Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 57: Kỳ lạ
Trong bệnh viện.
Hạ Nhược Vũ đứng ở cửa phòng bệnh,
nhìn bóng dáng cố chấp bên cạnh giường
kia, trong lòng không biết phải có cảm nhận
gì cho phải.
Thấy Lục Khánh Huyền quên mình như
vậy, cô đã biết rằng trên đời này không ai có
thể vượt qua được vị trí của Lục Khánh
Huyền trong lòng Mạc Du Hải.
Bọn họ vốn là người yêu của nhau mà, vì
sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến như
vậy, cảm giác ấy như có thứ gì rất quan trọng
chưa kịp nảy mầm trong lòng thì đã bị diệt
tận gốc vậy.
Mà như thế thì cũng tốt, cuộc hôn nhân
vô lý của họ có thế kết thúc rồi.
“Người đẹp à, sao cô đứng ở cửa mà
không vào vậy?”
Kiều Duy Nam vừa từ bên ngoài đi vào
đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, đáy
lòng chợt thấy đau lòng.
Thật kỳ lạ.
“Cô ấy không sao rồi.” Hạ Nhược Vũ trả
lời dù không được hỏi.
Kiều Duy Nam lật xem bản bệnh án trong
tay, im lặng một lúc rồi mới trả lời lại: “Viên
đạn bắn xuyên qua xương bả vai, không làm
tổn thương đến nội tạng. Trong cái rủi có cái
may, chỉ cần dưỡng thương một thời gian là
có thể đi lại rồi.”
Dừng lại một chút, anh ta lại hỏi với vẻ
mặt kỳ lạ: “Cô không sao chứ?”
Nếu nhớ không nhầm, hai người này đều
ở hiện trường khi đó thì phải.
“Tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ vô thức
mà giấu cánh tay ra sau lưng. Khi đó cô cũng
muốn đi giải cứu Mạc Du Hải như Lục Khánh
Huyền vậy, chỉ là Lục Khánh Huyền đã thành
công, còn cô thì bị ngã mạnh xuống đất.
Lúc đó trong mắt Mạc Du Hải chỉ có Lục
Khánh Huyền, không có ai nhìn ra cô cũng bị
thương cả. Nhưng so với Lục Khánh Huyền,
thương tích của cô không đáng để nói đến.
“Ồ, vậy là tốt rồi, có bắt được người đó
không?”
Kiều Duy Nam thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao nhưng anh ta cảm thấy
mình có gì đó không bình thường rồi. Kiều
Duy Nam vô tình liếc trên mặt đất một cái,
hoảng sợ mà kêu lên một tiếng: “Cô không bị
thương thì sao trên mặt đất lại có máu?”
Anh ta cao giọng hỏi đã khiến cho người
đang ở trong phòng chú ý đến.
“Sao lại thế này?” Mạc Du Hải quay
người lại nhìn, tầm nhìn dừng lại ở vết máu
trên mặt đất, sau đó nhìn về phía người phụ
nữ trông có vẻ rất thư thái kia, cau mày nói:
“Sao cô không nói cho tôi biết?”
“Haha, chỉ là một vết thương nhỏ thôi
mà, không sao đâu.” Hạ Nhược Vũ giả vờ
cười nhẹ.
Kiều Duy Nam cau mày nhìn vũng máu
lớn trên mặt đất, đây không thể là lượng máu
mà một vết thương nhỏ chảy ra được.
Như để xác nhận lại lời cô nói, Mạc Du
Hải nhanh chóng vươn tay ra kéo lấy cánh
tay đang giấu sau lưng cô, đáy mắt tối lại,
lạnh lùng nói: “Thế này là sao?”
Cả cánh tay của Hạ Nhược Vũ đầy máu,
vết thương ở trên làn da trắng như tuyết của
cô lại càng nổi bật hơn, không thể nhìn ra cô
bị thương ở đâu, hay cả cánh tay đều bị
thương.
“Chỉ là do không cẩn thận chút thôi.”
Hạ Nhược Vũ cười lên như để chứng
minh là mình thực sự không sao cả, còn định
động đậy cánh tay một chút, nhưng chỉ vừa
cử động nhẹ nhàng đã thấy cơn đau chỗ
cánh tay và bả vai kéo đến.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
Cô càng giả bộ không sao, lông mày của
Mạc Du Hải càng nhíu chặt. Trên cả đường
về, anh không hề phát hiện ra cô cũng bị
thương, cảm giác này khó chịu như tim bị
trúng một viên đạn vậy.
Bỗng có tiếng gọi nhẹ phát ra từ phía
giường bệnh: “Du Hải…”
Nụ cười trên môi Hạ Nhược Vũ càng tươi
hơn: “Cô ấy tỉnh rồi kìa, anh mau vào xem đi,
không phải ở đây tôi còn có một bác sĩ rồi
sao?”
“Tôi đưa cô ấy đi băng bó vết thương
trước đã.” Kiều Duy Nam mở miệng đúng lúc.
Sắc mặt Mạc Du Hải càng thêm lạnh lẽo,
dường như muốn nhìn thấu nụ cười kia của
cô có ý gì thì phía sau lại có một tiếng gọi
yếu ớt khác, cuối cùng anh cũng chỉ đành
mím môi nói: “Đi cẩn thận.”
Hạ Nhược Vũ nhìn thái độ quan tâm của
người đàn ông dành cho người phụ nữ kia,
nụ cười trên mặt của anh thật dịu dàng biết
bao.
Chà, tình chàng ý thiếp thật tốt quá đi mà.
“Người đẹp, cô không sao chứ, tôi đưa
cô đi băng bó một chút.” Có vẻ Kiều Duy
Nam không chịu nổi nữa rồi, chuyện tình tay
ba trắc trở này làm anh ta hơi xấu hổ.
Cô nhướng mày cười nhẹ: “Vậy làm
phiền anh, mà lần sau gọi tôi là Hạ Nhược
Vũ’ nhé.
“Nhược Vũ bé nhỏ.” Kiều Duy Nam lại bắt
đầu không đứng đắn gọi.
“Cút, tôi với anh không quen, đừng có gọi
buồn nôn như thế”
“Nhược Vũ bé nhỏ ơi, Nhược Vũ bé nhỏ
à, ôi, đau lòng quá.”
“Ghê quá đấy, tránh xa tôi ra.”
Giọng hai người kia cãi nhau càng lúc
càng xa, không hiểu sao trong lòng anh có
chút khó chịu.
“Du Hải, sao thế?”
Giọng nói yếu ớt của Lục Khánh Huyền
kéo suy nghĩ của anh về, anh nhàn nhạt hỏi
lại: “Em thấy sao rồi?”
“Em không sao, Du Hải, anh có bị thương
không?” Lục Khánh Huyền nở nụ cười miễn
cưỡng, suýt nữa thì cố gắng của cô ta là
uổng phí rồi.
May mắn thay, Du Hải vẫn quan tâm đến
cô ta.
Mạc Du Hải thấy cô ta cố gắng trấn an
anh, lòng anh lại dịu lại, giọng anh cũng trở
nên nhẹ nhàng hơn: “Em đang bị thương,
không cần cố quá, anh không sao cả.”
“Anh không sao là tốt rồi.” Lục Khánh
Huyền nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng ngồi
dậy khỏi giường nhưng sau nhiều lần cố mà
vẫn không thể cử động được.
Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ vươn ra,
giúp cô ta nâng người tựa vào chiếc gối mềm
mại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lục
Khánh Huyền ửng hồng.
“Du Hải…”
Cô ta còn chưa kịp nói gì, người đàn ông
đã nói trước cắt ngang lời cô ta định nói:
“Lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Nhưng nhìn thấy anh gặp nguy hiểm
như vậy, em không thể không giúp anh được.”
Lục Khánh Huyền chỉ vừa tỉnh lại, để nói
chuyện được đã là cố gắng hết sức, chỉ nói
mấy câu thôi mà như rút cạn thể lực của cô
†a, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Mạc Du Hải thấy nụ cười gượng gạo của
cô ta, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi: “Đừng
nói nữa, trước hết dưỡng thương cho khỏe
đã”
“Em sợ, một khi nhắm mắt lại thì anh sẽ
rời đi” Nói xong, cô ta khó chịu đến thở hổn
hển, dáng vẻ yếu đuối kia càng khiến cho
người ta thương xót.
Dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng không
chịu nổi, huống chỉ đây còn là người phụ nữ
đã đỡ đạn cho anh. Vì vậy Mạc Duy Hải có
hờ hững ra sao thì đối với cô ta vẫn phải có
chút tình cảm khác biệt.
Thân hình cao lớn chậm rãi ngồi xuống:
“Anh không đi đâu cả, em nghỉ ngơi đi.”
“Thật không?” Trong mắt người phụ nữ
hiện lên sự vui mừng.
Anh gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ, anh chỉ
ngồi đây thôi.”
“Vâng.” Cô ta lúc này giống một cô gái
đang yêu vậy, vươn tay nắm lấy tay anh một
cách nhẹ nhàng, như sợ anh sẽ đột nhiên
biến mất.
Cánh tay của người đàn ông chợt cứng
đờ, cuối cùng vẫn không nói gì, để mặc cho
cô ta nắm lấy.
Ở một góc mà anh không nhìn thấy
được, một nụ cười đắc thắng thoáng hiện lên
trên môi Lục Khánh Huyền. Đúng là tìm vận
may trong nguy hiểm, cô ta đi từng bước
nguy hiểm này xem ra là đúng rồi, có thể nhìn
ra được, Du Hải vẫn còn tình cảm với cô ta.
Đáng tiếc là không thu hoạch được lớn
như dự định, mình thì bị thương nặng, còn Hạ
Nhược Vũ thì lại chẳng sao cả.
Tuy nhiên như vậy sẽ càng làm cho cô ta
trở nên vĩ đại hơn.
€ó lẽ do nói chuyện làm tốn nhiều thể
lực hơn thật, Lục Khánh Huyền nhắm mắt lại
đi ngủ.
Hạ Nhược Vũ đứng ở cửa phòng bệnh,
nhìn bóng dáng cố chấp bên cạnh giường
kia, trong lòng không biết phải có cảm nhận
gì cho phải.
Thấy Lục Khánh Huyền quên mình như
vậy, cô đã biết rằng trên đời này không ai có
thể vượt qua được vị trí của Lục Khánh
Huyền trong lòng Mạc Du Hải.
Bọn họ vốn là người yêu của nhau mà, vì
sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến như
vậy, cảm giác ấy như có thứ gì rất quan trọng
chưa kịp nảy mầm trong lòng thì đã bị diệt
tận gốc vậy.
Mà như thế thì cũng tốt, cuộc hôn nhân
vô lý của họ có thế kết thúc rồi.
“Người đẹp à, sao cô đứng ở cửa mà
không vào vậy?”
Kiều Duy Nam vừa từ bên ngoài đi vào
đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, đáy
lòng chợt thấy đau lòng.
Thật kỳ lạ.
“Cô ấy không sao rồi.” Hạ Nhược Vũ trả
lời dù không được hỏi.
Kiều Duy Nam lật xem bản bệnh án trong
tay, im lặng một lúc rồi mới trả lời lại: “Viên
đạn bắn xuyên qua xương bả vai, không làm
tổn thương đến nội tạng. Trong cái rủi có cái
may, chỉ cần dưỡng thương một thời gian là
có thể đi lại rồi.”
Dừng lại một chút, anh ta lại hỏi với vẻ
mặt kỳ lạ: “Cô không sao chứ?”
Nếu nhớ không nhầm, hai người này đều
ở hiện trường khi đó thì phải.
“Tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ vô thức
mà giấu cánh tay ra sau lưng. Khi đó cô cũng
muốn đi giải cứu Mạc Du Hải như Lục Khánh
Huyền vậy, chỉ là Lục Khánh Huyền đã thành
công, còn cô thì bị ngã mạnh xuống đất.
Lúc đó trong mắt Mạc Du Hải chỉ có Lục
Khánh Huyền, không có ai nhìn ra cô cũng bị
thương cả. Nhưng so với Lục Khánh Huyền,
thương tích của cô không đáng để nói đến.
“Ồ, vậy là tốt rồi, có bắt được người đó
không?”
Kiều Duy Nam thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao nhưng anh ta cảm thấy
mình có gì đó không bình thường rồi. Kiều
Duy Nam vô tình liếc trên mặt đất một cái,
hoảng sợ mà kêu lên một tiếng: “Cô không bị
thương thì sao trên mặt đất lại có máu?”
Anh ta cao giọng hỏi đã khiến cho người
đang ở trong phòng chú ý đến.
“Sao lại thế này?” Mạc Du Hải quay
người lại nhìn, tầm nhìn dừng lại ở vết máu
trên mặt đất, sau đó nhìn về phía người phụ
nữ trông có vẻ rất thư thái kia, cau mày nói:
“Sao cô không nói cho tôi biết?”
“Haha, chỉ là một vết thương nhỏ thôi
mà, không sao đâu.” Hạ Nhược Vũ giả vờ
cười nhẹ.
Kiều Duy Nam cau mày nhìn vũng máu
lớn trên mặt đất, đây không thể là lượng máu
mà một vết thương nhỏ chảy ra được.
Như để xác nhận lại lời cô nói, Mạc Du
Hải nhanh chóng vươn tay ra kéo lấy cánh
tay đang giấu sau lưng cô, đáy mắt tối lại,
lạnh lùng nói: “Thế này là sao?”
Cả cánh tay của Hạ Nhược Vũ đầy máu,
vết thương ở trên làn da trắng như tuyết của
cô lại càng nổi bật hơn, không thể nhìn ra cô
bị thương ở đâu, hay cả cánh tay đều bị
thương.
“Chỉ là do không cẩn thận chút thôi.”
Hạ Nhược Vũ cười lên như để chứng
minh là mình thực sự không sao cả, còn định
động đậy cánh tay một chút, nhưng chỉ vừa
cử động nhẹ nhàng đã thấy cơn đau chỗ
cánh tay và bả vai kéo đến.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
Cô càng giả bộ không sao, lông mày của
Mạc Du Hải càng nhíu chặt. Trên cả đường
về, anh không hề phát hiện ra cô cũng bị
thương, cảm giác này khó chịu như tim bị
trúng một viên đạn vậy.
Bỗng có tiếng gọi nhẹ phát ra từ phía
giường bệnh: “Du Hải…”
Nụ cười trên môi Hạ Nhược Vũ càng tươi
hơn: “Cô ấy tỉnh rồi kìa, anh mau vào xem đi,
không phải ở đây tôi còn có một bác sĩ rồi
sao?”
“Tôi đưa cô ấy đi băng bó vết thương
trước đã.” Kiều Duy Nam mở miệng đúng lúc.
Sắc mặt Mạc Du Hải càng thêm lạnh lẽo,
dường như muốn nhìn thấu nụ cười kia của
cô có ý gì thì phía sau lại có một tiếng gọi
yếu ớt khác, cuối cùng anh cũng chỉ đành
mím môi nói: “Đi cẩn thận.”
Hạ Nhược Vũ nhìn thái độ quan tâm của
người đàn ông dành cho người phụ nữ kia,
nụ cười trên mặt của anh thật dịu dàng biết
bao.
Chà, tình chàng ý thiếp thật tốt quá đi mà.
“Người đẹp, cô không sao chứ, tôi đưa
cô đi băng bó một chút.” Có vẻ Kiều Duy
Nam không chịu nổi nữa rồi, chuyện tình tay
ba trắc trở này làm anh ta hơi xấu hổ.
Cô nhướng mày cười nhẹ: “Vậy làm
phiền anh, mà lần sau gọi tôi là Hạ Nhược
Vũ’ nhé.
“Nhược Vũ bé nhỏ.” Kiều Duy Nam lại bắt
đầu không đứng đắn gọi.
“Cút, tôi với anh không quen, đừng có gọi
buồn nôn như thế”
“Nhược Vũ bé nhỏ ơi, Nhược Vũ bé nhỏ
à, ôi, đau lòng quá.”
“Ghê quá đấy, tránh xa tôi ra.”
Giọng hai người kia cãi nhau càng lúc
càng xa, không hiểu sao trong lòng anh có
chút khó chịu.
“Du Hải, sao thế?”
Giọng nói yếu ớt của Lục Khánh Huyền
kéo suy nghĩ của anh về, anh nhàn nhạt hỏi
lại: “Em thấy sao rồi?”
“Em không sao, Du Hải, anh có bị thương
không?” Lục Khánh Huyền nở nụ cười miễn
cưỡng, suýt nữa thì cố gắng của cô ta là
uổng phí rồi.
May mắn thay, Du Hải vẫn quan tâm đến
cô ta.
Mạc Du Hải thấy cô ta cố gắng trấn an
anh, lòng anh lại dịu lại, giọng anh cũng trở
nên nhẹ nhàng hơn: “Em đang bị thương,
không cần cố quá, anh không sao cả.”
“Anh không sao là tốt rồi.” Lục Khánh
Huyền nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng ngồi
dậy khỏi giường nhưng sau nhiều lần cố mà
vẫn không thể cử động được.
Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ vươn ra,
giúp cô ta nâng người tựa vào chiếc gối mềm
mại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lục
Khánh Huyền ửng hồng.
“Du Hải…”
Cô ta còn chưa kịp nói gì, người đàn ông
đã nói trước cắt ngang lời cô ta định nói:
“Lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Nhưng nhìn thấy anh gặp nguy hiểm
như vậy, em không thể không giúp anh được.”
Lục Khánh Huyền chỉ vừa tỉnh lại, để nói
chuyện được đã là cố gắng hết sức, chỉ nói
mấy câu thôi mà như rút cạn thể lực của cô
†a, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Mạc Du Hải thấy nụ cười gượng gạo của
cô ta, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi: “Đừng
nói nữa, trước hết dưỡng thương cho khỏe
đã”
“Em sợ, một khi nhắm mắt lại thì anh sẽ
rời đi” Nói xong, cô ta khó chịu đến thở hổn
hển, dáng vẻ yếu đuối kia càng khiến cho
người ta thương xót.
Dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng không
chịu nổi, huống chỉ đây còn là người phụ nữ
đã đỡ đạn cho anh. Vì vậy Mạc Duy Hải có
hờ hững ra sao thì đối với cô ta vẫn phải có
chút tình cảm khác biệt.
Thân hình cao lớn chậm rãi ngồi xuống:
“Anh không đi đâu cả, em nghỉ ngơi đi.”
“Thật không?” Trong mắt người phụ nữ
hiện lên sự vui mừng.
Anh gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ, anh chỉ
ngồi đây thôi.”
“Vâng.” Cô ta lúc này giống một cô gái
đang yêu vậy, vươn tay nắm lấy tay anh một
cách nhẹ nhàng, như sợ anh sẽ đột nhiên
biến mất.
Cánh tay của người đàn ông chợt cứng
đờ, cuối cùng vẫn không nói gì, để mặc cho
cô ta nắm lấy.
Ở một góc mà anh không nhìn thấy
được, một nụ cười đắc thắng thoáng hiện lên
trên môi Lục Khánh Huyền. Đúng là tìm vận
may trong nguy hiểm, cô ta đi từng bước
nguy hiểm này xem ra là đúng rồi, có thể nhìn
ra được, Du Hải vẫn còn tình cảm với cô ta.
Đáng tiếc là không thu hoạch được lớn
như dự định, mình thì bị thương nặng, còn Hạ
Nhược Vũ thì lại chẳng sao cả.
Tuy nhiên như vậy sẽ càng làm cho cô ta
trở nên vĩ đại hơn.
€ó lẽ do nói chuyện làm tốn nhiều thể
lực hơn thật, Lục Khánh Huyền nhắm mắt lại
đi ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương