Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 61: Ngả bài với cô
Hai người cứ thế một trước một sau đi trên
một dãy hành lang thật dài
Hạ Nhược Vũ ngầm nhìn bóng lưng cao ngất
của người đàn ông bị ánh trăng ngoài ô cửa kéo
dài trên nền đất. Rõ ràng chỉ cần đưa tay ra là có
thể chạm đến người trước mặt, nhưng không biết
vì sao trong lòng cô lại cảm thấy khoảng cách
giữa hai người không phải rất cận kề mà cứ như.
một khe núi cách trở hết mọi thứ vậy.
Thật giống như hai người đến từ hai thế giới
hoàn toàn xa lạ mà vẫn cứ cố chấp ở bên nhau.
Bóng dáng phía trước đột ngột dừng lại. Vì
quá nhập tâm suy nghĩ nên cô không cẩn thận
đụng phải anh, liền vội vã che mũi của mình lại,
hít một hơi.
“Mạc Du Hải, sao anh không nói tiếng nào hết
đã dừng lại đột ngột vậy chứ?”
Anh không hề để ý đến lời hờn giận của cô,
xoay người ôm ngang lưng cô bế lên một cách
nhẹ nhàng, bước ra ngoài với vẻ mặt thản nhiên.
Không đến hai giây, cô liền sửng sốt, khuôn
mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đỏ bừng.
“Anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống đi. Tay.
tôi bị thương chứ không phải chân mà, mau thả
tôi xuống đi”
“Cô đi chậm quá”
… Đã chê cô đi chậm vậy sao còn muốn đưa
cô về nhà chứ.
Lúc này, trong hành lang yên tính đột nhiên
truyền đến tiếng ồn ào. Ba bốn nhân viên y tế vội
vã nâng một cái cáng chạy ngang qua bọn họ.
“Mau gọi bác sĩ gấp, bệnh nhân hình như.
đang có triệu chứng lên cơn sốc”
“Phòng cấp cứu mau chuẩn bị máy thở.”
Mạc Du Hải cảm nhận được cô gái trong lòng
đột nhiên cứng đờ liên hỏi: “Sao vậy?”
“Bỏ, bỏ tôi xuống” Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ
trở nên trắng bệch. Sao trễ vậy rồi mà Minh Thư.
lại đến bệnh viện. Mặc dù Minh Thư không nhìn
thấy cô nhưng mà cô có thể khẳng định được.
phần nào. Người nấm trên cáng rất có thể là
Mạc Du Hải thấy về mặt lo lắng hoáng loạn
của cô nên đã nên đã buông người trong lòng
xuống.
Hạ Nhược Vũ không kịp giải thích mọi chuyện
cho Mạc Du Hải, bỏ anh lại mà chạy về phía cái
cáng ngang qua họ lúc nấy.
Mạc Du Hải nhìn bóng dáng vội vã của cô,
chân mày nhíu chặt lại. Nếu anh không nhìn lâm.
thì hình như trên mặt Hạ Nhược Vũ đang lộ rõ nét
sợ hãi
Chẳng lẽ cô quen biết người năm trên cáng
sao?
Dù trong lòng anh có chút nghi hoặc nhưng
vẫn nhanh chóng đuổi theo cô.
Hạ Nhược Vũ vừa đuổi theo vừa thở hổn hến,
vừa thấy một bóng dáng đang sốt ruột ngoài
phòng bệnh, cô không còn vội vàng nữa mà đi
chậm lại. Quả nhiên cô không có nhìn lầm.
“Minh Thư, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của Hạ Nhược Vũ, Lâm Minh
Thư liền giật mình, Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo
lãng của cô liên cản cần môi, mở miệng nói: “Hàn
Công Danh bị tai nạn giao thông rồi”
“Sao có thể như thế!” Hạ Nhược Vũ tay chân
nh rẩy. Mặc dù bọn họ đã chia tay rồi, nhưng mà
nghe tin Hàn Công Danh bị đụng xe, cô vẫn khó
thể chấp nhận chuyện này.
Khuôn mặt Lâm Minh Thư ướt nhòe nước.
mắt, khó khăn gật đầu.
“Là thật mà, sau khi chia tay với cậu, anh ta
cứ mãi đảm chìm trong men rượu để quên đi nỗi
buồn. Hôm nay anh ta uống nhiều lắm, rất muốn
tìm cậu, kết quả vì không cẩn thận mà bị đụng xe
rồi”
“Là ai làm? Bắt được tài xế gây ra tai nạn
chưa? Anh ta thế nào rồi, bị thương có nghiêm
trọng lắm không?”
“Không biết. Anh ấy vẫn trong phòng cấp
cứu? Lâm Minh Thư xiết chặt lòng bàn tay, thấp
giọng nói.
Cả hai người không ai nói gì cả. Hạ Nhược Vũ
cũng không hỏi Lâm Minh Thư tại sao trễ vậy rồi
văn ở cùng với Hàn Công Danh.
Lúc cá người Hạ Nhược Vũ run rẩy, Mạc Du.
Hải vừa đến đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện.
của hai cô gái, đại khái đã nắm rõ đầu đuôi câu
chuyện. Cô lo lẳng khẩn trương đến thế đều là vì
người đàn ông đó sao?
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng lạnh lùng khế
nhếch lên một đường cong vô hình, xoay người
rời khỏi nơi này.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ hình như cảm nhận
được liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả một hành
lang dài yên tính ngoại trừ bóng đen bao phủ
cũng không có bóng người nào. Cười chế giễu
bản thân mình một tiếng, quả nhiên anh ta chỉ
quan tâm Lục Khánh Huyền mà thôi
Không qua đây với cô cũng chính là giải quyết
Cả hai người không ai nói gì cả. Hạ Nhược Vũ
cũng không hỏi Lâm Minh Thư tại sao trễ vậy rồi
văn ở cùng với Hàn Công Danh.
Lúc cả người Hạ Nhược Vũ run rẩy, Mạc Du.
Hải vừa đến đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện
của hai cô gái, đại khái đã nầm rõ đầu đuôi câu
chuyện. Cô lo lảng khẩn trương đến thế đều là vì
người đàn ông đó sao?
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng lạnh lùng khế
nhếch lên một đường cong vô hình, xoay người
rời khỏi nơi này,
Trong lòng Hạ Nhược Vũ hình như cảm nhận
được liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả một hành
lang dài yên tĩnh ngoại trừ bóng đen bao phủ
cũng không có bóng người nào. Cười chế giễu
bản thân mình một tiếng, quả nhiên anh ta chỉ
quan tâm Lục Khánh Huyền mà thôi.
Không qua đây với cô cũng chính là giải quyết
xong mọi thứ rồi phải không? Nhưng sao trong cô
lại cảm thấy có chút thất vọng chứ, thật là một
nỗi buồn khó thể giải thích rõ ràng.
“Nhược Vũ, mình có chuyện muốn nói với
cậu” Lâm Minh Thư biết rằng mình không cần
phải giấu chuyện này nữa, lấy hết dũng khí nói
thẳng thắn mọi chuyện.
Hạ Nhược Vũ trực tiếp cất đứt lời nói của cô
ta, nói với giọng bình thường châm rãi: “Minh Thư,
mình biết cậu muốn nói cái gì.”
Lâm Minh Thư liền ngẩn người, chờ đợi câu
nói tiếp theo từ cô, đôi bàn tay nằm chặt trong vô
thức lộ ra tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ.
bề ngoài
“Thật ra thì lần đó cậu hẹn mình ra, mình
cũng đã đoán ra được một chút rồi
Hạ Nhược Vũ khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục
nóï: “Thật ra cậu không cần phải giấu diểm mình
đâu. Dù tình và Hàn Công Danh cũng đã
đường ai nấy đi rồi. Hai người ở bên nhau cũng
không có gì khó hiểu cả”
“Nhược Vũ à, cậu không giận sao?” Lâm Minh
Thư không ngờ tới cô sẽ bình thản như thế.
©ô nhún nhún vai, vô cùng bình tĩnh mà nói:
“Bọn mình cũng không còn quen nhau nữa, tức
giận cái gì cơ chứ?”
“Vậy thì tốt quá. Nhược Vũ, mình cứ nghĩ cậu
sẽ giận lắm, mình thật sự không muốn mất đi
người bạn là cậu. Cậu sẽ ủng hộ việc mình ở bên
Hàn Công Danh chứ?” Lâm Minh Thư cất giọng.
cao hứng nói.
Hạ Nhược Vũ nhìn Lâm Minh Thư đang siết
thật chặt tay mình, khẽ gật đầu một cái
hai người đều thích đối phương thì mình nhất
định sẽ chúc phúc cho cậu và anh ta”
Còn về thói trăng hoa của Hàn Công Danh,
Lâm Minh Thư bên cạnh cô nhiều năm như thế
đương nhiên cũng thấy rõ ràng, nếu Lâm Minh
Thư đã không để ý thì sao cô phải làm người xấu
chứ.
“Nhược Vũ, mình biết cậu là người tốt mà”
Nếu không đồng ý việc hai người bọn họ quen
nhau thì cô sẽ thành người xấu sao?
“Minh Thư, cậu thích Hàn Công Danh từ lúc
nào thế?”
Đơn giản là cô chỉ hơi tò mò chút thôi, không
ngờ rằng đôi tay đang siết chặt tay mình hơi cứng
lại, không cần nói cô cũng đã hiểu rồi.
“Cũng không lâu lảm, chỉ là mình nhìn thấy
anh ta vì cậu mà cứ uống rượu quên buồn. Mình
cảm thấy anh ấy hắn là người rất nặng tình” Thư
Lâm Lâm hình như hơi né tránh ánh mắt của cô.
Hạ Nhược Vũ cũng không hỏi tiếp nữa.
Không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, Lâm
Minh Thư trộm nhìn vé mặt của Hạ Nhược Vũ
nhiều lần. Sau khi xác định được cô không chút
nào để ý, trong lòng dần bình tĩnh lại. “Nhược Vũ,
câu thật sự không định quay lại với Hàn Công
Danh sao?”
“Minh cũng có nguyên tắc của bản thân mà”
Khuôn mặt Lâm Minh Thư có chút miễn
cưỡng. “Cũng, cũng đúng”
Ý của Nhược Vũ là đang nói cô ta không có
nguyên tắc, hẹn hò với người yêu cũ của bạn.
mình ư? Quả nhiên Nhược Vũ đồng ý thoải mái
như vậy chỉ đang gạt cô ta mà thôi.
“Cả hai người đã xác định quan hệ rồi à?” Hạ
Nhược Vũ hoàn toàn không biết trong lòng Lâm
Minh Thư đã nghĩ như thế, là một người bạn nên
cô vẫn quan tâm hỏi.
“Văn chưa. Thật ra chỉ có mình mình đơn
phương thích anh ấy. Hàn Công Danh hoàn toàn
không không biết gì cả.”
Lâm Minh Thư cười cười tự chế giều bản
thân, cảm thấy dường như như vậy không ổn lảm
liền khấn khoản cầu xin: “Nhược Vũ, cậu nhất
định không được nói cho Hàn Công Danh biết
chuyên mình thích anh ấy, nếu không ngay cả là
bạn bên người anh ấy mình cũng không thể làm nữa.
‘Đây là chuyện riêng của hai người, mình sẽ
nói gì nhiều cả.”
“Cảm ơn cậu Nhược Vũ.
Sau khi biết cô chỉ đồng ý chúc phúc cho họ
ngoài mặt như vậy, Lâm Minh Thư không tài nào
cảm kích Hạ Nhược Vũ cả, thậm chí trong lòng
còn hơi ghét sự dối trá của cô.
Đúng lúc cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở,
bác sĩ đi ra liền cúi đầu nhìn tập bệnh lý trong tay
mình mà hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?
“Ở đây”
“Ở đây”
Hai người đều trả lời cùng một lúc, cũng khiến
bầu không khí trở nên lúng túng. Hạ Nhược Vũ
mở miệng đầu tiên: “Minh Thư cậu mau qua đó đi”
“Được rồi” Lần này Lâm Minh Thư cũng
không từ chối, liền đứng dậy mà sốt ruột đi qua:
“Bác sĩ, bạn của tôi không xảy ra chuyện gì đúng
không?”
“Không sao cả, anh ta chỉ uống quá nhiều
rượu, bị trầy xước vài chỗ trên cơ thế. Nằm viện
vài ngày để quan sát thêm là được. Cô đi nộp viện
phí trước đi, đợi một lát là có thể trực tiếp vào
phòng bệnh” Bác sĩ đưa cho cô ta một tờ đơn.
Sau khi Lâm Minh Thư cầm lấy tờ đơn, bác sĩ:
liên trực tiếp rời khỏi nơi đó.
“Có cậu ở đây chăm sóc cho Hàn Công Danh
là ổn rồi. Minh đi trước đây, ngày mai mình lại đến
thăm thăm anh ta” Hạ Nhược Vũ biết bản thân
không nhất thiết phải ở lại đây nữa.
“Được rồi”
Vốn dĩ Hạ Nhược Vũ nên đi thẳng về nhà,
nhưng lại không khống chế được đôi chân mình
mà bước về phía khu nm viện. Nhìn thấy người
đàn ông biến mất lúc nấy đang ôn hòa nhẹ giọng
cùng cô gái trên giường trò chuyện gì đó, cô đành
lặng lẽ xoay người rời đi
một dãy hành lang thật dài
Hạ Nhược Vũ ngầm nhìn bóng lưng cao ngất
của người đàn ông bị ánh trăng ngoài ô cửa kéo
dài trên nền đất. Rõ ràng chỉ cần đưa tay ra là có
thể chạm đến người trước mặt, nhưng không biết
vì sao trong lòng cô lại cảm thấy khoảng cách
giữa hai người không phải rất cận kề mà cứ như.
một khe núi cách trở hết mọi thứ vậy.
Thật giống như hai người đến từ hai thế giới
hoàn toàn xa lạ mà vẫn cứ cố chấp ở bên nhau.
Bóng dáng phía trước đột ngột dừng lại. Vì
quá nhập tâm suy nghĩ nên cô không cẩn thận
đụng phải anh, liền vội vã che mũi của mình lại,
hít một hơi.
“Mạc Du Hải, sao anh không nói tiếng nào hết
đã dừng lại đột ngột vậy chứ?”
Anh không hề để ý đến lời hờn giận của cô,
xoay người ôm ngang lưng cô bế lên một cách
nhẹ nhàng, bước ra ngoài với vẻ mặt thản nhiên.
Không đến hai giây, cô liền sửng sốt, khuôn
mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đỏ bừng.
“Anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống đi. Tay.
tôi bị thương chứ không phải chân mà, mau thả
tôi xuống đi”
“Cô đi chậm quá”
… Đã chê cô đi chậm vậy sao còn muốn đưa
cô về nhà chứ.
Lúc này, trong hành lang yên tính đột nhiên
truyền đến tiếng ồn ào. Ba bốn nhân viên y tế vội
vã nâng một cái cáng chạy ngang qua bọn họ.
“Mau gọi bác sĩ gấp, bệnh nhân hình như.
đang có triệu chứng lên cơn sốc”
“Phòng cấp cứu mau chuẩn bị máy thở.”
Mạc Du Hải cảm nhận được cô gái trong lòng
đột nhiên cứng đờ liên hỏi: “Sao vậy?”
“Bỏ, bỏ tôi xuống” Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ
trở nên trắng bệch. Sao trễ vậy rồi mà Minh Thư.
lại đến bệnh viện. Mặc dù Minh Thư không nhìn
thấy cô nhưng mà cô có thể khẳng định được.
phần nào. Người nấm trên cáng rất có thể là
Mạc Du Hải thấy về mặt lo lắng hoáng loạn
của cô nên đã nên đã buông người trong lòng
xuống.
Hạ Nhược Vũ không kịp giải thích mọi chuyện
cho Mạc Du Hải, bỏ anh lại mà chạy về phía cái
cáng ngang qua họ lúc nấy.
Mạc Du Hải nhìn bóng dáng vội vã của cô,
chân mày nhíu chặt lại. Nếu anh không nhìn lâm.
thì hình như trên mặt Hạ Nhược Vũ đang lộ rõ nét
sợ hãi
Chẳng lẽ cô quen biết người năm trên cáng
sao?
Dù trong lòng anh có chút nghi hoặc nhưng
vẫn nhanh chóng đuổi theo cô.
Hạ Nhược Vũ vừa đuổi theo vừa thở hổn hến,
vừa thấy một bóng dáng đang sốt ruột ngoài
phòng bệnh, cô không còn vội vàng nữa mà đi
chậm lại. Quả nhiên cô không có nhìn lầm.
“Minh Thư, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của Hạ Nhược Vũ, Lâm Minh
Thư liền giật mình, Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo
lãng của cô liên cản cần môi, mở miệng nói: “Hàn
Công Danh bị tai nạn giao thông rồi”
“Sao có thể như thế!” Hạ Nhược Vũ tay chân
nh rẩy. Mặc dù bọn họ đã chia tay rồi, nhưng mà
nghe tin Hàn Công Danh bị đụng xe, cô vẫn khó
thể chấp nhận chuyện này.
Khuôn mặt Lâm Minh Thư ướt nhòe nước.
mắt, khó khăn gật đầu.
“Là thật mà, sau khi chia tay với cậu, anh ta
cứ mãi đảm chìm trong men rượu để quên đi nỗi
buồn. Hôm nay anh ta uống nhiều lắm, rất muốn
tìm cậu, kết quả vì không cẩn thận mà bị đụng xe
rồi”
“Là ai làm? Bắt được tài xế gây ra tai nạn
chưa? Anh ta thế nào rồi, bị thương có nghiêm
trọng lắm không?”
“Không biết. Anh ấy vẫn trong phòng cấp
cứu? Lâm Minh Thư xiết chặt lòng bàn tay, thấp
giọng nói.
Cả hai người không ai nói gì cả. Hạ Nhược Vũ
cũng không hỏi Lâm Minh Thư tại sao trễ vậy rồi
văn ở cùng với Hàn Công Danh.
Lúc cá người Hạ Nhược Vũ run rẩy, Mạc Du.
Hải vừa đến đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện.
của hai cô gái, đại khái đã nắm rõ đầu đuôi câu
chuyện. Cô lo lẳng khẩn trương đến thế đều là vì
người đàn ông đó sao?
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng lạnh lùng khế
nhếch lên một đường cong vô hình, xoay người
rời khỏi nơi này.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ hình như cảm nhận
được liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả một hành
lang dài yên tính ngoại trừ bóng đen bao phủ
cũng không có bóng người nào. Cười chế giễu
bản thân mình một tiếng, quả nhiên anh ta chỉ
quan tâm Lục Khánh Huyền mà thôi
Không qua đây với cô cũng chính là giải quyết
Cả hai người không ai nói gì cả. Hạ Nhược Vũ
cũng không hỏi Lâm Minh Thư tại sao trễ vậy rồi
văn ở cùng với Hàn Công Danh.
Lúc cả người Hạ Nhược Vũ run rẩy, Mạc Du.
Hải vừa đến đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện
của hai cô gái, đại khái đã nầm rõ đầu đuôi câu
chuyện. Cô lo lảng khẩn trương đến thế đều là vì
người đàn ông đó sao?
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng lạnh lùng khế
nhếch lên một đường cong vô hình, xoay người
rời khỏi nơi này,
Trong lòng Hạ Nhược Vũ hình như cảm nhận
được liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả một hành
lang dài yên tĩnh ngoại trừ bóng đen bao phủ
cũng không có bóng người nào. Cười chế giễu
bản thân mình một tiếng, quả nhiên anh ta chỉ
quan tâm Lục Khánh Huyền mà thôi.
Không qua đây với cô cũng chính là giải quyết
xong mọi thứ rồi phải không? Nhưng sao trong cô
lại cảm thấy có chút thất vọng chứ, thật là một
nỗi buồn khó thể giải thích rõ ràng.
“Nhược Vũ, mình có chuyện muốn nói với
cậu” Lâm Minh Thư biết rằng mình không cần
phải giấu chuyện này nữa, lấy hết dũng khí nói
thẳng thắn mọi chuyện.
Hạ Nhược Vũ trực tiếp cất đứt lời nói của cô
ta, nói với giọng bình thường châm rãi: “Minh Thư,
mình biết cậu muốn nói cái gì.”
Lâm Minh Thư liền ngẩn người, chờ đợi câu
nói tiếp theo từ cô, đôi bàn tay nằm chặt trong vô
thức lộ ra tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ.
bề ngoài
“Thật ra thì lần đó cậu hẹn mình ra, mình
cũng đã đoán ra được một chút rồi
Hạ Nhược Vũ khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục
nóï: “Thật ra cậu không cần phải giấu diểm mình
đâu. Dù tình và Hàn Công Danh cũng đã
đường ai nấy đi rồi. Hai người ở bên nhau cũng
không có gì khó hiểu cả”
“Nhược Vũ à, cậu không giận sao?” Lâm Minh
Thư không ngờ tới cô sẽ bình thản như thế.
©ô nhún nhún vai, vô cùng bình tĩnh mà nói:
“Bọn mình cũng không còn quen nhau nữa, tức
giận cái gì cơ chứ?”
“Vậy thì tốt quá. Nhược Vũ, mình cứ nghĩ cậu
sẽ giận lắm, mình thật sự không muốn mất đi
người bạn là cậu. Cậu sẽ ủng hộ việc mình ở bên
Hàn Công Danh chứ?” Lâm Minh Thư cất giọng.
cao hứng nói.
Hạ Nhược Vũ nhìn Lâm Minh Thư đang siết
thật chặt tay mình, khẽ gật đầu một cái
hai người đều thích đối phương thì mình nhất
định sẽ chúc phúc cho cậu và anh ta”
Còn về thói trăng hoa của Hàn Công Danh,
Lâm Minh Thư bên cạnh cô nhiều năm như thế
đương nhiên cũng thấy rõ ràng, nếu Lâm Minh
Thư đã không để ý thì sao cô phải làm người xấu
chứ.
“Nhược Vũ, mình biết cậu là người tốt mà”
Nếu không đồng ý việc hai người bọn họ quen
nhau thì cô sẽ thành người xấu sao?
“Minh Thư, cậu thích Hàn Công Danh từ lúc
nào thế?”
Đơn giản là cô chỉ hơi tò mò chút thôi, không
ngờ rằng đôi tay đang siết chặt tay mình hơi cứng
lại, không cần nói cô cũng đã hiểu rồi.
“Cũng không lâu lảm, chỉ là mình nhìn thấy
anh ta vì cậu mà cứ uống rượu quên buồn. Mình
cảm thấy anh ấy hắn là người rất nặng tình” Thư
Lâm Lâm hình như hơi né tránh ánh mắt của cô.
Hạ Nhược Vũ cũng không hỏi tiếp nữa.
Không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, Lâm
Minh Thư trộm nhìn vé mặt của Hạ Nhược Vũ
nhiều lần. Sau khi xác định được cô không chút
nào để ý, trong lòng dần bình tĩnh lại. “Nhược Vũ,
câu thật sự không định quay lại với Hàn Công
Danh sao?”
“Minh cũng có nguyên tắc của bản thân mà”
Khuôn mặt Lâm Minh Thư có chút miễn
cưỡng. “Cũng, cũng đúng”
Ý của Nhược Vũ là đang nói cô ta không có
nguyên tắc, hẹn hò với người yêu cũ của bạn.
mình ư? Quả nhiên Nhược Vũ đồng ý thoải mái
như vậy chỉ đang gạt cô ta mà thôi.
“Cả hai người đã xác định quan hệ rồi à?” Hạ
Nhược Vũ hoàn toàn không biết trong lòng Lâm
Minh Thư đã nghĩ như thế, là một người bạn nên
cô vẫn quan tâm hỏi.
“Văn chưa. Thật ra chỉ có mình mình đơn
phương thích anh ấy. Hàn Công Danh hoàn toàn
không không biết gì cả.”
Lâm Minh Thư cười cười tự chế giều bản
thân, cảm thấy dường như như vậy không ổn lảm
liền khấn khoản cầu xin: “Nhược Vũ, cậu nhất
định không được nói cho Hàn Công Danh biết
chuyên mình thích anh ấy, nếu không ngay cả là
bạn bên người anh ấy mình cũng không thể làm nữa.
‘Đây là chuyện riêng của hai người, mình sẽ
nói gì nhiều cả.”
“Cảm ơn cậu Nhược Vũ.
Sau khi biết cô chỉ đồng ý chúc phúc cho họ
ngoài mặt như vậy, Lâm Minh Thư không tài nào
cảm kích Hạ Nhược Vũ cả, thậm chí trong lòng
còn hơi ghét sự dối trá của cô.
Đúng lúc cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở,
bác sĩ đi ra liền cúi đầu nhìn tập bệnh lý trong tay
mình mà hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?
“Ở đây”
“Ở đây”
Hai người đều trả lời cùng một lúc, cũng khiến
bầu không khí trở nên lúng túng. Hạ Nhược Vũ
mở miệng đầu tiên: “Minh Thư cậu mau qua đó đi”
“Được rồi” Lần này Lâm Minh Thư cũng
không từ chối, liền đứng dậy mà sốt ruột đi qua:
“Bác sĩ, bạn của tôi không xảy ra chuyện gì đúng
không?”
“Không sao cả, anh ta chỉ uống quá nhiều
rượu, bị trầy xước vài chỗ trên cơ thế. Nằm viện
vài ngày để quan sát thêm là được. Cô đi nộp viện
phí trước đi, đợi một lát là có thể trực tiếp vào
phòng bệnh” Bác sĩ đưa cho cô ta một tờ đơn.
Sau khi Lâm Minh Thư cầm lấy tờ đơn, bác sĩ:
liên trực tiếp rời khỏi nơi đó.
“Có cậu ở đây chăm sóc cho Hàn Công Danh
là ổn rồi. Minh đi trước đây, ngày mai mình lại đến
thăm thăm anh ta” Hạ Nhược Vũ biết bản thân
không nhất thiết phải ở lại đây nữa.
“Được rồi”
Vốn dĩ Hạ Nhược Vũ nên đi thẳng về nhà,
nhưng lại không khống chế được đôi chân mình
mà bước về phía khu nm viện. Nhìn thấy người
đàn ông biến mất lúc nấy đang ôn hòa nhẹ giọng
cùng cô gái trên giường trò chuyện gì đó, cô đành
lặng lẽ xoay người rời đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương