Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh
Chương 77: Tát vào mặt
“Không có gì cả, bình thường ở nhà mình đều
luyện tập như vậy”
Trần Hạ Thu Phương không mấy để ý nói.
Tốt xấu gì nhà cô ấy cũng mớ lớp dạy võ, một
nhóm ba bốn người không thành vấn đề.
Trong đầu Hạ Nhược Vũ tưởng tượng về cuộc
sống của bạn mình, đồng tình vỗ vai cô ấy nói: “Còn.
sống là tốt rôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì”
Nếu có cơ hội cô cũng muốn tới nhà cô ấy vì
muốn biết có phải người nhà cô ấy đều có sức
chiến đấu mạnh như vậy không?
“Gï?” Cô ấy ngẩng đầu mờ mịt hồi
“Không có gì, mình chỉ là tùy tiên nói thôi”
Cô không định nói về những khúc mắc trong
lòng, bèn đổi chủ đề: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia
shopping”
“Ừ? Trần Hạ Thu Phương cầm lấy cốc nước trái
cây đuối theo.
Hai người qua bên đó, vừa đi vừa nói chuyện
phiếm: “Nhược Vũ, mấy ngày nay ở công ty sao lại
không tìm thấy cậu”
“Không có gì, mình chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi
một chút” Cô thuận miệng trả lời
Cô ấy cảm thán: “Có tiền đúng là có thể tùy hứng”
“Đi, vào xem” Cô bị thu hút bởi một chiếc.
váy dài màu trắng bên trong cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng cao cấp đều có thế
nhìn quần áo trên người khách đế đánh giá họ là
người có tiền hay không, đáng tiếc hai người họ
ngày hôm nay lại ăn mặc vô cùng giản dị
Nhìn thấy người không có tiền, thái độ của
nhân viên cũng không mấy thân thiện nhưng vẫn.
thế hiện sự chuyên nghiệp: “Chào quý khách, hai vị
muốn xem quần áo, mời đi theo tôi.
“Cho tôi thử bộ quần áo kia” Hạ Nhược Vũ chỉ
về phía tủ kính nói. Nhân viên thấy quần
áo trên người cô đang mặc, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh
thường: “Thưa cô, đây là mẫu mới nhất của công
ty chúng tôi, cả thành phố chỉ có duy nhất một bộ,
nó hoàn toàn được làm thủ công nên không thể thử”
Ý của câu nói này chính là chiếc váy này quá
đắt, các người không thế mua nổi thì đừng thử, nếu
như làm bấn thì không thế đền nối.
Hai người nghe ra được ý khinh thường trong
lời nói của cô ta, Trần Hạ Thu Phương liền tức giận
hói: “Nếu như chúng tôi đã vào đây thì chính là
khách hàng của các cô, yêu cầu của khách hàng
đưa ra, không phải là nên đáp ứng sao?”
“Nhưng..” Vẻ mặt nhân viên không mấy bằng lòng.
Trần Hạ Thu Phương còn muốn nói, Hạ Nhược
Vũ trực tiếp ngăn cỏ ấy lại, lấy tấm thẻ trong túi
xách đưa tới trước mặt cô ta: “Hiện tại tôi không
thứ, trực tiếp gói lại cho tôi”
Nhân viên nhìn tấm thẻ vàng trước mặt, cô ta
có chút không thể tin được, một người ăn mặc tùy.
tiên như thế mà lại có thể mua được một bộ quần
áo trị giá mười mấy nghìn USD này.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
“Thưa cô, chiếc váy này có giá 12000 USD” Sẽ không phải cái
loại tiểu tam được người ta bao nuôi đấy chứ,
nếu trong thẻ không có tiền thì mất mặt lắm.
Cái gì?
12000USD, cái này cũng quá đắt đi, Trần Hạ
Thu Phương nghe thấy giá của chiếc váy không
tránh khỏi tặc lưỡi. Tuy cô ấy có thể mua được,
nhưng mà sẽ mất nửa tháng lương, cảm thấy không
đáng.
Tuy nhiên nó thực sự rất đẹp
Ý cười trên mặt cô càng sâu: “Tôi nói gói lại cho tôi”
“Được, tôi hiểu rồi” Nhân viên bán hàng khế run
khi nhận lấy thẻ, những nhân viên khác thấy đây có.
thể là một khách hàng tiêm năng, vô cùng nhiệt tình.
giới thiệu với hai người họ về những sản phẩm khác. Ý đồ chính là muốn họ mua thêm.
Nhân viên bán hàng liền quẹt thẻ, 12000USD đã
được thanh toán, tươi cười trá lại cho Hạ Nhược Vũ,
cũng cẩn thận lấy chiếc váy kia đi đóng gói
Cham vào chiếc váy được làm bắng tơ lụa,
trong lòng cô ta ghen ty không thôi, đáng vẻ cô ta
không kém, vì sao lại không được một người có
tiền bao nuôi như vậy.
Cô ta vừa cố ý kiếm tra thẻ của Hạ Nhược Vũ,
là thẻ không giới hạn, toàn bộ thành phố chỉ có ba
chiếc, cô ta cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Thưa cô, hàng của cô đã được đóng gói xong””
Hạ Nhược Vũ không nhận lấy, cứ như vậy mà
nhìn cô ta.
Lúc này trong lòng Trần Hạ Thu Phương liền
cảm thấy có chút kỳ quá, với tính cách của Nhược.
Vũ, sao có thế bỏ qua, xem ra trong lòng cô đã có
kế hoạch, cô ấy chỉ cần đứng xem kịch thôi.
Cô ta thấy Hạ Nhược Vũ không có ý muốn căm
lấy, cản cản môi, biết cô chính là muốn gây khó dễ.
với thái độ lúc đầu của cô ta, chỉ có thể cười nói:
“Thưa quý khách, cô còn cần gì nữa không ạ?”
Những nhân viên khác thấy một màn như vậy,
đều không nói gì.
Hạ Nhược Vũ gật đầu, có chút khó xử nói: “Làm
sao bây giờ, đột nhiên tôi lại cảm thấy không thích
nó nữa, cô hãy cất nó đi”
“Quý khách…”
Nghe thấy vậy cô ta thực sự chỉ muốn bật khóc,
hoàn lại một số tiền lớn cho khách hàng như thế thì
cô ta sẽ bị trừ lương.
Cô thở dài một hơi ra về đáng tiếc: “Quả thực là
tôi không thích nữa, muốn trả lại”
Cô đã mua rất nhiều hàng hiệu, quy định của
những cửa hàng này là gì, cô cũng biết được một
phần, cho nên mới có thể hào phóng mà thanh toán
như vậy.
“Quý khách, thật xin lỗi, vừa rồi là thái độ của
tôi không tốt, tôi không nên làm như vậy, mong cô
có thể lượng thứ” Cô ta chỉ có thể tự nhận lỗi về mình.
Nụ cười của cô lập tức biến mất: “Tôi nói tôi
muốn trả lại, cô không nghe thấy sao?”
Nhân viên bán hàng bị biểu tình trên mặt cô làm
cho hoảng sợ, lúc này bên ngoài có một người đàn
ông hơn ba mươi tuổi đi vào.
“Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng, có
chuyên gì xảy ra cô có thể nói với tôi, tôi nhất định
sẽ xử lý tốt.
Trần Hạ Thu Phương đúng lúc đem chuyện này.
nói cho anh ta nghe.
Sắc mặt quản lý càng ngày càng trở nên khó.
coi, lớn tiếng hỏi: “Có phải như vậy hay không?”
Nhân viên bán hàng không thế phản bác, sợ hãi
cúi thấp đầu.
“Cö chính là muốn chọc tức tôi, tôi mới chỉ ra
ngoài một chút, cô liền gây phiền phức lớn như vậy,
ngày mai cô không cần phải đi làm nữa”
Quản lý mắng xong, lập tức quay về phía Hạ
Nhược Vũ, bày ra bộ dạng lấy lòng nói: “Là lỗi của
chúng tôi, thật xin lôi vì đã khiến cho quý khách có
một trải nghiệm mua sắm không thoải mái, hay là
chúng tôi sẽ giảm giá cho cô chiếc váy mà
cô ưng ý”
Hàng mới giá quá cao nên bán không được,
nếu giảm giá 10% anh ta cũng phải gánh áp lực vôi
cũng lớn.
Hạ Nhược Vũ thấy thái độ của anh ta không tôi,
cô cũng không muốn gây sự nữa: “Vậy được”
10% có thế tiết kiệm được một số tiền khá lớn,
không lãng phí.
Vẻ mặt của nhân viên võ cùng thám thương,
thiếu chút nữa là té xíu, muốn mở miệng cầu xin lại
không biết phải nói gì, cô ta đi làm còn chưa được
bao lâu đã bị sa thải.
‘Về nhà cô ta cũng không biết phải ăn nói như thế nào.
luyện tập như vậy”
Trần Hạ Thu Phương không mấy để ý nói.
Tốt xấu gì nhà cô ấy cũng mớ lớp dạy võ, một
nhóm ba bốn người không thành vấn đề.
Trong đầu Hạ Nhược Vũ tưởng tượng về cuộc
sống của bạn mình, đồng tình vỗ vai cô ấy nói: “Còn.
sống là tốt rôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì”
Nếu có cơ hội cô cũng muốn tới nhà cô ấy vì
muốn biết có phải người nhà cô ấy đều có sức
chiến đấu mạnh như vậy không?
“Gï?” Cô ấy ngẩng đầu mờ mịt hồi
“Không có gì, mình chỉ là tùy tiên nói thôi”
Cô không định nói về những khúc mắc trong
lòng, bèn đổi chủ đề: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia
shopping”
“Ừ? Trần Hạ Thu Phương cầm lấy cốc nước trái
cây đuối theo.
Hai người qua bên đó, vừa đi vừa nói chuyện
phiếm: “Nhược Vũ, mấy ngày nay ở công ty sao lại
không tìm thấy cậu”
“Không có gì, mình chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi
một chút” Cô thuận miệng trả lời
Cô ấy cảm thán: “Có tiền đúng là có thể tùy hứng”
“Đi, vào xem” Cô bị thu hút bởi một chiếc.
váy dài màu trắng bên trong cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng cao cấp đều có thế
nhìn quần áo trên người khách đế đánh giá họ là
người có tiền hay không, đáng tiếc hai người họ
ngày hôm nay lại ăn mặc vô cùng giản dị
Nhìn thấy người không có tiền, thái độ của
nhân viên cũng không mấy thân thiện nhưng vẫn.
thế hiện sự chuyên nghiệp: “Chào quý khách, hai vị
muốn xem quần áo, mời đi theo tôi.
“Cho tôi thử bộ quần áo kia” Hạ Nhược Vũ chỉ
về phía tủ kính nói. Nhân viên thấy quần
áo trên người cô đang mặc, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh
thường: “Thưa cô, đây là mẫu mới nhất của công
ty chúng tôi, cả thành phố chỉ có duy nhất một bộ,
nó hoàn toàn được làm thủ công nên không thể thử”
Ý của câu nói này chính là chiếc váy này quá
đắt, các người không thế mua nổi thì đừng thử, nếu
như làm bấn thì không thế đền nối.
Hai người nghe ra được ý khinh thường trong
lời nói của cô ta, Trần Hạ Thu Phương liền tức giận
hói: “Nếu như chúng tôi đã vào đây thì chính là
khách hàng của các cô, yêu cầu của khách hàng
đưa ra, không phải là nên đáp ứng sao?”
“Nhưng..” Vẻ mặt nhân viên không mấy bằng lòng.
Trần Hạ Thu Phương còn muốn nói, Hạ Nhược
Vũ trực tiếp ngăn cỏ ấy lại, lấy tấm thẻ trong túi
xách đưa tới trước mặt cô ta: “Hiện tại tôi không
thứ, trực tiếp gói lại cho tôi”
Nhân viên nhìn tấm thẻ vàng trước mặt, cô ta
có chút không thể tin được, một người ăn mặc tùy.
tiên như thế mà lại có thể mua được một bộ quần
áo trị giá mười mấy nghìn USD này.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
“Thưa cô, chiếc váy này có giá 12000 USD” Sẽ không phải cái
loại tiểu tam được người ta bao nuôi đấy chứ,
nếu trong thẻ không có tiền thì mất mặt lắm.
Cái gì?
12000USD, cái này cũng quá đắt đi, Trần Hạ
Thu Phương nghe thấy giá của chiếc váy không
tránh khỏi tặc lưỡi. Tuy cô ấy có thể mua được,
nhưng mà sẽ mất nửa tháng lương, cảm thấy không
đáng.
Tuy nhiên nó thực sự rất đẹp
Ý cười trên mặt cô càng sâu: “Tôi nói gói lại cho tôi”
“Được, tôi hiểu rồi” Nhân viên bán hàng khế run
khi nhận lấy thẻ, những nhân viên khác thấy đây có.
thể là một khách hàng tiêm năng, vô cùng nhiệt tình.
giới thiệu với hai người họ về những sản phẩm khác. Ý đồ chính là muốn họ mua thêm.
Nhân viên bán hàng liền quẹt thẻ, 12000USD đã
được thanh toán, tươi cười trá lại cho Hạ Nhược Vũ,
cũng cẩn thận lấy chiếc váy kia đi đóng gói
Cham vào chiếc váy được làm bắng tơ lụa,
trong lòng cô ta ghen ty không thôi, đáng vẻ cô ta
không kém, vì sao lại không được một người có
tiền bao nuôi như vậy.
Cô ta vừa cố ý kiếm tra thẻ của Hạ Nhược Vũ,
là thẻ không giới hạn, toàn bộ thành phố chỉ có ba
chiếc, cô ta cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Thưa cô, hàng của cô đã được đóng gói xong””
Hạ Nhược Vũ không nhận lấy, cứ như vậy mà
nhìn cô ta.
Lúc này trong lòng Trần Hạ Thu Phương liền
cảm thấy có chút kỳ quá, với tính cách của Nhược.
Vũ, sao có thế bỏ qua, xem ra trong lòng cô đã có
kế hoạch, cô ấy chỉ cần đứng xem kịch thôi.
Cô ta thấy Hạ Nhược Vũ không có ý muốn căm
lấy, cản cản môi, biết cô chính là muốn gây khó dễ.
với thái độ lúc đầu của cô ta, chỉ có thể cười nói:
“Thưa quý khách, cô còn cần gì nữa không ạ?”
Những nhân viên khác thấy một màn như vậy,
đều không nói gì.
Hạ Nhược Vũ gật đầu, có chút khó xử nói: “Làm
sao bây giờ, đột nhiên tôi lại cảm thấy không thích
nó nữa, cô hãy cất nó đi”
“Quý khách…”
Nghe thấy vậy cô ta thực sự chỉ muốn bật khóc,
hoàn lại một số tiền lớn cho khách hàng như thế thì
cô ta sẽ bị trừ lương.
Cô thở dài một hơi ra về đáng tiếc: “Quả thực là
tôi không thích nữa, muốn trả lại”
Cô đã mua rất nhiều hàng hiệu, quy định của
những cửa hàng này là gì, cô cũng biết được một
phần, cho nên mới có thể hào phóng mà thanh toán
như vậy.
“Quý khách, thật xin lỗi, vừa rồi là thái độ của
tôi không tốt, tôi không nên làm như vậy, mong cô
có thể lượng thứ” Cô ta chỉ có thể tự nhận lỗi về mình.
Nụ cười của cô lập tức biến mất: “Tôi nói tôi
muốn trả lại, cô không nghe thấy sao?”
Nhân viên bán hàng bị biểu tình trên mặt cô làm
cho hoảng sợ, lúc này bên ngoài có một người đàn
ông hơn ba mươi tuổi đi vào.
“Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng, có
chuyên gì xảy ra cô có thể nói với tôi, tôi nhất định
sẽ xử lý tốt.
Trần Hạ Thu Phương đúng lúc đem chuyện này.
nói cho anh ta nghe.
Sắc mặt quản lý càng ngày càng trở nên khó.
coi, lớn tiếng hỏi: “Có phải như vậy hay không?”
Nhân viên bán hàng không thế phản bác, sợ hãi
cúi thấp đầu.
“Cö chính là muốn chọc tức tôi, tôi mới chỉ ra
ngoài một chút, cô liền gây phiền phức lớn như vậy,
ngày mai cô không cần phải đi làm nữa”
Quản lý mắng xong, lập tức quay về phía Hạ
Nhược Vũ, bày ra bộ dạng lấy lòng nói: “Là lỗi của
chúng tôi, thật xin lôi vì đã khiến cho quý khách có
một trải nghiệm mua sắm không thoải mái, hay là
chúng tôi sẽ giảm giá cho cô chiếc váy mà
cô ưng ý”
Hàng mới giá quá cao nên bán không được,
nếu giảm giá 10% anh ta cũng phải gánh áp lực vôi
cũng lớn.
Hạ Nhược Vũ thấy thái độ của anh ta không tôi,
cô cũng không muốn gây sự nữa: “Vậy được”
10% có thế tiết kiệm được một số tiền khá lớn,
không lãng phí.
Vẻ mặt của nhân viên võ cùng thám thương,
thiếu chút nữa là té xíu, muốn mở miệng cầu xin lại
không biết phải nói gì, cô ta đi làm còn chưa được
bao lâu đã bị sa thải.
‘Về nhà cô ta cũng không biết phải ăn nói như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương