Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức
Chương 13
CHƯƠNG 13.* Này, tôi đi chơi đây. –nó nói với hắn trông có vẻ không giống một osin.Hắn nhìn nó, nhẹ giọng:* Đi đâu á?* Đi chơi.* Ở đâu?* Hỏi gì nhiều thế. Biết tôi đi chơi là được rồi.* Cậu phải nói cậu đi đâu tôi mới cho cậu đi hay là không. Ai biết đi đâu, nhỡ đi tán trai rồi người ta tới đây đáng ghen thì sao?* Gì chứ? Tán trai á?... Ừ thì tán trai cũng được.Nói rồi nó chạy một mạch sang nhà Song Ngư. Không phải hắn không muốn cho nó đi. Chỉ là hắn lo nó đi lung tung rồi nhỡ có chuyện gì như lần trước nữa thì sao. Hắn chưa kịp nói thì nó đã chạy biến rồi. Osin mà còn quyền hành hơn cả chủ nhà nữa. Hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.Nó vội đi mà không mang theo điện thoại.“bổng vỡ òa vì những xót xa,khi nhận ra mình rất nhớ. Ngỡ đã quên hình bóng thân quen, mà hôm nay lại nhớ thêm…”Nhạc chuông máy nó kêu lên. Hắn khẽ cầm lên tay. Là Bảo Bình, kaka nó. Nó thì chưa chắc đã biết người này là anh nhưng hắn thì hắn biết. Nó có quen ai ở nước ngoài đâu. Anh gọi cho nó ư? Anh vẫn còn nhớ nó. Anh không quên được nó hay chưa bao giờ anh quên nó. Hắn ngừng lại, đặt điện thoại xuống bàn, nghe tiếng kêu dai dẳng. Anh vẫn kiên trì gọi. Hắn vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào đó. Hắn đã từng nghĩ hắn sẽ lấp đầy khoảng trống hình bóng anh trong tim nó từ khi hắn đọc được cuốn nhật kí của nó. Nhưng mà, chắc nó vẫn còn yêu anh nhiều lắm, cũng như anh đã và đang yêu nó vậy.¯¯¯* Cậu ở nhà Sư Tử á? –Song Ngư bất ngờ.* Oh. Tớ đang làm một công việc hết sức là cao cả cho nhà cậu ta ý nhá. Khà khà.* Việc gì? –Xử Nữ cũng có mặt ở đó –đừng nói cậu…cậu…làm…con dâu nhà đó nhá!Nó gõ đầu Xử Nữ một cái.* Tầm bậy. Con dâu cái đầu cậu ý. Tớ xin trịnh trọng tuyên bố tớ chính là … osin của nhà cậu ấy. Haha. Oai chưa.* Này…các cậu sao thế hả -nó nhồm nhoàm miếng táo –các cậu cứ làm quá lên à. Thực ra Sư Tử cũng không đáng ghét như các cậu nghĩ đâu.Lần này thì cả ba người họ choáng tập hai. Nó tự nhiên thay đổi 180 độ luôn. Mới đây nó và hắn còn cãi nhau chí chóe, còn những trò chơi ác nhau nữa. thế mà giờ nó lại bênh cho hắn như thế…đến khoa học cũng khó giải thích nỗi, huống hồ đầu óc của mấy cô cậu học sinh lớp 11.“kính coong”Nó đang trong tình trạng là rất bận rộn là vắt chân lên bàn xem hoạt hình. Tiếng chuông làm nó giật mình.Có tiếng của hắn gọi nó từ phòng bếp.* Ra mở cửa đi đồ con heo kia.* Ngươi ra mà mở. Nhà của ngươi mà kêu ta ra mở cổng là sao?* Ngươi ra mà mở. Nhà của ngươi mà kêu ta ra mở cổng là sao?* Chứ không thấy tôi đang nấu ăn hả. Cậu qua nấu đi tôi mở cổng cho.Nó lẩm bẩm:* Nấu ăn được có gì mà hay chứ, giỏi lắm chắc.Số là trưa nay hắn kêu nó nấu ăn. Nó là osin cơ mà. Nó bảo nó không biết nấu. Và nó có biết nấu nó cũng chẳng thích nấu. Oẳn tù tì và kết quả là thế này đây.Nó chạy ào ra mở cổng. Trong miệng vẫn còn lẫm bẩm mắng hắn rằng không ra mở cổng để nó lỡ mất đoạn hay.Đứng trước mặt nó là Nhân Mã. Nó cũng bình thản. Thật ra nó cũng chẳng còn thứ gì gọi là tình yêu với cậu ta. Nhân Mã bất ngờ vì sự có mặt của nó. Nhân Mã được xem là khách quen của nhà này mà.* Vào nhà đi. Làm tượng chào cờ à? –nó cất tiếng hỏi khi trong lòng đang nóng ruột bộ phim hoạt hình.Nhân Mã giật mình.* Sao…cậu lại ở đây?Nó thờ ơ:* Tại sao tôi lại không ở đây?Nói rồi nó đẩy Nhân Mã và trong rồi khóa cổng lại, chạy vào nhà trước, tiếp tục xem phim như chưa có ai tới.Hắn đang nấu ăn thấy nó vào một mình thì hỏi:* Ai á? Sao không mời người ta vào lại vào trước thế? Cậu có biết lịch sự không vậy?Nó không thèm nhìn hắn, mắt nó vẫn đang hướng lên màn hình.* Mời cơm hả? Mở cổng cho rồi còn không chịu vào. Mà ai bảo cậu không chịu ra mở cổng?* Cậu có chịu nấu ăn cho tôi đâu?Nó quay sang cười hòa.Hắn bó tay toàn tập với nó luôn.Nhân Mã bước vào, không khỏi thắc mắc về việc hai người họ sống chung.* Ồ Nhân Mã tớ rồi hả, vào giúp tớ đi.Hắn lôi Nhân Mã vào nhà bếp.* Cậu đang làm gì đấy, Sư Tử?* Cậu không thấy sao, thái hành giúp tôi đi!Nhân Mã bỏ con dao xuống, nhìn hắn một cách nghiêm túc:Nhân Mã bỏ con dao xuống, nhìn hắn một cách nghiêm túc:* Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao hai người lại ở chung với nhau vậy? Sao cậu ấy lại ở đây? Và sao một thiếu gia như cậu lại xắn tay xuống bếp? Vì cậu ấy sao?Hắn không nhìn sang Nhân Mã, hắn mỉm cười đáp lại:* Osin nhà tớ đấy. Vip không?* Sao...osin á? Cậu không đùa chứ? Thế sao...* Thôi cậu nói nhiều quá. Giúp tớ một tay đi. Đói rồi.Nhân Mã không nghĩ nó lại có thể làm thay đổi một Sư Tử nóng nảy,đầy uy quyền như thế. Và anh chàng đã từng nghĩ khó có ai làm cho hắn thay đổi. Cô nào vớ phải hắn thì phải nói là xui mấy kiếp. Nhưng giờ nhìn hắn thế này... chẳng lẽ hắn yêu nó sao?“tại sao phải là cô ấy” Nhân Mã thầm nhìn nó và nghĩ.Nó chạy vào bếp, cầm lấy quả dưa chuột đã gọt sẳn cắn một miếng vừa bảo:* Này chủ nhà, nấu nhiều nhiều chút nhé, nấu nhiều thêm vào.Hắn liếc nhìn nó:* Việc gì tôi phải nấu nhiều, có ai đâu phải nấu nhiều.Nó cười nham hiểm:* Ai nói không có ai, nhiều người lắm. Tôi mời khách nữa, lát họ tới.Hắn bỏ đôi đũa xuống:* Này! Nhà tôi hay nhà cậu mà tự do thế hả? Bắt tôi nấu ăn giờ còn mời khách nữa. Cậu là osin hay tôi là osin hả?* Ấy ấy...đừng nỗi giận. Tôi là osin, là osin cao cấp mà. Osin cao cấp là thế này đấy, hiểu chưa. Nấu thêm hay không là việc của cậu. Chỉ có điều lát khách tới tôi sợ cậu mất mặt thôi. Thấy chưa, osin cao cấp đang giữ thể diện cho chủ nhà đó. Hehe …Nói xong nó lại ra ngoài xem phim. Hắn tức lắm nhưng nó quả thật đã biết điểm yếu của hắn. Hắn là người coi trọng sĩ diện kinh khủng. Không làm gì được nó, hắn quay sang thấy Nhân Mã đang nhìn nó, hắn lại bực.* Cậu nghe thấy osin cao cấp nhà tớ nói gì chưa? Nấu nhiều vào để mời khách đó. Nhanh lên.* Ơ. Cậu cáu với tớ đấy à. Thế thì... cậu đi mà nấu một mình đi nhá. Tớ là khách cao cấp. Hà hà.Nhân Mã đi ra ngoài. Hắn tức lắm. Nhưng nén lại. Nấu ăn xong hứa sẽ cho nó biết tay.Nhân Mã ra ngoài. Ngồi xuống ghế cạnh nó cùng xem phim. Nó đang tập trung chuyên môn nên không để ý cạnh nó là Nhân Mã. Một lát, Nhân Mã lên tiếng làm nó giật mình:* Sở thích vẫn không thay đổi nhỉ?Nó nhìn qua* Ơ cậu ở đây từ lúc nào?Nhân Mã nhìn nó bằng thái độ âu yếm, ánh mắt cậu bỗng long lanh.Nhân Mã nhìn nó bằng thái độ âu yếm, ánh mắt cậu bỗng long lanh.* Cậu ... vẫn là cậu của ngày nào. Vẫn trẻ con và thích chọc phá người khác.Nó nhìn cậu, bỗng nhận ra lúc này đúng là Nhân Mã của ngày trước, mắt nó chớp chớp.* Cậu...* Thực ra tớ không quên cậu. Tớ biết cậu trong ngày đầu nhận lớp nhưng tớ đã cố tình tỏ ra không biết. Ngày đầu nhận lớp, tớ có tới nhưng trông thấy cậu nên tớ phải bỏ ra ngoài. Tớ đã làm cậu tổn thương và tớ... tớ sợ đối diện với ánh mắt của cậu.Nhân Mã cầm li nước uống vì cậu cảm thấy nghẹn ở cổ. Cậu rất muốn nói nhiều lời nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ không thể nói ra.Nó không nhìn Nhân Mã. Thực chất khi trông thấy Nhân Mã và cảm giác của nó không giống trước đây. Chỉ là chút bối rối khi gặp người cũ. Với nó, hiện tại, Nhân Mã đã là quá khứ, cái quá khứ mà để lại cho người ta đau thương và nước mắt.Nhân Mã có thể nói ra như vậy cũng nhẹ lòng. Cậu muốn và sẽ bù đắp những tổn thương do chính cậu đem lại. Nhưng liệu nó có đồng ý, nó có chấp nhận điều đó hay không? Và bản thân Nhân Mã có làm được như suy nghĩ ấy không?Thiên Yết bước vào. Trên tay là bó hoa vừa mới mua. Thấy nó và Nhân Mã đang nói chuyện, chuyện gì Thiên Yết không biết, chỉ biết máu ghen của cô nàng đã lên tới tận não. Thiên Yết sấn sổ bước tới vứt bó hoa lên bàn. Nhìn nó với ánh mắt “không thể nói nên lời”. Nó bắt đầu cảm giác có mùi bom đạn.* Vui quá nhỉ? –cô nàng hỏi mà như không hỏi ý.Nhân Mã quá quen với cảnh này rồi. Mỗi ngày có 24 tiếng, mỗi tuần có 7 ngày. Ngày nào cũng ghen. Giờ nào cũng ghen. Hết ở đâu làm gì rồi lại đi đâu với ai. Nhưng với tính cách “dẻo như kẹo kéo” của Nhân Mã thì việc ghen tuông vô lí của Thiên Yết như ăn cơm bữa, như nghe một bài hát với giai điệu quen thuộc thôi(mặc dù có chói tai nhưng cũng có thể xem là thử độ tốt và độ rung của màng nhĩ).* Có gì đâu. Cậu về rồi sao? –Nhân Mã nhìn Thiên Yết cười còn tươi hơn cả bó hoa mới mua.* Cậu đừng có đánh trống lảng nữa. Hai người vừa nói chuyện với nhau đúng không? Nói chuyện gì cơ chứ? –cô nàng vẫn chưa thèm nguôi giận.Nó liếc nhìn Thiên Yết với đôi mắt vô tội vạ, lại chớp chớp có vẻ như đang trêu điên vậy.* Nhìn gì mà nhìn? –Thiên Yết quay sang quát nó.Nó giả vờ giật mình một cái rồi nhìn sang Nhân Mã:* Thiên Yết à, cậu không cho tớ nhìn cậu thì tớ...tớ nhìn Nhân Mã nhé. Haha* Cậu nói gì cái đồ osin kia?* Ồ tớ là người không phải là đồ. Càng không phải là osin bình thường mà cậu gọi lung tung đâu nhé. Osin cao cấp đấy. HeheKết quả sau câu nói đó là nó và Thiên Yết đuổi nhau chạy vòng quanh nhà. Thực chất nó vẫn là trẻ con thôi mà.Một lát sau, cả Song Ngư, Kim Ngưu, Xử Nữ tới nhà hắn theo như lời đe dọa và ép buộc của nó.Bữa ăn được dọn ra. Nó nhìn lác cả mắt. Ai cũng không ngờ một Sư Tử như hắn lại biết nấu ăn, mà còn nấu ngon là đằng khác.Hắn thì cũng được dịp khoe tài.* Bữa ăn hôm nay do chính Sư Tử tớ đạo diễn ấy nhá. Mọi người thấy thế nào?Một Sư Tử ở nhà và một Sư Tử ở trường hoàn toàn khác nhau như thể hai người vậy. Quả thật hắn nấu ăn rất ngon, đặc biết tay nghề hắn càng được nâng cao từ khi có thêm một OSIN CAO CẤP.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương