Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 43: Trốn đi ra ngoài
Khi cô đến nơi, Trần Khánh Phương đã
đợi cô ở cửa: “Hạ Nhược Vũ, thật sự là cậu.”
“Đúng, là tôi.” Hai năm rồi hai người
không liên lạc, nhưng lúc này, cô chỉ có thể
mặt dày tới đây.
Trần Khánh Phương giang hai tay ra,
dùng sức ôm lấy cô, vui vẻ nói: “Cậu đã rất
lâu không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng
cậu quên mất tôi rồi.”
“Không phải a, cậu nói cậu đi tỉnh khác,
tôi còn tưởng cậu chưa trở về đâu.”
“Ha ha, cũng đúng, tôi cũng mới vừa về
được mấy tháng, đi thôi, về nhà tôi trước.”
Trần Khánh Phương nhiệt tình mời cô lên
nhà.
Nhưng Hạ Nhược Vũ lại bắt đầu do dự:
“Trên nhà không có ai chứ?”
“Tôi sống một mình, là cẩu độc thân.”
Trần Khánh Phương thản nhiên nói.
“Tôi không làm phiền cậu là được rồi.”
Hạ Nhược Vũ đi theo lên nhà.
Trần Khánh Phương vẫn còn đang thắc
mắc: “Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ đến
việc tìm tôi thế tôi?”
“À, không có gì, gặp phải một tên thần
kinh nên đến chỗ cậu trốn tạm một chút.”
“Người đàn ông nào chọc cậu tức giận
vậy?”
Thấy cô đột nhiên im lặng, Trần Khánh
Phương hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, kéo
người trở lại căn hộ độc thân của mình: “Cậu
ngồi xuống trước đi, tôi đi rót một tách trà
cho cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu.” Hạ Nhược Vũ ngẩn
người ngồi trên sô pha, bình tĩnh trở lại, lý trí
cũng chầm chậm trở về.
Phân tích theo quan điểm của anh ấy thì
chuyện Mạc Du Hải làm không có gì sai,
ngược lại phản ứng của cô có chút chuyện
bé xé ra to.
Hai người bọn họ kết hôn với nhau cũng
chỉ là để lấy được thứ mình cần, nếu cô có
thai, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là cô.
Mặc dù anh ta làm việc này không phải
là vô lý, nhưng lúc đó trong đầu cô như có
một ngọn lửa khiến phát hỏa với anh rồi sau
đó bỏ chạy.
“Đang suy nghĩ gì vậy, ngây ngẩn cả
người.” Trần Khánh Phương đặt một tách trà
hoa trước mặt cô, cầm lấy cốc của chính
mình ngồi ở đối diện.
Hạ Nhược Vũ hoàn hồn trở lại, “Cậu nghĩ
vì sao một người đàn ông lại mua thuốc
tránh thai cho một người phụ nữ?”
“Phụt…
Trần Khánh Phương phun hết trà trong
miệng ra, nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy trên
bàn lau miệng, rất bình tĩnh: “Có hai khả
năng, kiểu thứ nhất là bạc tình bạc nghĩa,
kiểu thứ hai là quan tâm.”
“Suy cho cùng, việc uống thuốc so với
phá thai thì cũng chẳng có gì to tát.”
Hạ Nhược Vũ im lặng: “Cậu với Hàn
Công Danh có ý định sinh con?” Nếu cô ấy
nhớ không lầm, bạn trai của Nhược Vũ hẳn là
cậu sinh viên du học đó.
“Không có, chúng tôi đã chia tay rồi.”
“Khụ khụ, tôi còn tưởng hai người sẽ kết
hôn chứ. Tại sao lại chia tay vậy?” Trần
Khánh Phương cuối cùng không nhịn ho
khan một tiếng.
Vẻ mặt Hạ Chi Mạc bình tĩnh, bắt chước
sự lạnh lùng của Mạc Du Hải, cô thốt lên ra
hai từ ngắn gọn: “Phụ nữ.”
“Thăng tồi!” Trần Khánh Phương phần nộ
nói hai chữ.
Cô nhếch miệng cười: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu và người đàn ông bây giờ thì
thế nào?”
“Friend with benefit” Hạ Nhược Vũ suy
nghĩ một chút rồi nói, mấy chữ này là từ mà
Mộ Nam Trần từng dùng trong bệnh viện.
Trần Khánh Phương gật đầu và giơ ngón
tay cái lên cho cô: “Khí phách.”
Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn
mà cùng bật cười.
“Không ngờ chúng ta đã xa nhau hai
năm mà còn ăn ý như vậy.” Hạ Nhược Vũ
không nhịn được cười rộ lên.
“Ha ha, chúng ta vốn rất ăn nhịp mà.”
Mặc dù đã hai năm không liên lạc nhưng
Hạ Nhược Vũ không cảm thấy hai người có
khoảng cách. Rõ ràng cô quen biết Minh Thư
lâu hơn, nhưng cô không nói chuyện thoải
mái và thân thiết như với Khánh Phương.
Có lẽ đây là duyên phận.
“Cậu ở tỉnh khác về, định đi làm ở đâu?”
Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
“Tôi đang làm việc ở Thái Thịnh.”
“Có tương lai. Không giống tôi tốt nghiệp
xong chỉ có thể quay về kế thừa công ty của
gia đình.” Hạ Nhược Vũ thở dài.
Trần Khánh Phương tức giận liếc cô một
cái: “Cậu đây được lợi còn đi khoe mẽ, nếu
tôi kế thừa công việc của gia đình, tôi chỉ có
thể về quê làm ruộng.”
“Ha ha, đùa thôi, đừng coi là thật, tôi
thực sự cảm thấy Thái Thịnh không tệ, nó là
một trong những công ty tốt nhất trong
thành phố, tốt hơn nhiều so với công ty của
chúng tôi.” Những gì Hạ Nhược Vũ nói cũng
đều là sự thật.
“Tôi càng muốn không làm mà vẫn có
ăn” Tham vọng của cô là trở thành một con
sâu gạo, nhưng thực tế phũ phàng, cô vẫn
phải ngoan ngoãn đi làm.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì điện
thoại di động của Hạ Nhược Vũ vang lên hai
tiếng, cô cầm lên xem thử rồi tắt máy: “Trà
của cậu thật ngon.”
“Ừm, coi như cũng tạm được, mẹ của tôi
ở quê gửi lên cho đấy.” Trần Khánh Phương
nhìn thấy cũng không hỏi, sự ăn ý giữa bạn
bè đơn giản như vậy thôi.
Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia
dường như không muốn bỏ cuộc, anh ta gọi
đi gọi lại tiếp, không chờ cô bắt máy, đổ
chuông được một lần đã cúp máy.
Sắc mặt Hạ Chỉ Mạc càng lúc càng tối
sầm, lần này cô nhìn chằm chằm vào điện
thoại, chuông reo cô liền nhấc máy và bắt
đầu hét lên: “Mạc Du Hải, đầu óc anh có phải
vấn đề không?”
“Khi nào thì về?” Giọng nói từ tính của
người đàn ông vang lên.
“Ai cần anh lo, tôi hôm nay không về, cứ
như vậy đừng gọi cho tôi nữa!” Cô vẫn còn
đang tức giận.
“Tôi hình như là đánh rơi cái gì đó ở nhà
cô rồi.”
Hạ Nhược Vũ nghe xong liền hiểu được ý
tứ trong lời nói của anh ta. Đỉnh đầu tức giận
sắp bốc khói, nhưng cô không làm gì được
anh ta nên cắn chặt răng nói: “Đủ rồi!”
“Cô đang ở đâu, tôi đến đón.”
Mạc Du Hải giọng điệu đột nhiên dịu đi
khiến cô rất khó chịu, biết anh nhất định sẽ
không từ bỏ, cô miễn cưỡng báo địa chỉ.
“Hai mươi phút nữa xuống lầu.”
Đáp lại anh trực tiếp bằng âm thanh dập
máy của người phụ nữ.
Mạc Du Hải cười cười, cầm chìa khóa đi
ra ngoài.
“Friend with benefit của cậu à?” Trần
Khánh Phương nhướn nhướn mày.
Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi,
trông cô như sắp ăn thịt người vậy, “Chính là
một con rùa khốn khiếp.”
Sẽ uy hiếp cô.
Trần Khánh Phương không muốn nói,
nhưng vấn nhịn không được nói ra: “Nhược
Vũ, không ngờ trong mấy năm không gặp,
khẩu vị của cậu đã được nâng cấp lên người
thú rồi.”
“Xem ra chúng ta đây là sắp cắt đứt quan
hệ rồi!” Hạ Nhược Vũ nói đầy đe dọa.
Trần Khánh Phương biết cô ấy đang nói
đùa, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi và đưa tay ra
xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không nói nữa.”
“Hừm hừm, cậu biết thế là tốt.”
Trần Khánh Phương một lúc sau mới hỏi,
“Người tình thú tính của cậu có đẹp trai hay
không? Anh ta có cơ bụng tám múi không?
Có như động cơ điện một đêm bảy lần mà
không cần thuốc trợ giúp không? Các cậu đã
mở khóa bao nhiêu tư thế rồi?”
“Cậu hỏi chỉ tiết như vậy, có muốn làm
một đêm không?” Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ
trở nên khô khốc.
Trần Khánh Phương vội lắc đầu: “Đừng,
†ôi có chứng bệnh nghiện sạch sẽ, không thu
mua phế thải dùng hai lần đâu.”
“Vậy cậu còn hỏi.”
Sau khi im lặng chưa đầy hai giây, cô ấy
lại hỏi: “Anh ấy đẹp trai hay Hàn Công Danh
đẹp trai?”
“Khánh Phương, tôi nghĩ cậu không nên
đi làm ở Thái Thịnh, nơi đó sẽ chôn vùi tài
năng của cậu.” Hạ Nhược Vũ lạnh lùng nói.
Trần Khánh Phương hỏi như một đứa trẻ
†ò mò: “Vậy cậu nghĩ tôi nên đi đâu?”
“Cậu nên làm tay săn tin!” Lắm chuyện
như vậy nếu không làm tay săn tin thì thật
đáng tiếc.
“Tôi cũng đã nghĩ về điều đó, thế nhưng
tớ không có cái số đó.” Trần Khánh Phương
nói với vẻ tiếc nuối.
Không hổ là người bạn tốt nhất, nói lời nào cũng đâm sâu vào lòng cô.
đợi cô ở cửa: “Hạ Nhược Vũ, thật sự là cậu.”
“Đúng, là tôi.” Hai năm rồi hai người
không liên lạc, nhưng lúc này, cô chỉ có thể
mặt dày tới đây.
Trần Khánh Phương giang hai tay ra,
dùng sức ôm lấy cô, vui vẻ nói: “Cậu đã rất
lâu không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng
cậu quên mất tôi rồi.”
“Không phải a, cậu nói cậu đi tỉnh khác,
tôi còn tưởng cậu chưa trở về đâu.”
“Ha ha, cũng đúng, tôi cũng mới vừa về
được mấy tháng, đi thôi, về nhà tôi trước.”
Trần Khánh Phương nhiệt tình mời cô lên
nhà.
Nhưng Hạ Nhược Vũ lại bắt đầu do dự:
“Trên nhà không có ai chứ?”
“Tôi sống một mình, là cẩu độc thân.”
Trần Khánh Phương thản nhiên nói.
“Tôi không làm phiền cậu là được rồi.”
Hạ Nhược Vũ đi theo lên nhà.
Trần Khánh Phương vẫn còn đang thắc
mắc: “Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ đến
việc tìm tôi thế tôi?”
“À, không có gì, gặp phải một tên thần
kinh nên đến chỗ cậu trốn tạm một chút.”
“Người đàn ông nào chọc cậu tức giận
vậy?”
Thấy cô đột nhiên im lặng, Trần Khánh
Phương hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, kéo
người trở lại căn hộ độc thân của mình: “Cậu
ngồi xuống trước đi, tôi đi rót một tách trà
cho cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu.” Hạ Nhược Vũ ngẩn
người ngồi trên sô pha, bình tĩnh trở lại, lý trí
cũng chầm chậm trở về.
Phân tích theo quan điểm của anh ấy thì
chuyện Mạc Du Hải làm không có gì sai,
ngược lại phản ứng của cô có chút chuyện
bé xé ra to.
Hai người bọn họ kết hôn với nhau cũng
chỉ là để lấy được thứ mình cần, nếu cô có
thai, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là cô.
Mặc dù anh ta làm việc này không phải
là vô lý, nhưng lúc đó trong đầu cô như có
một ngọn lửa khiến phát hỏa với anh rồi sau
đó bỏ chạy.
“Đang suy nghĩ gì vậy, ngây ngẩn cả
người.” Trần Khánh Phương đặt một tách trà
hoa trước mặt cô, cầm lấy cốc của chính
mình ngồi ở đối diện.
Hạ Nhược Vũ hoàn hồn trở lại, “Cậu nghĩ
vì sao một người đàn ông lại mua thuốc
tránh thai cho một người phụ nữ?”
“Phụt…
Trần Khánh Phương phun hết trà trong
miệng ra, nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy trên
bàn lau miệng, rất bình tĩnh: “Có hai khả
năng, kiểu thứ nhất là bạc tình bạc nghĩa,
kiểu thứ hai là quan tâm.”
“Suy cho cùng, việc uống thuốc so với
phá thai thì cũng chẳng có gì to tát.”
Hạ Nhược Vũ im lặng: “Cậu với Hàn
Công Danh có ý định sinh con?” Nếu cô ấy
nhớ không lầm, bạn trai của Nhược Vũ hẳn là
cậu sinh viên du học đó.
“Không có, chúng tôi đã chia tay rồi.”
“Khụ khụ, tôi còn tưởng hai người sẽ kết
hôn chứ. Tại sao lại chia tay vậy?” Trần
Khánh Phương cuối cùng không nhịn ho
khan một tiếng.
Vẻ mặt Hạ Chi Mạc bình tĩnh, bắt chước
sự lạnh lùng của Mạc Du Hải, cô thốt lên ra
hai từ ngắn gọn: “Phụ nữ.”
“Thăng tồi!” Trần Khánh Phương phần nộ
nói hai chữ.
Cô nhếch miệng cười: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu và người đàn ông bây giờ thì
thế nào?”
“Friend with benefit” Hạ Nhược Vũ suy
nghĩ một chút rồi nói, mấy chữ này là từ mà
Mộ Nam Trần từng dùng trong bệnh viện.
Trần Khánh Phương gật đầu và giơ ngón
tay cái lên cho cô: “Khí phách.”
Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn
mà cùng bật cười.
“Không ngờ chúng ta đã xa nhau hai
năm mà còn ăn ý như vậy.” Hạ Nhược Vũ
không nhịn được cười rộ lên.
“Ha ha, chúng ta vốn rất ăn nhịp mà.”
Mặc dù đã hai năm không liên lạc nhưng
Hạ Nhược Vũ không cảm thấy hai người có
khoảng cách. Rõ ràng cô quen biết Minh Thư
lâu hơn, nhưng cô không nói chuyện thoải
mái và thân thiết như với Khánh Phương.
Có lẽ đây là duyên phận.
“Cậu ở tỉnh khác về, định đi làm ở đâu?”
Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
“Tôi đang làm việc ở Thái Thịnh.”
“Có tương lai. Không giống tôi tốt nghiệp
xong chỉ có thể quay về kế thừa công ty của
gia đình.” Hạ Nhược Vũ thở dài.
Trần Khánh Phương tức giận liếc cô một
cái: “Cậu đây được lợi còn đi khoe mẽ, nếu
tôi kế thừa công việc của gia đình, tôi chỉ có
thể về quê làm ruộng.”
“Ha ha, đùa thôi, đừng coi là thật, tôi
thực sự cảm thấy Thái Thịnh không tệ, nó là
một trong những công ty tốt nhất trong
thành phố, tốt hơn nhiều so với công ty của
chúng tôi.” Những gì Hạ Nhược Vũ nói cũng
đều là sự thật.
“Tôi càng muốn không làm mà vẫn có
ăn” Tham vọng của cô là trở thành một con
sâu gạo, nhưng thực tế phũ phàng, cô vẫn
phải ngoan ngoãn đi làm.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì điện
thoại di động của Hạ Nhược Vũ vang lên hai
tiếng, cô cầm lên xem thử rồi tắt máy: “Trà
của cậu thật ngon.”
“Ừm, coi như cũng tạm được, mẹ của tôi
ở quê gửi lên cho đấy.” Trần Khánh Phương
nhìn thấy cũng không hỏi, sự ăn ý giữa bạn
bè đơn giản như vậy thôi.
Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia
dường như không muốn bỏ cuộc, anh ta gọi
đi gọi lại tiếp, không chờ cô bắt máy, đổ
chuông được một lần đã cúp máy.
Sắc mặt Hạ Chỉ Mạc càng lúc càng tối
sầm, lần này cô nhìn chằm chằm vào điện
thoại, chuông reo cô liền nhấc máy và bắt
đầu hét lên: “Mạc Du Hải, đầu óc anh có phải
vấn đề không?”
“Khi nào thì về?” Giọng nói từ tính của
người đàn ông vang lên.
“Ai cần anh lo, tôi hôm nay không về, cứ
như vậy đừng gọi cho tôi nữa!” Cô vẫn còn
đang tức giận.
“Tôi hình như là đánh rơi cái gì đó ở nhà
cô rồi.”
Hạ Nhược Vũ nghe xong liền hiểu được ý
tứ trong lời nói của anh ta. Đỉnh đầu tức giận
sắp bốc khói, nhưng cô không làm gì được
anh ta nên cắn chặt răng nói: “Đủ rồi!”
“Cô đang ở đâu, tôi đến đón.”
Mạc Du Hải giọng điệu đột nhiên dịu đi
khiến cô rất khó chịu, biết anh nhất định sẽ
không từ bỏ, cô miễn cưỡng báo địa chỉ.
“Hai mươi phút nữa xuống lầu.”
Đáp lại anh trực tiếp bằng âm thanh dập
máy của người phụ nữ.
Mạc Du Hải cười cười, cầm chìa khóa đi
ra ngoài.
“Friend with benefit của cậu à?” Trần
Khánh Phương nhướn nhướn mày.
Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi,
trông cô như sắp ăn thịt người vậy, “Chính là
một con rùa khốn khiếp.”
Sẽ uy hiếp cô.
Trần Khánh Phương không muốn nói,
nhưng vấn nhịn không được nói ra: “Nhược
Vũ, không ngờ trong mấy năm không gặp,
khẩu vị của cậu đã được nâng cấp lên người
thú rồi.”
“Xem ra chúng ta đây là sắp cắt đứt quan
hệ rồi!” Hạ Nhược Vũ nói đầy đe dọa.
Trần Khánh Phương biết cô ấy đang nói
đùa, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi và đưa tay ra
xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không nói nữa.”
“Hừm hừm, cậu biết thế là tốt.”
Trần Khánh Phương một lúc sau mới hỏi,
“Người tình thú tính của cậu có đẹp trai hay
không? Anh ta có cơ bụng tám múi không?
Có như động cơ điện một đêm bảy lần mà
không cần thuốc trợ giúp không? Các cậu đã
mở khóa bao nhiêu tư thế rồi?”
“Cậu hỏi chỉ tiết như vậy, có muốn làm
một đêm không?” Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ
trở nên khô khốc.
Trần Khánh Phương vội lắc đầu: “Đừng,
†ôi có chứng bệnh nghiện sạch sẽ, không thu
mua phế thải dùng hai lần đâu.”
“Vậy cậu còn hỏi.”
Sau khi im lặng chưa đầy hai giây, cô ấy
lại hỏi: “Anh ấy đẹp trai hay Hàn Công Danh
đẹp trai?”
“Khánh Phương, tôi nghĩ cậu không nên
đi làm ở Thái Thịnh, nơi đó sẽ chôn vùi tài
năng của cậu.” Hạ Nhược Vũ lạnh lùng nói.
Trần Khánh Phương hỏi như một đứa trẻ
†ò mò: “Vậy cậu nghĩ tôi nên đi đâu?”
“Cậu nên làm tay săn tin!” Lắm chuyện
như vậy nếu không làm tay săn tin thì thật
đáng tiếc.
“Tôi cũng đã nghĩ về điều đó, thế nhưng
tớ không có cái số đó.” Trần Khánh Phương
nói với vẻ tiếc nuối.
Không hổ là người bạn tốt nhất, nói lời nào cũng đâm sâu vào lòng cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương