Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy
Chương 64
Ehèm ... nói hóa đá , chính xác chỉ có Thiên Nhu và Uyển Lăng Thật không dám tin , bộ ba TFBOYS ... đang đứng trước mặt các cô , người kéo tay Uyển Lăng lại chính là Tuấn Khải , nam thần trong mộng của cô ...Ai đó nói cho Uyển Lăng cô biết đây là thật hay mơ ? Còn Ý Như ... phải nói là xúc động đến đứng hình Trong phòng khách , đứng trước mặt cô là ba chàng trai soái ca , nhưng ánh mắt cô chỉ khóa chặt thân hình hơi gầy , cao cao mặc áo choàng màu trắng quàng chiếc khăn len màu xanh lam ấm áp . Gương mặt trắng hồng như thiếu nữ cùng nụ cười ấm áp mang hương xuân _ Ý Như , anh về rồi ! Anh nhẹ nhàng cất lời , như thể nói lớn một chút sẽ làm cô hoảng sợ_ Vương Nguyên , anh về rồi ! Ý Như mắt rưng rưng nhìn anh , tâm trạng phức tạp , vui mừng tức giận đều có Cô lao tới ôm lấy anh mà đánh_ Đáng ghét , sao bây giờ anh mới về hả , rốt cuộc anh đã làm gì ? sao điện thoại không gọi được , anh có biết em lo cho anh lắm không ? Cô ấm ức tuôn ra hết nỗi lòng của mình , cũng chẳng phát hiện ra nước mắt đã lã chã từ lúc nào Mấy ngày qua không liên lạc được với anh , anh có biết cô sống dở chết dở như thế nào không ? Ở đây cô không quen ai thân thích với anh , muốn hỏi thăm về anh một chút cũng không được , cô lại không biết anh đang ở đâu , chỉ biết ngồi một chỗ chờ đợi thật sự rất mệt mỏiNhững cú đánh kia căn bản là hờn dỗi , không có chút lực , anh chẳng thấy đau chút nào . Ngược lại những giọt nước mắt ấm nóng mới khiến anh đau lòng và có lỗi , anh ôm chặt lấy cô vào lòng , khóa hai cánh tay đang làm , thì thào_ Xin lỗi là anh không tốt , anh không nên thất hứa , không nên để em lo lắng ! Thiên Tỉ , Tuấn Khải đứng bên cạnh khoanh tay hừ lạnh một cái coi thườngHai anh chị à , làm ơn tôn trọng đồng loại một chút có được không ? Chúng tôi còn đang độc thân trong sáng nha , không tiếp thu nổi mấy cái thể loại phim Hàn Quốc như vậy đâuKhổ nỗi hai người nào đó đâu thấu hiểu nỗi lòng dân FA , trong mắt họ giờ chỉ có đối phương thôi . Xung quanh đều là mây khóiÝ Như đẩy anh ra , mặt đẫm nước nghiêm túc tra khảo_ Xin lỗi là xong sao , nói đi , anh làm gì mà giờ mới về ?Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô , giọng trùng xuống_ Mẹ anh gặp tai nạn , anh phải về chăm sóc mẹ , điện thoại anh bị mất nên em không gọi được ! Để bộ phim đóng máy trước ngày cuối năm , anh đã quay phim liên tục , mỗi ngày chỉ nghỉ có bốn tiếng , còn lại đều có mặt tại trường quay , anh làm việc không ngừng nghỉ chỉ mong thực hiện lời hứa với cô , trở về cùng cô đón giao thừaNào ngờ , lúc anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Bắc Kinh , lại nhận được cuộc gọi từ ba anh , báo mẹ anh bị tai nạn xe Không còn cách nào , anh đành đổi chuyến bay về Trùng Khánh , lúc vào bệnh viện khá đông người , anh bị mất điện thoại lúc nào không hay Do lo cho mẹ mà anh không có thời gian mua cái mới , anh thừa nhận lúc đó đã quên mất cô . Mãi khi mẹ tỉnh mới nhớ tới cô , anh gọi muốn báo cô một tiếng nhưng không liên lạc được . Sợ cô lo lắng , anh liền đặt chuyến bay tới đây Thấy cô không sao , anh lúc này mới hạ được cục đá trong lòng xuống_ Bác gái bị tai nạn sao ? Có nặng không ? Giờ bác gái sao rồi ? Cô hốt hoảng , nếu là thế thì cô trách nhầm anh rồi , nhưng sao anh không gọi cho cô ?_ Không nặng lắm , nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện , không sao đâu , em đừng lo ! Thực lòng nói không nặng là nói dối , mẹ anh bị thương vùng đầu , hôn mê gần hai ngày mới tỉnh . Chỉ là anh lo lắng cô có chuyện , mới vội vàng về đâyHơn nữa nếu nói thật , lại làm cô lo lắng hơn_ Thật sự là không sao chứ ? sao anh không ở nhà chăm sóc bác gái , chỉ cần gọi cho em một cuộc là được mà , sao anh lại không gọi ? Nhắc đến lại thấy giận rồi , anh có việc có thể gọi cho cô mà , sao lại không báo cô một tiếng ? Cô đâu phải là người ích kỉ hẹp hòi ngay cả khi biết mẹ anh gặp tai nạn cũng không cho anh về đâuAnh bỗng nhéo mũi cô , nghiêm túc trách_ Em còn dám nói , là ai tắt điện thoại đi chứ ? Anh gọi cả bao nhiêu lần mà có được đâu ! Anh còn nghĩ có khi nào cô vì anh thất hẹn mà trả thù không thèm nghe máy_ A ! Cô ngẩn ra , nhớ tới chiếc điện thoại đã hai ngày không xạc pin liền cắn môi _ em quên , điện thoại em hết pin ... chưa xạc ... ! Vậy mà còn dám trách anh , hóa ra người có lỗi là tại cô_ Em đó ! Anh bẹo má cô một cái trừng phạt rõ đau_ A , đau ! Cô nhăn mũi cáu kính_ Nhưng ... bác gái thật sự ổn chứ ? Cô vẫn thấy không yên tâm , bác ấy là mẹ của anh đó , lỡ có chuyện gì cô đây làm sao gánh nổi _ Nếu không ổn làm sao cậu ta lại có thể tới gặp em , phải không Khải ca ?! Thiên Tỉ cảm thấy bị coi là không khí , không thể chịu nổi thêm , khó chịu mà lên tiếngCái này ... anh không phải có ý giúp Vương Nguyên nói dối đâu , chỉ đơn giản muốn chứng minh sự tồn tại của mìnhNhờ thế mà Ý Như mới ý thức được rằng xung quanh cô còn có người không phải chỉ toàn không khíCô nhìn họ ngơ ngác_ Anh Thiên Tỉ , anh Tuấn Khải ... hai anh cũng tới đây sao ? Tuấn Khải ...Thiên Tỉ ....Cạn lời Cô gái à , biết là cô nhớ nhung tên kia nhiều lắm nhưng có cần coi chúng tôi như vô hình vậy không chứ ? Vô hình đã đành đi lại còn không nhìn ra sự tồn tại của hai người đàn ông đẹp trai như soái xa . Thật bất công , công lý ở đâu hả trời ?Uổng công bọn tôi cất công tới thăm emNội tâm hai người nào đó gào thét thấu trời xanh_ Bọn anh tới cùng Nguyên ! Tuấn Khải cười cười , ý trong câu nói này chính là " ba bọn anh cùng tới , sao em chỉ nhìn thấy mỗi Vương Nguyên?"Ý Như cảm thấy khó xử , cái này có phải là đang trách cô làm lơ anh hay không đây ? Anh có vẻ hơi ... nhỏ nhen thì phải ( phải rồi ... nhỏ nhen )Nhưng cũng không thể trách anh được nha , là do chủ nhà như cô không chào đón họ mà Lại còn ôm anh mà khóc lóc , giỗi hờn trước mặt họ . Ôi , nghĩ lại thật muốn đi kiếm lỗ chui xuống Cô xấu hổ đỏ mặt , đành quay ra hai cô bạn mặt vẫn còn đần ra cứu nguy , _ À ... đây là bạn của em , Trịnh Thiên Nhu , Đinh Uyển Lăng , họ đều là fan của các anh ! Nói xong mới dở khóc dở cười nhận ra , bí mật của cô đã bại lộ trong ngày hôm nay , mùng ba Tết . Cô đã nghĩ ra bao nhiêu tình huống cũng không nghĩ đến lại bị Uyển Lăng Thiên Nhu phát hiện ra theo kiểu này . Việc đến nước này rồi , còn biết làm sao hơnHai cô nàng kia từ mặt hóa đá nay thấy một màn ân ái đã đen như đít nồi từ bao giờ rồiCả hai cùng liếc Ý Như " Hừ cậu còn nhớ đến bọn mình sao ?"Nhưng rất nhanh đã lật qua bộ mặt tươi tắn phúc hậu , cười tươi chào _ Em chào hai anh ! Đồng thanhUyển Lăng mặt hơi đỏ khi nghĩ lại cảnh Tuấn Khải cứu mình khi nãy . Cảm giác mới tuyệt làm sao , không ngờ cô cũng có ngày được nam thần ra tay cứu nguy . Nghĩ sao cũng thấy không chân thực , cứ như mơ ýÝ Như bĩu môi , thái độ cũng lật nhanh quá đi , nhanh hơn lật sách_ Chào hai em , ra là fan , rất vui được làm quen ! Tuấn Khải lại nở nụ cười thân thiện , nụ cười chói lóa làm hai người nào đó ngất ngây , mắt toàn trái tim là trái tim_ Xin chào ! Thiên Tỉ ngắn gọn , khuôn mặt lạnh thân thiện hơn mọi ngày . Làm Thiên Nhu kia say đắm thất điên bát đảo_ Không ngờ hôm nay lại gặp được các anh ở đây , em vui lắm cứ như mơ ấy ! Thiên Nhu tỉnh trước , lăng xăng bắt chuyện , hiếm lắm mới được gặp nam thần trực diện như thế này một lần , phải tranh thủ nói thật nhiều a_ Là thật , không phải mơ ! Tuấn Khải Uyển Lăng nghe xong câu này , mắt nhìn anh trân trân , tim rạo rực đầy một màu hồng . Anh đã nói như vậy thì là thật , không phải mơ Tuấn Khải bị cô nhìn đến ngại , anh hắng giọng _ Em có thể đừng nhìn anh như vậy được không , người anh sắp lủng lỗ rồi này ! Uyển Lăng lập tức giật mình , nhận ra mình quá lộ liễu liền xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu Ý Như thấy vậy lại buồn cười , Khải ca à , người ta thần tượng anh thì ngắm anh là phải rồi , anh có cần phải vạch trần bạn em thế không ?Vương Nguyên liếc hai khay bánh thơm phức vẫn còn trong tay Uyển Lăng , hắng giọng_ Đây là bánh quy à ? Các em làm sao ? _ Phải a , các anh ăn bánh quy đi , đây là bánh quy em với Thiên Nhu làm , rất ngon đó . Của Uyển Lăng làm vẫn còn ở trong ưm .... ! Ý Như lập tức phối hợp theo , còn cố ý nhắc tới khay bánh "cục than" của Uyển LăngCó điều , còn chưa nói hết câu , miệng cô đã bịt tay Uyển Lăng bịt chặt , cô cứ ư ử trong cổ họng _ Cậu mà nói linh tinh , thì không bạn bè gì nữa , tuyệt giao ! Uyển Lăng ghé sát Ý Như gằn giọng , ánh rất kiên quyết nhìn không giống đang đùa Ý Như chẳng sợ , gian manh nhìn Uyển Lăng . Rốt cuộc vẫn là Uyển Lăng phải thu liễm hạ mình đầu hàng . Ánh mắt nhìn Ý Như khẩn cầu "Làm ơn , đừng nói ra mà "Ý Như rất dễ mủi lòng , thấy ánh mắt kia liền gật đầu . Uyển Lăng sung sướng cười tít mắt , chỉ thiếu nước nhảy lên ôm lấy Ý Như mà hôn hít Ba chàng trai nhìn bộ dạng nhất thời tăng động của Uyển Lăng mà ngẩn tò te Bộ dạng kia là sao ? Vừa trúng giải độc đắc à ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương