như cô nghĩ đâu” Hàn
Công Danh muốn giải thích, nhưng
người phụ nữ ngoài cửa đã xông vào.
“Hàn Công Danh, hôm nay anh
nhất định phải nói rõ ràng với tôi”
Trần Hạ Thu Phương kinh ngạc
nhìn người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe
đang đi vào: “Minh Thư, sao cậu lại ở
đây?”
Chỉ có Hạ Nhược Vũ biết điều đó,
cô liếc nhìn Hàn Công Danh, người
đang né tránh ánh mắt mỉa mai của cô.
Ngay từ ngày họp lớp, cô đã nhìn
thấy dấu vết nụ hôn dưới cổ áo Lâm
Minh Thư, mặc dù biết đây là chủ ý của
Minh Thư, nhưng cô vẫn cảm thấy có
chút không phản ứng kịp.
Lúc này, hai người lại chạy đến
công ty cô để gây rối.
“An Nguyên, đóng cửa lại và không
cho bất cứ ai đến gần”
An Nguyên lo lắng nhìn cô, gật đầu
và đóng cửa lại.
“Hàn Công Danh, nói đi” Lâm Minh
Thư không dám nhìn biểu cảm trên
mặt Hạ Nhược Vũ khi cô ta bước vào,
cô ta dùng hai tay nắm góc áo của
mình, cô ta đến tận đây cũng là bất
đắc dĩ.
Một tia không kiên nhẫn lóe lên
trong mắt Hàn Công Danh: “Lâm Minh
Thư, tôi đã nói với cô rồi, chúng ta chỉ
là bạn thôi.”
“Bạn sao? Là bạn mà anh ngủ với
tôi hết lần này đến lần khác” Lâm Minh
Thư nghe thấy anh ta nói chỉ là bạn,
nhất là khi Hạ Nhược Vũ vẫn còn ở đây,
cô ta không chịu nổi.
Người đàn ông lập tức kinh ngạc,
anh ta nhìn liếc Hạ Nhược Vũ đang có
vẻ mặt lãnh đạm, không có phản ứng
gì, trong lòng anh ta có chút thất vọng.
Giọng nói càng cứng rắn hơn: “Lâm
Minh Thư, cô đừng có nói nhảm nữa.
Rõ ràng là cô không biết xấu hổ trèo
lên giường của tôi, biết là trong lòng tôi
chỉ có cô ấy, cô vẫn là bạn của Nhược
Vũ sao?”
“Chuyện của các người đừng lôi tôi
vào.” Hạ Nhược Vũ cau mày.
Lâm Minh Thư không ngờ rằng
Hàn Công Danh lại làm nhục cô ta
trước mặt Hạ Nhược Vũ như vậy, sắc
mặt cô ta lập tức tái nhợt: “Hàn Công
Danh, anh vẫn nói tiếng người sao? Tôi
đã trả giá vì anh nhiều như vậy mà lại
nhận được câu trả lời như vậy hả?”
“Ồ, trả giá nhiều sao? Hay là mưu
kế của cô, trong lòng cô thừa biết”
Hàn Công Danh quay lại nhìn Hạ
Nhược Vũ: “Nhược Vũ, có lẽ em không
biết, Minh Thư đã luôn dụ dỗ anh, anh
chưa bao giờ muốn, nhưng cô ấy cứ
tiến lên, lần đó anh uống rượu và nghĩ
cô ấy là em, cho nên mới xảy ra điều
không hay như vậy.”
“Nhưng nếu không phải cô ấy tự
nguyện, anh làm sao mà có thể chạm
vào được chứ?”
“Đừng dùng cái lý lẽ cặn bã của
mình làm cái cớ. Lâm Minh Thư thích
anh thì có gì sai, nếu không thích cô ấy
thì đừng có đùa giỡn tình cảm của cô
ấy”
Lời nói của Hàn Công Danh đã đổi
mới tâm nhìn của Hạ Nhược Vũ, không
ngờ anh ta lại không biết xấu hổ đến
như vậy.
“Nhược Vũ, em là người duy nhất
trong lòng anh” Chỉ là đàn ông, sẽ
không tránh khỏi bốc đồng, không phải
sao? Chỉ cần trong lòng có cô là được.
Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn
anh ta nữa: “Đủ rồi, tôi đã phát ngán khi
nghe như vậy.”
“Nhược Vũ..” Hàn Công Danh mở
miệng muốn giải thích.
Lâm Minh Thư không nghe được
nữa, cô ta như phát điên lao về phía
Hàn Công Danh, dùng hai tay đập vào
ngực anh ta một cách tuyệt vọng,
giọng nói nhẹ nhàng của cô ta trở nên
sắc bén và chói tai.
“Hàn Công Danh, anh không phải là
người, sao có thể đối xử với tôi như thế
chứ? Tôi đã làm gì sai mà anh lại sỉ
nhục tôi chứ?”
Cô ta đã đặt tôn nghiêm cuối cùng
cho anh ta, nhưng anh ta chỉ coi cô ta
như đồ chơi, chứ không có hứa hẹn
điều gì.
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội
này, anh ta liên tục chạy trốn, hôm nay
cô ta nghe thấy anh ta đến Nhật Hạ,
nên cô ta đã kiên trì đi đến đây.
Đầu tiên là bắt anh ta phải hứa, và
thứ hai là lấy lại thể diện trước mặt Hạ
Nhược Vũ.
Nhưng bây giờ cả hai thứ đều thất
bại, và sự thật này đã khiến cô ta kích
động như phát điên.
Nắm đấm của người phụ nữ có vẻ
yếu ớt, nhưng bị đánh liên tục thì Hàn
Công Danh cảm thấy nhục nhã, bực
mình nắm tay cô ta, dùng sức đẩy
xuống đất: “Đủ rồi, người phụ nữ này
điên rồi, cô không biết xấu hổ, nhưng
tôi xấu hổ”
Lâm Minh Thư không cẩn thận bị
anh ta đẩy ra, lùi về phía sau hai bước,
ngã ngồi xuống đất, gương mặt lập tức
trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi
lạnh, một tay che bụng dưới, đau đớn.
“Đau bụng quá…”
“AI Máu, là máu!” Trần Hạ Thu
Phương hét lên khi cô ấy nhìn máu
đang lan rộng ở dưới người Lâm Minh
Thư.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Hàn Công
Danh đẩy Lâm Minh Thư thì biết có
chuyện không ổn, nhìn thấy cô ta đang
ôm bụng, sắc mặt hoảng hốt, lo lắng
hét lên: “Thu Phương, đừng hoảng
loạn, mau đi gọi cấp cứu”
Sau đó, cô bước nhanh tới đỡ Lâm
Minh Thư đang sắp ngã: “Lâm Minh
Thư, cậu thấy thế nào, có chỗ nào
không thoải mái không?”
“Tôi, tôi biết rồi” Trần Hạ Thu
Phương nhanh chóng tỉnh táo lại, run
rẩy cầm điện thoại bắt đầu gọi 119.
Lâm Minh Thư ôm bụng vừa đau
vừa sợ, cơn tức giận như bị bóp nghẹt
cổ họng: “Đứa nhỏ, con tôi, Nhược Vũ,
xin hãy cứu con của tôi, đứa trẻ vô tội…”
Đúng vậy, cô ta đang mang thai
đứa con của Hàn Công Danh, vậy nên. Bạ𝓷 đa𝓷g đọc 𝘵𝗿u𝗒ệ𝓷 𝘵ại _ 𝙏𝗿𝑼𝒎𝙏𝗿u𝗒𝑒𝓷.𝑉N _
mới dám đến đây tìm Hàn Công Danh.
Nhưng không ngờ lại có kết quả
như vậy.
đưa tài liệu đến đây” Nhìn thấy cô đi ra,
An Nguyên lập tức nghênh đón.
Hạ Nhược Vũ xoa xoa thái dương,
hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
“Cả hai, lần này là hai người” An
Nguyên không biết rằng Hạ Nhược Vũ
không thích Hàn Công Danh, thầm nói:
“Người đẹp trai đó cũng ở đây”
“Cô thích kiểu như vậy sao?”
“Quản lý nói gì đấy, tôi đi làm việc
đây” An Nguyên có chút xấu hổ, bỏ đi.
Hạ Nhược Vũ vốn đã cảm thấy hơi
nhức đầu, nhưng bây giờ mạch máu đã
hiện ra ngoài rồi, vì vậy cô không còn
cách nào khác là quay trở lại phòng
làm việc của mình.
“Thu Phương, cậu đến rồi à, ngồi
đi” Cô mặc kệ Hàn Công Danh ở bên
cạnh.
Vẻ mặt Hàn Công Danh có chút
sững sờ, hai mắt thâm đen, xem ra hai
ngày qua anh ta ngủ không ngon.
“Nếu cố vấn Công Danh không
muốn thì đừng tới” Hạ Nhược Vũ châm
chọc nói.
Anh ta bất lực nói: “Nhược Vũ, mấy
ngày nay tôi đi làm có chút mệt mỏi,
không phải là không muốn tới.”
Trần Hạ Thu Phương nhìn hai
người, biết Hàn Công Danh cũng đang
làm việc ở Cảnh Minh, cô ấy có chút
kinh ngạc, nhưng cô ấy đã sớm hiểu
động cơ của anh ta là gì.
“Có muốn tôi ra ngoài không?”
“Không, bây giờ đang nói về công
việc mà, tôi cũng không đến đây để nói
chuyện phiếm” Hạ Nhược Vũ không
biết tại sao cô lại trở nên cáu kỉnh khi
nhìn thấy Hàn Công Danh.
Hai người không êm ấm thì chia
tay cũng không sao, chỉ là cách anh ta
phản ứng thôi.
Hai ngày nay Hàn Công Danh đã
xảy ra rất nhiều chuyện, cũng khó có
thể nói cho Hạ Nhược Vũ biết, vì vậy
anh ta đã thuận theo cô.
Ba người đang nói chuyện, An
Nguyên hoảng sợ chạy vào: “Quản lý,
không ổn rồi, có một người phụ nữ
đang khóc, nhất quyết muốn gặp cố
vấn Công Danh”
Hạ Nhược Vũ liếc nhìn Hàn Công
Danh đang có vẻ mặt khó coi: “Cố vấn
Công Danh, đem chuyện cá nhân đi
làm thì không tốt lắm”
“Đừng hiểu lầm tôi, Nhược Vũ,
không phải như cô nghĩ đâu” Hàn
Công Danh muốn giải thích, nhưng
người phụ nữ ngoài cửa đã xông vào.
“Hàn Công Danh, hôm nay anh
nhất định phải nói rõ ràng với tôi”
Trần Hạ Thu Phương kinh ngạc
nhìn người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe
đang đi vào: “Minh Thư, sao cậu lại ở
đây?”
Chỉ có Hạ Nhược Vũ biết điều đó,
cô liếc nhìn Hàn Công Danh, người
đang né tránh ánh mắt mỉa mai của cô.
Ngay từ ngày họp lớp, cô đã nhìn
thấy dấu vết nụ hôn dưới cổ áo Lâm
Minh Thư, mặc dù biết đây là chủ ý của
Minh Thư, nhưng cô vẫn cảm thấy có
chút không phản ứng kịp.
Lúc này, hai người lại chạy đến
công ty cô để gây rối.
“An Nguyên, đóng cửa lại và không
cho bất cứ ai đến gần”
An Nguyên lo lắng nhìn cô, gật đầu
và đóng cửa lại.
“Hàn Công Danh, nói đi” Lâm Minh
Thư không dám nhìn biểu cảm trên
mặt Hạ Nhược Vũ khi cô ta bước vào,
cô ta dùng hai tay nắm góc áo của
mình, cô ta đến tận đây cũng là bất
đắc dĩ.
Một tia không kiên nhẫn lóe lên
trong mắt Hàn Công Danh: “Lâm Minh
Thư, tôi đã nói với cô rồi, chúng ta chỉ
là bạn thôi.”
“Bạn sao? Là bạn mà anh ngủ với
tôi hết lần này đến lần khác” Lâm Minh
Thư nghe thấy anh ta nói chỉ là bạn,
nhất là khi Hạ Nhược Vũ vẫn còn ở đây,
cô ta không chịu nổi.
Người đàn ông lập tức kinh ngạc,
anh ta nhìn liếc Hạ Nhược Vũ đang có
vẻ mặt lãnh đạm, không có phản ứng
gì, trong lòng anh ta có chút thất vọng.
Giọng nói càng cứng rắn hơn: “Lâm
Minh Thư, cô đừng có nói nhảm nữa.
Rõ ràng là cô không biết xấu hổ trèo
lên giường của tôi, biết là trong lòng tôi
chỉ có cô ấy, cô vẫn là bạn của Nhược
Vũ sao?”
“Chuyện của các người đừng lôi tôi
vào.” Hạ Nhược Vũ cau mày.
Lâm Minh Thư không ngờ rằng
Hàn Công Danh lại làm nhục cô ta
trước mặt Hạ Nhược Vũ như vậy, sắc
mặt cô ta lập tức tái nhợt: “Hàn Công
Danh, anh vẫn nói tiếng người sao? Tôi
đã trả giá vì anh nhiều như vậy mà lại
nhận được câu trả lời như vậy hả?”
“Ồ, trả giá nhiều sao? Hay là mưu
kế của cô, trong lòng cô thừa biết”
Hàn Công Danh quay lại nhìn Hạ
Nhược Vũ: “Nhược Vũ, có lẽ em không
biết, Minh Thư đã luôn dụ dỗ anh, anh
chưa bao giờ muốn, nhưng cô ấy cứ
tiến lên, lần đó anh uống rượu và nghĩ
cô ấy là em, cho nên mới xảy ra điều
không hay như vậy.”
“Nhưng nếu không phải cô ấy tự
nguyện, anh làm sao mà có thể chạm
vào được chứ?”
“Đừng dùng cái lý lẽ cặn bã của
mình làm cái cớ. Lâm Minh Thư thích
anh thì có gì sai, nếu không thích cô ấy
thì đừng có đùa giỡn tình cảm của cô
ấy”
Lời nói của Hàn Công Danh đã đổi
mới tâm nhìn của Hạ Nhược Vũ, không
ngờ anh ta lại không biết xấu hổ đến
như vậy.
“Nhược Vũ, em là người duy nhất
trong lòng anh” Chỉ là đàn ông, sẽ
không tránh khỏi bốc đồng, không phải
sao? Chỉ cần trong lòng có cô là được.
Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn
anh ta nữa: “Đủ rồi, tôi đã phát ngán khi
nghe như vậy.”
“Nhược Vũ..” Hàn Công Danh mở
miệng muốn giải thích.
Lâm Minh Thư không nghe được
nữa, cô ta như phát điên lao về phía
Hàn Công Danh, dùng hai tay đập vào
ngực anh ta một cách tuyệt vọng,
giọng nói nhẹ nhàng của cô ta trở nên
sắc bén và chói tai.
“Hàn Công Danh, anh không phải là
người, sao có thể đối xử với tôi như thế
chứ? Tôi đã làm gì sai mà anh lại sỉ
nhục tôi chứ?”
Cô ta đã đặt tôn nghiêm cuối cùng
cho anh ta, nhưng anh ta chỉ coi cô ta
như đồ chơi, chứ không có hứa hẹn
điều gì.
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội
này, anh ta liên tục chạy trốn, hôm nay
cô ta nghe thấy anh ta đến Nhật Hạ,
nên cô ta đã kiên trì đi đến đây.
Đầu tiên là bắt anh ta phải hứa, và
thứ hai là lấy lại thể diện trước mặt Hạ
Nhược Vũ.
Nhưng bây giờ cả hai thứ đều thất
bại, và sự thật này đã khiến cô ta kích
động như phát điên.
Nắm đấm của người phụ nữ có vẻ
yếu ớt, nhưng bị đánh liên tục thì Hàn
Công Danh cảm thấy nhục nhã, bực
mình nắm tay cô ta, dùng sức đẩy
xuống đất: “Đủ rồi, người phụ nữ này
điên rồi, cô không biết xấu hổ, nhưng
tôi xấu hổ”
Lâm Minh Thư không cẩn thận bị
anh ta đẩy ra, lùi về phía sau hai bước,
ngã ngồi xuống đất, gương mặt lập tức
trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi
lạnh, một tay che bụng dưới, đau đớn.
“Đau bụng quá…”
“AI Máu, là máu!” Trần Hạ Thu
Phương hét lên khi cô ấy nhìn máu
đang lan rộng ở dưới người Lâm Minh
Thư.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Hàn Công
Danh đẩy Lâm Minh Thư thì biết có
chuyện không ổn, nhìn thấy cô ta đang
ôm bụng, sắc mặt hoảng hốt, lo lắng
hét lên: “Thu Phương, đừng hoảng
loạn, mau đi gọi cấp cứu”
Sau đó, cô bước nhanh tới đỡ Lâm
Minh Thư đang sắp ngã: “Lâm Minh
Thư, cậu thấy thế nào, có chỗ nào
không thoải mái không?”
“Tôi, tôi biết rồi” Trần Hạ Thu
Phương nhanh chóng tỉnh táo lại, run
rẩy cầm điện thoại bắt đầu gọi 119.
Lâm Minh Thư ôm bụng vừa đau
vừa sợ, cơn tức giận như bị bóp nghẹt
cổ họng: “Đứa nhỏ, con tôi, Nhược Vũ,
xin hãy cứu con của tôi, đứa trẻ vô tội…”
Đúng vậy, cô ta đang mang thai
đứa con của Hàn Công Danh, vậy nên. Bạ𝓷 đa𝓷g đọc 𝘵𝗿u𝗒ệ𝓷 𝘵ại _ 𝙏𝗿𝑼𝒎𝙏𝗿u𝗒𝑒𝓷.𝑉N _
mới dám đến đây tìm Hàn Công Danh.
Nhưng không ngờ lại có kết quả
như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương