Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 59: Tin tức có sai sót
Tiền Phong đang lái một chiếc xe Nissan
mang biển số giả, vẻ mặt cậu ta lái xe ngoài
đường vô cùng khẩn trương, cảm giác chỉ
cần có một cơn gió thổi nhẹ qua thôi là chú
chim bất như cậu ta có thể ngã bất cứ lúc
nào.
Tâm mắt của cậu ta không khỏi khỏi nhìn
vào chiếc thùng đặt ở ghế phụ, tuy rằng chủ
tịch Lục Hằng không nói gì về chiếc thùng đó
cả, nhưng cậu ta biết bên trong chính là một
thứ hàng hóa gì đó.
Mặc kệ là như thế nào, chủ tịch Lục
Hằng đối với cậu ta ân trọng như núi, cũng
có thể xem như là người đã cho cậu ta sinh
mệnh lần thứ hai, bất luận như thế nào cậu ta
cũng phải đem hàng hóa đưa đến địa điểm
chỉ định, như vậy mới có thể báo đáp lại ân
tình của chủ tịch Lục Hằng được.
Có được chút lòng tin này, trong lòng cậu
ta mới thoáng ổn định lại một chút.
Dọc theo suốt đường đi cũng coi như
sóng yên biển lặng, Trong lòng của Tiền
Phong dù vậy cũng không dám thả lỏng một
chút nào, ở thêm một khúc cua nữa là có thể
rời xa cái thành phố náo nhiệt này rồi, như
vậy cũng coi như cậu ta đã thành công được
một nửa.
Vào thời điểm khi xe bắt đầu vào vòng
cua, một người đàn ông đi đứng loạng
choạng cũng theo đó vọt ra ngoài, tựa hồ
như không hề chú ý tới tình huống của cậu ở
bên này, người đàn ông vội vàng chạy như
bay đâm thẳng đến đầu xe của cậu ta.
“Mau tránh ra!” Tiền Phong quát to một
tiếng.
Chỉ là mọi chuyện đã không kịp nữa rồi,
người kia dường như uống không ít rượu,
thân thể vẫn còn đang lắc lư lắc lư đứng ở
chỗ đó, mắt thấy cậu ta sắp đụng phải người
đó rồi.
Rơi vào tình huống như vậy, cậu ta tâm
hoảng ý loạn, thề là liền dùng lực đem đầu xe
quay lại, chiếc xe liền quay một góc chín
mươi độ, sau đó chiếc xe liền đâm vào lan
can bảo hộ bên cạnh, trán của cậu ta theo
quán tính bị đập mạnh vào vô lăng, túi khí an
toàn cũng lập tức được mở ra.
Đầu óc cậu ta vô cùng mơ hồ và choáng
váng, mất bất động mất một lúc lâu mới có
thể khôi phục lại được, đưa tay sờ lên cái
trán một chút, tất cả đều là máu.
Lúc này ngoài cửa sổ xe lại truyền đến
một tiếng thét chói tai của một người phụ nữ:
“Hàn Công Danh, Hàn Công Danh, anh làm
sao vậy, anh đừng làm tôi sợ, anh mau tỉnh
lại đi”
Trong lòng Tiền Phong bỗng như có thứ
gì rơi lộp bộp một tiếng, thôi xong rồi, vậy là
anh ta vẫn đụng trúng người.
“Nhanh lên, van xin các ngươi nhanh
chóng giúp tôi gọi xe cứu thương, nhanh
nhanh báo cảnh sát, Hàn Công Danh, Hàn
Công Danh, anh tuyể đối không được ngủ
đâu.”
Vừa nghe thấy người phụ nữ này nói báo
cảnh sát, trong lòng cậu ta liền thấy luống
cuống, không được, tuyệt đối không thể ở
đây chờ cảnh sát tới được, không kể đến
buổi chiều cậu ta còn mới dùng súng, ở ghế
phụ còn đang đặt một chiếc thùng không rõ
lai lịch nữa, một khi cảnh sát kiểm tra, cậu ta
khẳng định sẽ chạy không được, còn có thể
sẽ làm liên lụy đến chủ tịch Lục Hằng nữa.
Suy nghĩ một chút về tính nghiêm trọng
của sự việc, Tiền Phong quyết định thật
nhanh, nắm bắt thời cơ, khởi động lại chiếc
xe Nissan vừa bị đâm cho tan tành kia, tay lái
xoay một vòng, sau đó đào tẩu theo một con
đường nhỏ không có người.
Lâm Minh Thư ngồi co quắp trên mặt
đất, trong ngực còn đang ôm Hàn Công
Danh hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn
người gây ra tai nạn lái xe chạy thoát.
“Hàn Công Danh, Hàn Công Danh, anh
mau mở mắt ra nhìn tôi đi, cầu xin anh đấy,
tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”
Lâm Minh Thư ôm thân thể của anh ta
khóc, đã không biết phải phản ứng như thế
nào tiếp rồi.
Ngày hôm đó sau khi đó được Hàn Công
Danh liền nhận được một dòng tin nhắn của
Hạ Nhược Vũ. Mấy ngày nay anh ta đều đắm
chìm trong rượu, nếu không phải có cô ta đi
theo sau anh ta mỗi ngày, anh ta đã sớm xảy
ra chuyện rồi.
Chỉ là hôm nay anh ta lại chạy tới quán
bar uống rượu, không nghĩ tới chỉ thoáng cái
anh ta đã chạy ra ngoài, sau đó lại bị xe đụng
phải.
“Nhanh lên, đưa anh ta đưa đến bệnh
viện trước đã.”
“Đúng vậy, mọi người lại đây cùng hỗ trợ.”
Cũng may những người có lòng tốt ở đây
cũng khá nhiều, mọi người đều tay chân
luống cuống giúp Lâm Minh Thư đem Hàn
Công Danh nâng lên một chiếc xe, trực tiếp
đưa tới bệnh viện gần nhất.
Kỳ thật Hàn Công Danh chị là bị huých
nhẹ một chút, cũng không có thực sự bị đâm
vào, nhưng bởi vì anh ta đã uống quá nhiều
rượu, cho nên mới té trên mặt đất rồi lập tức
bất tỉnh nhân sự như vậy.
Trong mắt của Lâm Minh Thư đều là vẻ
lo lắng và đau lòng, ôm lấy tay của anh ta
không dám có chút buông lỏng nào, đột
nhiên nghe được một tiếng kêu chút giống
như đang nỉ non trong cơn mê, cả người cô
†a liền cứng đờ.
“Nhược Vũ, em đừng rời xa anh…”
Anh ta đã bị thương đến như vậy rồi mà
miệng vẫn luôn không ngừng gọi tên của
người phụ nữ kia, vì cái gì, rõ ràng là đã chia
tay rồi, vì cái gì mà anh ta còn nhớ Hạ Nhược
Vũ.
của anh ta lúc này vẫn còn đang run run,
dùng sức vẩy tay vài cái, vẫn còn hơi run rẩy,
nhưng cuối cùng có thể gọi được điện thoại.
“tút tút tút tút’ thanh âm điện thoại đơn
điệu vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, rõ
ràng là đã phá lệ sự yên tĩnh.
Tựa như tâm tình sợ hãi của cậu ta giờ
phút này vậy, chỉ là nhiệm vụ của cậu ta vẫn
chưa hoàn thành, cậu ta bắt buộc phải có
một lời báo cáo với Lục Hằng.
Vài giây trôi qua nhưng đối với cậu ta mà
nói thì nó dài như một thế kỷ vậy, điện thoại
rốt cục cũng có người nhấc máy: “Tiền
Phong, làm xong việc rồi ư?”
“Chủ tịch Lục Hằng, rất xin lỗi, rất xin lỗi,
tôi đã cô phụ lại sự kỳ vọng của ngài dành
cho tôi, ở chỗ của tôi đã xảy ra chút chuyện,
không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiền Phong vô cùng tự trách nói.
Lục Hằng ở phía bên kia điện thoại, trong
mắt ông ta xẹt qua tia chán ghét và ghét bỏ,
nhưng mở miệng lại vẫn nói mấy lời lo lắng:
“Xảy ra chuyện gì, cậu không có chuyện gì
chứ.
“Tôi không cẩn thận đụng vào một
người.” Anh vội vàng giải thích nói: “Tôi đã
muốn nhanh chóng đến bến tàu, là người đó
đã uống rượu say rồi lao tới xe của tôi.”
“Hóa ra là như vậy, cậu không có chuyện
gì là tốt rồi, về đây trước đã đi.” Lục Hằng lúc
này khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong
lòng ông ta không quá trông cậy vào Tiền
Phong có thể làm tốt việc, cũng may cục
diện cũng không đến mức kém lắm.
Tiền Phong nghe thấy Lục Hằng không
chỉ không trách tội anh, mà còn muốn anh
nhanh chóng trở về, trong lòng lại càng thêm
phần áy náy tự trách: “Chủ tịch Lục Hằng,
ngài yên tâm, cho dù tôi có chết cũng sẽ
đem thùng hàng này đưa đến đúng địa điểm.”
“Không cần, cậu về đây trước đi, nếu cậu
ở đó gặp chuyện không may ngược lại sẽ gây
ra phiền toái.” Lục Hằng biết một lần không
thành công, vậy thì không nhất thiết phải có
lân thứ hai nữa, đến lúc đó tổn hại mới là
quan trọng nhất.
Hơn nữa vạn nhất đem cảnh sát dẫn đến,
vậy thì sẽ càng phiền toái hơn rồi.
“Vâng, tôi nghe ngài, chủ tịch Lục Hằng,
giờ tôi sẽ lập tức trở về.”
“Cậu không cần trở về đây vội đâu, hãy
†ìm một nơi rồi trốn đi, tôi sẽ sắp xếp người
đến gặp cậu, cậu đi theo anh ta ở bên ngoài
trốn một thời gian, chờ chuyện này qua đi, tôi
sẽ lại tìm cậu.”
Tiền Phong vừa mới gây tai nạn, khẳng
định sẽ có người báo cảnh sát, trên đường
nhiều người và camera như vậy, nếu để anh
†a trở về, vậy anh ta rất có thể sẽ bị bại lộ, Lục
Hằng không muốn phải mạo hiểm như vậy.
“Vâng, chủ tịch Lục Hằng.” Hiện tại Tiền
Phong đối với Lục Hằng chính là ông ta nói
gì anh nghe nấy, mặc kệ Lục Hằng nói cái gì,
anh ta đều sẽ không hề hoài nghi mà ngoan
ngoãn phục tùng.
Ngắt điện thoại, nhìn cận vệ của Lục
Hằng nói: “Chủ tịch Lục Hằng, có cần cử
người đi giải quyết cái tên phế vật kia không.”
Chính là một chuyện nhỏ như vậy mà
cũng làm không xong, không phải là phế vật
thì là cái gì.
“Không cần, làm theo lời tôi vừa nói, tìm
người đưa anh ta đến một nơi an toàn trốn
đi” Lục Hằng trầm tư một lát nói.
Cận vệ khó hiểu nhìn ông ta hỏi, “Vì cái
gì, chủ tịch Lục Hằng, anh ta liên tiếp làm
hỏng chuyện như vậy, một kẻ chỉ là thùng
cơm như vậy còn giữ ở bên người làm cái gì.”
“Cậu thì biết cái gì, chỉ có người như vậy
mới có thể bán mạng cho tôi vô điều kiện mà
thôi, có đôi khi người chúng ta cần đến lại
chính là mấy người không cần mạng như thế
này, vào thời điểm mấu chốt tác dụng rất lớn.”
“Vâng, vẫn là chủ tịch Lục Hằng suy nghĩ
chu đáo.” Vệ sĩ không khỏi cảm thấy bội
phục nói.
Đôi mắt Lục Hằng thâm trầm, cũng
không nói thêm gì.
Vào ban đêm tại cảng, gió biển gào rít
thổi vào, thổi trúng cánh buồm làm cho nó
khẽ lay động.
Mạc Du Hải đi ô tô đuổi tới địa điểm mà
Thiết Diện nói, sau đó từ trên xuống dưới đều
cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, đều không
phát hiện ra đồ mà anh ta muốn tìm.
Đôi mắt trầm xuống vài phần, chẳng lẽ
tin tức có sai sót sao, Hạ Minh Viễn không
hề buôn lậu thuốc phiện sao?
mang biển số giả, vẻ mặt cậu ta lái xe ngoài
đường vô cùng khẩn trương, cảm giác chỉ
cần có một cơn gió thổi nhẹ qua thôi là chú
chim bất như cậu ta có thể ngã bất cứ lúc
nào.
Tâm mắt của cậu ta không khỏi khỏi nhìn
vào chiếc thùng đặt ở ghế phụ, tuy rằng chủ
tịch Lục Hằng không nói gì về chiếc thùng đó
cả, nhưng cậu ta biết bên trong chính là một
thứ hàng hóa gì đó.
Mặc kệ là như thế nào, chủ tịch Lục
Hằng đối với cậu ta ân trọng như núi, cũng
có thể xem như là người đã cho cậu ta sinh
mệnh lần thứ hai, bất luận như thế nào cậu ta
cũng phải đem hàng hóa đưa đến địa điểm
chỉ định, như vậy mới có thể báo đáp lại ân
tình của chủ tịch Lục Hằng được.
Có được chút lòng tin này, trong lòng cậu
ta mới thoáng ổn định lại một chút.
Dọc theo suốt đường đi cũng coi như
sóng yên biển lặng, Trong lòng của Tiền
Phong dù vậy cũng không dám thả lỏng một
chút nào, ở thêm một khúc cua nữa là có thể
rời xa cái thành phố náo nhiệt này rồi, như
vậy cũng coi như cậu ta đã thành công được
một nửa.
Vào thời điểm khi xe bắt đầu vào vòng
cua, một người đàn ông đi đứng loạng
choạng cũng theo đó vọt ra ngoài, tựa hồ
như không hề chú ý tới tình huống của cậu ở
bên này, người đàn ông vội vàng chạy như
bay đâm thẳng đến đầu xe của cậu ta.
“Mau tránh ra!” Tiền Phong quát to một
tiếng.
Chỉ là mọi chuyện đã không kịp nữa rồi,
người kia dường như uống không ít rượu,
thân thể vẫn còn đang lắc lư lắc lư đứng ở
chỗ đó, mắt thấy cậu ta sắp đụng phải người
đó rồi.
Rơi vào tình huống như vậy, cậu ta tâm
hoảng ý loạn, thề là liền dùng lực đem đầu xe
quay lại, chiếc xe liền quay một góc chín
mươi độ, sau đó chiếc xe liền đâm vào lan
can bảo hộ bên cạnh, trán của cậu ta theo
quán tính bị đập mạnh vào vô lăng, túi khí an
toàn cũng lập tức được mở ra.
Đầu óc cậu ta vô cùng mơ hồ và choáng
váng, mất bất động mất một lúc lâu mới có
thể khôi phục lại được, đưa tay sờ lên cái
trán một chút, tất cả đều là máu.
Lúc này ngoài cửa sổ xe lại truyền đến
một tiếng thét chói tai của một người phụ nữ:
“Hàn Công Danh, Hàn Công Danh, anh làm
sao vậy, anh đừng làm tôi sợ, anh mau tỉnh
lại đi”
Trong lòng Tiền Phong bỗng như có thứ
gì rơi lộp bộp một tiếng, thôi xong rồi, vậy là
anh ta vẫn đụng trúng người.
“Nhanh lên, van xin các ngươi nhanh
chóng giúp tôi gọi xe cứu thương, nhanh
nhanh báo cảnh sát, Hàn Công Danh, Hàn
Công Danh, anh tuyể đối không được ngủ
đâu.”
Vừa nghe thấy người phụ nữ này nói báo
cảnh sát, trong lòng cậu ta liền thấy luống
cuống, không được, tuyệt đối không thể ở
đây chờ cảnh sát tới được, không kể đến
buổi chiều cậu ta còn mới dùng súng, ở ghế
phụ còn đang đặt một chiếc thùng không rõ
lai lịch nữa, một khi cảnh sát kiểm tra, cậu ta
khẳng định sẽ chạy không được, còn có thể
sẽ làm liên lụy đến chủ tịch Lục Hằng nữa.
Suy nghĩ một chút về tính nghiêm trọng
của sự việc, Tiền Phong quyết định thật
nhanh, nắm bắt thời cơ, khởi động lại chiếc
xe Nissan vừa bị đâm cho tan tành kia, tay lái
xoay một vòng, sau đó đào tẩu theo một con
đường nhỏ không có người.
Lâm Minh Thư ngồi co quắp trên mặt
đất, trong ngực còn đang ôm Hàn Công
Danh hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn
người gây ra tai nạn lái xe chạy thoát.
“Hàn Công Danh, Hàn Công Danh, anh
mau mở mắt ra nhìn tôi đi, cầu xin anh đấy,
tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”
Lâm Minh Thư ôm thân thể của anh ta
khóc, đã không biết phải phản ứng như thế
nào tiếp rồi.
Ngày hôm đó sau khi đó được Hàn Công
Danh liền nhận được một dòng tin nhắn của
Hạ Nhược Vũ. Mấy ngày nay anh ta đều đắm
chìm trong rượu, nếu không phải có cô ta đi
theo sau anh ta mỗi ngày, anh ta đã sớm xảy
ra chuyện rồi.
Chỉ là hôm nay anh ta lại chạy tới quán
bar uống rượu, không nghĩ tới chỉ thoáng cái
anh ta đã chạy ra ngoài, sau đó lại bị xe đụng
phải.
“Nhanh lên, đưa anh ta đưa đến bệnh
viện trước đã.”
“Đúng vậy, mọi người lại đây cùng hỗ trợ.”
Cũng may những người có lòng tốt ở đây
cũng khá nhiều, mọi người đều tay chân
luống cuống giúp Lâm Minh Thư đem Hàn
Công Danh nâng lên một chiếc xe, trực tiếp
đưa tới bệnh viện gần nhất.
Kỳ thật Hàn Công Danh chị là bị huých
nhẹ một chút, cũng không có thực sự bị đâm
vào, nhưng bởi vì anh ta đã uống quá nhiều
rượu, cho nên mới té trên mặt đất rồi lập tức
bất tỉnh nhân sự như vậy.
Trong mắt của Lâm Minh Thư đều là vẻ
lo lắng và đau lòng, ôm lấy tay của anh ta
không dám có chút buông lỏng nào, đột
nhiên nghe được một tiếng kêu chút giống
như đang nỉ non trong cơn mê, cả người cô
†a liền cứng đờ.
“Nhược Vũ, em đừng rời xa anh…”
Anh ta đã bị thương đến như vậy rồi mà
miệng vẫn luôn không ngừng gọi tên của
người phụ nữ kia, vì cái gì, rõ ràng là đã chia
tay rồi, vì cái gì mà anh ta còn nhớ Hạ Nhược
Vũ.
của anh ta lúc này vẫn còn đang run run,
dùng sức vẩy tay vài cái, vẫn còn hơi run rẩy,
nhưng cuối cùng có thể gọi được điện thoại.
“tút tút tút tút’ thanh âm điện thoại đơn
điệu vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, rõ
ràng là đã phá lệ sự yên tĩnh.
Tựa như tâm tình sợ hãi của cậu ta giờ
phút này vậy, chỉ là nhiệm vụ của cậu ta vẫn
chưa hoàn thành, cậu ta bắt buộc phải có
một lời báo cáo với Lục Hằng.
Vài giây trôi qua nhưng đối với cậu ta mà
nói thì nó dài như một thế kỷ vậy, điện thoại
rốt cục cũng có người nhấc máy: “Tiền
Phong, làm xong việc rồi ư?”
“Chủ tịch Lục Hằng, rất xin lỗi, rất xin lỗi,
tôi đã cô phụ lại sự kỳ vọng của ngài dành
cho tôi, ở chỗ của tôi đã xảy ra chút chuyện,
không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiền Phong vô cùng tự trách nói.
Lục Hằng ở phía bên kia điện thoại, trong
mắt ông ta xẹt qua tia chán ghét và ghét bỏ,
nhưng mở miệng lại vẫn nói mấy lời lo lắng:
“Xảy ra chuyện gì, cậu không có chuyện gì
chứ.
“Tôi không cẩn thận đụng vào một
người.” Anh vội vàng giải thích nói: “Tôi đã
muốn nhanh chóng đến bến tàu, là người đó
đã uống rượu say rồi lao tới xe của tôi.”
“Hóa ra là như vậy, cậu không có chuyện
gì là tốt rồi, về đây trước đã đi.” Lục Hằng lúc
này khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong
lòng ông ta không quá trông cậy vào Tiền
Phong có thể làm tốt việc, cũng may cục
diện cũng không đến mức kém lắm.
Tiền Phong nghe thấy Lục Hằng không
chỉ không trách tội anh, mà còn muốn anh
nhanh chóng trở về, trong lòng lại càng thêm
phần áy náy tự trách: “Chủ tịch Lục Hằng,
ngài yên tâm, cho dù tôi có chết cũng sẽ
đem thùng hàng này đưa đến đúng địa điểm.”
“Không cần, cậu về đây trước đi, nếu cậu
ở đó gặp chuyện không may ngược lại sẽ gây
ra phiền toái.” Lục Hằng biết một lần không
thành công, vậy thì không nhất thiết phải có
lân thứ hai nữa, đến lúc đó tổn hại mới là
quan trọng nhất.
Hơn nữa vạn nhất đem cảnh sát dẫn đến,
vậy thì sẽ càng phiền toái hơn rồi.
“Vâng, tôi nghe ngài, chủ tịch Lục Hằng,
giờ tôi sẽ lập tức trở về.”
“Cậu không cần trở về đây vội đâu, hãy
†ìm một nơi rồi trốn đi, tôi sẽ sắp xếp người
đến gặp cậu, cậu đi theo anh ta ở bên ngoài
trốn một thời gian, chờ chuyện này qua đi, tôi
sẽ lại tìm cậu.”
Tiền Phong vừa mới gây tai nạn, khẳng
định sẽ có người báo cảnh sát, trên đường
nhiều người và camera như vậy, nếu để anh
†a trở về, vậy anh ta rất có thể sẽ bị bại lộ, Lục
Hằng không muốn phải mạo hiểm như vậy.
“Vâng, chủ tịch Lục Hằng.” Hiện tại Tiền
Phong đối với Lục Hằng chính là ông ta nói
gì anh nghe nấy, mặc kệ Lục Hằng nói cái gì,
anh ta đều sẽ không hề hoài nghi mà ngoan
ngoãn phục tùng.
Ngắt điện thoại, nhìn cận vệ của Lục
Hằng nói: “Chủ tịch Lục Hằng, có cần cử
người đi giải quyết cái tên phế vật kia không.”
Chính là một chuyện nhỏ như vậy mà
cũng làm không xong, không phải là phế vật
thì là cái gì.
“Không cần, làm theo lời tôi vừa nói, tìm
người đưa anh ta đến một nơi an toàn trốn
đi” Lục Hằng trầm tư một lát nói.
Cận vệ khó hiểu nhìn ông ta hỏi, “Vì cái
gì, chủ tịch Lục Hằng, anh ta liên tiếp làm
hỏng chuyện như vậy, một kẻ chỉ là thùng
cơm như vậy còn giữ ở bên người làm cái gì.”
“Cậu thì biết cái gì, chỉ có người như vậy
mới có thể bán mạng cho tôi vô điều kiện mà
thôi, có đôi khi người chúng ta cần đến lại
chính là mấy người không cần mạng như thế
này, vào thời điểm mấu chốt tác dụng rất lớn.”
“Vâng, vẫn là chủ tịch Lục Hằng suy nghĩ
chu đáo.” Vệ sĩ không khỏi cảm thấy bội
phục nói.
Đôi mắt Lục Hằng thâm trầm, cũng
không nói thêm gì.
Vào ban đêm tại cảng, gió biển gào rít
thổi vào, thổi trúng cánh buồm làm cho nó
khẽ lay động.
Mạc Du Hải đi ô tô đuổi tới địa điểm mà
Thiết Diện nói, sau đó từ trên xuống dưới đều
cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, đều không
phát hiện ra đồ mà anh ta muốn tìm.
Đôi mắt trầm xuống vài phần, chẳng lẽ
tin tức có sai sót sao, Hạ Minh Viễn không
hề buôn lậu thuốc phiện sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương