Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi
Chương 9
Lưu Kim các
Đối với những chuyện phát sinh ở Đại môn của Kim Lân đài các gia chủ đến tham gia Thanh Đàm hội vẫn chưa biết. Nhìn đến Lam Hi Thần đang toạ tại một trong bốn chủ vị của Tứ đại thế gia, đám người này có chút không giấu được tiểu tâm tư kia. Lần này mục đích chính của bọn hắn đến Thanh Đàm hội là muốn tận mắt thấy hài tử của Di Lăng lão tổ. Thật khó đảm bảo huyết mạch của cái loại người này sẽ không tu luyện Tà thuật, đến khi trưởng thành ắt hẳn là đại hoạ của Tu chân giới. Lần này muốn gặp mặt một lần, cũng không ít người muốn kích thích đứa trẻ còn chưa tròn tám tuổi kia, nếu có thể kích thích hài tử kia nói ra điều gì hoặc làm gia hành động gì mang ý uy hiếp thì càng tiện cho bọn hắn sau này có lý do dương cờ mang nàng ta nghiền xương thành tro.
Đương nhiên nếu hài tử kia trong lúc tức giận nói ra cái gì đó có ý tứ Lam thị liên quan đến bí thuật tu luyện Quỷ đạo thì sự tình còn tốt hơn. Vị trí Tứ đại Thế gia ai mà chẳng muốn chen chân vào. Lần này chính là cơ hội tốt nhất để đem Cô Tô Lam thị kéo xuống a!
Một cái Thanh Đàm hội ngoài mặt thì duy trì bầu không khí hài hoà thảo luận xem nơi nào có tai ương, làm như thế nào giải quyết nhưng trong lòng kia thì trông ngóng Lam tông chủ mang Lam Tích Vụ tới để cho bọn hắn phát huy một chút. Huyết mạch của Di Lăng lão tổ, dù là trong người còn mang một nửa huyết mạch của Hàm Quang Quân cũng không đủ để bọn hắn tiêu tan tâm tư. Không ít người trong lòng suy nghĩ hài tử kia vẫn là chết nhanh một chút mới tốt.
Lúc bầu không khí hoà hợp vẫn đang diễn ra thì có một gia nhân vội vã đi đến, đầu tiên là sợ hãi nhìn bách môn tiên gia một phen, sau đó cúi đầu bước nhanh đến bên tai Lam Hi Thần thấp giọng nói vài câu. Một giây sau, đám tiên môn bách gia hiếu kì nhìn Lam Tông chủ trước nay vẫn ôn nhuận như nước treo ở trên khoé môi một nụ cười nhạt không rõ ý vị, nghiêng đầu nói với Kim Quang Dao gì đó, hướng Vân Mộng Giang thị tông chủ cùng Thanh Hà Nhiếp thị tông chủ gật đầu rồi đứng dậy đi theo tên gia nhân không phải là người của Cô Tô Lam thị kia ra ngoài.
Chỗ này đều là tu sĩ tu vi cao thâm, vậy nên những lời tên gia nhân kia vội vã nói tất cả đều nghe không thiếu chỗ nào, lại trông thấy không chỉ mình Lam Hi Thần vội vàng lo lắng không để tâm đến tư thái chạy ra ngoài mà Kim tông chủ cùng Giang tông chủ cũng gấp gáp đuổi theo, một trận xì xào bàn tán nổi lên, trong lời nói lẫn thái độ đều là một bộ dáng đợi xem kịch vui.
Hảo a, Kim thị tiểu hài tử khi dễ Lam thị Đích tiểu thư. Hai nhà đây là muốn gây thù chuốc oán?
Nhìn xem, Lan Lăng Kim thị mấy năm gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên...
Nghe nói người đẩy chính là Kim Lăng tiểu công tư a, quả thật là thiên đạo luân hồi.
Còn nhỏ tuổi đã làm ra loại chuyện như vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng.
Nhỏ giọng một chút, cẩn thận có người nghe được sẽ lén tố cáo ngươi.
Sợ cái gì, mấy người có thể quản đều đã đi, Thanh Hà hỏi một không biết ba kia có thể làm được gì.
Bất quá người nói xem Giang tông chủ kia đi làm gì? Là đến làm chỗ dựa cho cháu trai sao?
Ngươi đừng nói trước, dù sao Lam thị tiểu Tiểu thư kia, nói đúng ra, ha ha, cũng có thể coi như là cháu gái của Giang tông chủ.
...
Nhiếp Hoài Tang ngồi trên chủ vị cũng chỉ biết cười ngượng ngùng, sau đó hình như cảm thấy xấu hổ liền mở quạt giấy che mặt lại, một bộ dáng ta đây cái gì cũng không nghe thấy.
Vội vàng đi tới chỗ bậc thang mà gia nhân kia nói, trong lòng Lam Hi Thần đau xót đến cực điểm. Y không nên mang theo Lam Tích Vụ đến nơi này, bởi vì tuệ cực tất thương*
(*người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương)
Từ ngày Lam Tích Vụ bước vào Lam gia, Lam Hi Thần đã phá lệ lưu tâm đến tiểu nữ hài này. Cô Tô Lam thị phần lớn đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng cũng không thiếu ngoại môn đệ tử đối với nàng ác ngôn phỉ báng, hài tử kia lại tựa hồ như đã biết trước mình sẽ gặp phải loại sự tình gì, bị uỷ khuất cũng chưa từng nói qua với trưởng bối bọn y. Có lẽ là biết mẫu thân mình trong miệng thế nhân là loại người gì, hài tử gầy yếu kia cứ thế mà lẳng lặng nhận hết những đãi ngộ bất công, hoàn toàn không có những cảm xúc mà hài từ tuổi này nên có. Cũng may những kẻ kia chỉ dám khua môi múa mép chứ chưa từng động thủ.
Thế mà lần này! Lam Hi Thần đôi mắt lạnh đi, khuôn mặt trước nay luôn mang theo vài phần ý cười triệt để trầm xuống. Chất nữ của mình lần đầu ra ngoài cư nhiên liền bị người khác khi dễ vũ nhục. Cho rằng Lam thị chết hết rồi sao?
Ở bên cạnh y Kim Quang Dao cười khổ một tiếng, cũng không thể phàn nàn với ai, đành phải vừa đi vừa thấp giọng trấn an Lam Hi Thần. Lại thấy bên cạnh là khuôn mặt tái xanh của Giang Trừng liền cảm thấy đau đầu. Một Lam Hi Thần đang nộ khí xung thiên đã đủ rồi, Giang tông chủ kia còn muốn chạy tới góp vui làm cái gì? Vị Giang tông chủ này rốt cuộc muốn đứng về bên nào đấy?
Khi bọn họ đến chỗ bậc thang thì mưa đã nặng hạt hơn, Kim Lân đài bốn phía huy hoàng cũng trở nên ảm đạm đi mấy phần. Phía trên bậc thang, tiểu công tử vận y phục Kim Tinh tuyết lãng đang bất động, thấy bọn họ đến đầu tiên là hô lên hai tiếng "Cữu cữu" cùng "Tiểu thúc", sau đó thân thể run lên một cái, thấp giọng kêu "Lam Tông chủ". Nhìn sắc mặt những người này, Kim Lăng biết lần này mình thật gây ra hoạ lớn rồi. Linh khuyển kia của cậu cũng không dám ư ử, cúp đuôi trốn sau lưng.
"Kim Lăng, tới đây"
Giang Trừng
Giang Trừng trầm mặc, đầu tiên là đem tiểu Kim Lăng ôm lên, sau đó mới lạnh mặt nhìn xuống dưới bậc thang. Trời mưa càng ngày càng to, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng dưới bậc thang kia là là một vết máu, tuy đã bị nước mưa gột rửa đi nhiều nhưng vẫn phá lệ chói mắt. Nhìn đến, hắn càng thấy nộ khí công tâm, nén giận hỏi tiểu Kim Lăng trong ngực:
"Lam Tích Vụ đâu?"
Ở dưới kia, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lam Tích Vụ đâu. Mà Kim Lăng bị sự tức giận trong giọng nói của hắn doạ phát run, lắp bắp nói:
"Không, không biết... Nàng vừa đứng dậy liền bỏ đi..."
Vừa rồi trước khi rời đi, Lam Tích Vụ một tay che vết thương trên trán không ngừng chảy máu, từ xa ném cho Kim Lăng một cái nhìn. Cái ánh mắt kia thập phần đáng sợ, phảng phất như có cái gì đó bên trong nàng đang kêu gào muốn xông ra, huỷ diệt hết tất thảy. Chính ánh mắt đó doạ Kim Lăng hết hồn, không dám nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn người kia lảo đảo rời đi. Những người khác cũng không dám nhìn vào mắt nàng, đều tự động dẹp đường, không dám cản nàng. Đợi đến khi Kim Lăng hoàn hồn thì bọn người Lam Hi Thần cũng đã chạy đến đây.
Nghe vậy, Kim Quang Dao cũng chỉ còn biết lắc đầu, đoạn nhẹ giọng nói với Giang Trừng:
"Giang Tông chủ, trời đang mưa, A Lăng còn nhỏ, phiền ngươi đem hắn về phòng trước, tránh nhiễm bệnh"
Nhìn Giang Trừng gật đầu đem người rời đi khuất, Kim Quang Dao mới quay lại phân phó Kim gia đệ tử mau chóng tản ra đi tìm tung tích Lam Tích Vụ. Sắp xếp đâu đó xong xuôi hắn mới quay lại nhìn Lam Hi Thần, trong lòng biết rõ vị Nhị ca đây lúc này là thực sự nổi giận, chỉ có thể hạ thấp thanh âm nói:
"Nhị ca yên tâm, ta đã phái người đi tìm tiểu Tích Vụ, chắc sẽ nhanh chóng thấy nàng thôi. Còn về những đứa trẻ kia, mong Nhị ca yên tâm, ta sẽ để trưởng bối của chúng mang chúng đến Cô Tô Lam thị tạ lỗi"
Lam Hi Thần gật đầu, sau đó thêm một câu "Làm phiền đệ". Đoạn quay lại phân phó Cô Tô Lam thị cũng chóng tản ra đi tìm, phải nhanh chóng tìm được Lam Tích Vụ, mang người đón về rồi mới tiếp tục nói:
"Tích Vụ là chất nữ của ta, là huyết mạch trực hệ của Lam gia, tuyệt không chịu được người khác cứ như vậy khi dễ cùng làm nhục...A Dao, ta biết ngươi khó xử, nhưng lần này nếu không cho Tích Vụ một cái công đạo, Cô Tô Lam thị sẽ tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng"
Nghe vậy, Kim Quang Dao có chút đen mặt, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại một bộ dáng ôn hoà
"Nhị ca yên tâm, tiểu Tích Vụ hiểu chuyện như vậy mà lại bị khi dễ, ta nhất định trả cho nàng một cái công đạo. Vẫn là xin Nhị ca bớt nóng, chớ làm ảnh hưởng đại cuộc, cái kia...bên trong Thanh Đàm hội vì chúng ta rời đi hiện đang bàn tán cái gì, Nhị ca hẳn là biết rõ?"
Lam Hi Thần bất động một lúc, khẽ lắc đầu cười khổ. Cuối cùng vẫn là nghĩ đến thể diện của Cô Tô Lam thị, cùng Kim Quang Dao trở về Lưu Kim các. Nhìn thấy bọn họ trở về, những gia chủ nãy giờ đang xì xào bán tán liền im bặt, xấu hổ vài giây liền đem cái vấn đề tai ương khi này bị bọn hắn vứt qua một bên đàm luận đến say mê, bày ra một bộ dáng lo cho bách tích. Nhìn thấy vậy, Lam Hi Thân đã bình tâm trở lại đột nhiên sinh ra vài tia bực bội.
Đối với những chuyện phát sinh ở Đại môn của Kim Lân đài các gia chủ đến tham gia Thanh Đàm hội vẫn chưa biết. Nhìn đến Lam Hi Thần đang toạ tại một trong bốn chủ vị của Tứ đại thế gia, đám người này có chút không giấu được tiểu tâm tư kia. Lần này mục đích chính của bọn hắn đến Thanh Đàm hội là muốn tận mắt thấy hài tử của Di Lăng lão tổ. Thật khó đảm bảo huyết mạch của cái loại người này sẽ không tu luyện Tà thuật, đến khi trưởng thành ắt hẳn là đại hoạ của Tu chân giới. Lần này muốn gặp mặt một lần, cũng không ít người muốn kích thích đứa trẻ còn chưa tròn tám tuổi kia, nếu có thể kích thích hài tử kia nói ra điều gì hoặc làm gia hành động gì mang ý uy hiếp thì càng tiện cho bọn hắn sau này có lý do dương cờ mang nàng ta nghiền xương thành tro.
Đương nhiên nếu hài tử kia trong lúc tức giận nói ra cái gì đó có ý tứ Lam thị liên quan đến bí thuật tu luyện Quỷ đạo thì sự tình còn tốt hơn. Vị trí Tứ đại Thế gia ai mà chẳng muốn chen chân vào. Lần này chính là cơ hội tốt nhất để đem Cô Tô Lam thị kéo xuống a!
Một cái Thanh Đàm hội ngoài mặt thì duy trì bầu không khí hài hoà thảo luận xem nơi nào có tai ương, làm như thế nào giải quyết nhưng trong lòng kia thì trông ngóng Lam tông chủ mang Lam Tích Vụ tới để cho bọn hắn phát huy một chút. Huyết mạch của Di Lăng lão tổ, dù là trong người còn mang một nửa huyết mạch của Hàm Quang Quân cũng không đủ để bọn hắn tiêu tan tâm tư. Không ít người trong lòng suy nghĩ hài tử kia vẫn là chết nhanh một chút mới tốt.
Lúc bầu không khí hoà hợp vẫn đang diễn ra thì có một gia nhân vội vã đi đến, đầu tiên là sợ hãi nhìn bách môn tiên gia một phen, sau đó cúi đầu bước nhanh đến bên tai Lam Hi Thần thấp giọng nói vài câu. Một giây sau, đám tiên môn bách gia hiếu kì nhìn Lam Tông chủ trước nay vẫn ôn nhuận như nước treo ở trên khoé môi một nụ cười nhạt không rõ ý vị, nghiêng đầu nói với Kim Quang Dao gì đó, hướng Vân Mộng Giang thị tông chủ cùng Thanh Hà Nhiếp thị tông chủ gật đầu rồi đứng dậy đi theo tên gia nhân không phải là người của Cô Tô Lam thị kia ra ngoài.
Chỗ này đều là tu sĩ tu vi cao thâm, vậy nên những lời tên gia nhân kia vội vã nói tất cả đều nghe không thiếu chỗ nào, lại trông thấy không chỉ mình Lam Hi Thần vội vàng lo lắng không để tâm đến tư thái chạy ra ngoài mà Kim tông chủ cùng Giang tông chủ cũng gấp gáp đuổi theo, một trận xì xào bàn tán nổi lên, trong lời nói lẫn thái độ đều là một bộ dáng đợi xem kịch vui.
Hảo a, Kim thị tiểu hài tử khi dễ Lam thị Đích tiểu thư. Hai nhà đây là muốn gây thù chuốc oán?
Nhìn xem, Lan Lăng Kim thị mấy năm gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên...
Nghe nói người đẩy chính là Kim Lăng tiểu công tư a, quả thật là thiên đạo luân hồi.
Còn nhỏ tuổi đã làm ra loại chuyện như vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng.
Nhỏ giọng một chút, cẩn thận có người nghe được sẽ lén tố cáo ngươi.
Sợ cái gì, mấy người có thể quản đều đã đi, Thanh Hà hỏi một không biết ba kia có thể làm được gì.
Bất quá người nói xem Giang tông chủ kia đi làm gì? Là đến làm chỗ dựa cho cháu trai sao?
Ngươi đừng nói trước, dù sao Lam thị tiểu Tiểu thư kia, nói đúng ra, ha ha, cũng có thể coi như là cháu gái của Giang tông chủ.
...
Nhiếp Hoài Tang ngồi trên chủ vị cũng chỉ biết cười ngượng ngùng, sau đó hình như cảm thấy xấu hổ liền mở quạt giấy che mặt lại, một bộ dáng ta đây cái gì cũng không nghe thấy.
Vội vàng đi tới chỗ bậc thang mà gia nhân kia nói, trong lòng Lam Hi Thần đau xót đến cực điểm. Y không nên mang theo Lam Tích Vụ đến nơi này, bởi vì tuệ cực tất thương*
(*người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương)
Từ ngày Lam Tích Vụ bước vào Lam gia, Lam Hi Thần đã phá lệ lưu tâm đến tiểu nữ hài này. Cô Tô Lam thị phần lớn đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng cũng không thiếu ngoại môn đệ tử đối với nàng ác ngôn phỉ báng, hài tử kia lại tựa hồ như đã biết trước mình sẽ gặp phải loại sự tình gì, bị uỷ khuất cũng chưa từng nói qua với trưởng bối bọn y. Có lẽ là biết mẫu thân mình trong miệng thế nhân là loại người gì, hài tử gầy yếu kia cứ thế mà lẳng lặng nhận hết những đãi ngộ bất công, hoàn toàn không có những cảm xúc mà hài từ tuổi này nên có. Cũng may những kẻ kia chỉ dám khua môi múa mép chứ chưa từng động thủ.
Thế mà lần này! Lam Hi Thần đôi mắt lạnh đi, khuôn mặt trước nay luôn mang theo vài phần ý cười triệt để trầm xuống. Chất nữ của mình lần đầu ra ngoài cư nhiên liền bị người khác khi dễ vũ nhục. Cho rằng Lam thị chết hết rồi sao?
Ở bên cạnh y Kim Quang Dao cười khổ một tiếng, cũng không thể phàn nàn với ai, đành phải vừa đi vừa thấp giọng trấn an Lam Hi Thần. Lại thấy bên cạnh là khuôn mặt tái xanh của Giang Trừng liền cảm thấy đau đầu. Một Lam Hi Thần đang nộ khí xung thiên đã đủ rồi, Giang tông chủ kia còn muốn chạy tới góp vui làm cái gì? Vị Giang tông chủ này rốt cuộc muốn đứng về bên nào đấy?
Khi bọn họ đến chỗ bậc thang thì mưa đã nặng hạt hơn, Kim Lân đài bốn phía huy hoàng cũng trở nên ảm đạm đi mấy phần. Phía trên bậc thang, tiểu công tử vận y phục Kim Tinh tuyết lãng đang bất động, thấy bọn họ đến đầu tiên là hô lên hai tiếng "Cữu cữu" cùng "Tiểu thúc", sau đó thân thể run lên một cái, thấp giọng kêu "Lam Tông chủ". Nhìn sắc mặt những người này, Kim Lăng biết lần này mình thật gây ra hoạ lớn rồi. Linh khuyển kia của cậu cũng không dám ư ử, cúp đuôi trốn sau lưng.
"Kim Lăng, tới đây"
Giang Trừng
Giang Trừng trầm mặc, đầu tiên là đem tiểu Kim Lăng ôm lên, sau đó mới lạnh mặt nhìn xuống dưới bậc thang. Trời mưa càng ngày càng to, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng dưới bậc thang kia là là một vết máu, tuy đã bị nước mưa gột rửa đi nhiều nhưng vẫn phá lệ chói mắt. Nhìn đến, hắn càng thấy nộ khí công tâm, nén giận hỏi tiểu Kim Lăng trong ngực:
"Lam Tích Vụ đâu?"
Ở dưới kia, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lam Tích Vụ đâu. Mà Kim Lăng bị sự tức giận trong giọng nói của hắn doạ phát run, lắp bắp nói:
"Không, không biết... Nàng vừa đứng dậy liền bỏ đi..."
Vừa rồi trước khi rời đi, Lam Tích Vụ một tay che vết thương trên trán không ngừng chảy máu, từ xa ném cho Kim Lăng một cái nhìn. Cái ánh mắt kia thập phần đáng sợ, phảng phất như có cái gì đó bên trong nàng đang kêu gào muốn xông ra, huỷ diệt hết tất thảy. Chính ánh mắt đó doạ Kim Lăng hết hồn, không dám nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn người kia lảo đảo rời đi. Những người khác cũng không dám nhìn vào mắt nàng, đều tự động dẹp đường, không dám cản nàng. Đợi đến khi Kim Lăng hoàn hồn thì bọn người Lam Hi Thần cũng đã chạy đến đây.
Nghe vậy, Kim Quang Dao cũng chỉ còn biết lắc đầu, đoạn nhẹ giọng nói với Giang Trừng:
"Giang Tông chủ, trời đang mưa, A Lăng còn nhỏ, phiền ngươi đem hắn về phòng trước, tránh nhiễm bệnh"
Nhìn Giang Trừng gật đầu đem người rời đi khuất, Kim Quang Dao mới quay lại phân phó Kim gia đệ tử mau chóng tản ra đi tìm tung tích Lam Tích Vụ. Sắp xếp đâu đó xong xuôi hắn mới quay lại nhìn Lam Hi Thần, trong lòng biết rõ vị Nhị ca đây lúc này là thực sự nổi giận, chỉ có thể hạ thấp thanh âm nói:
"Nhị ca yên tâm, ta đã phái người đi tìm tiểu Tích Vụ, chắc sẽ nhanh chóng thấy nàng thôi. Còn về những đứa trẻ kia, mong Nhị ca yên tâm, ta sẽ để trưởng bối của chúng mang chúng đến Cô Tô Lam thị tạ lỗi"
Lam Hi Thần gật đầu, sau đó thêm một câu "Làm phiền đệ". Đoạn quay lại phân phó Cô Tô Lam thị cũng chóng tản ra đi tìm, phải nhanh chóng tìm được Lam Tích Vụ, mang người đón về rồi mới tiếp tục nói:
"Tích Vụ là chất nữ của ta, là huyết mạch trực hệ của Lam gia, tuyệt không chịu được người khác cứ như vậy khi dễ cùng làm nhục...A Dao, ta biết ngươi khó xử, nhưng lần này nếu không cho Tích Vụ một cái công đạo, Cô Tô Lam thị sẽ tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng"
Nghe vậy, Kim Quang Dao có chút đen mặt, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại một bộ dáng ôn hoà
"Nhị ca yên tâm, tiểu Tích Vụ hiểu chuyện như vậy mà lại bị khi dễ, ta nhất định trả cho nàng một cái công đạo. Vẫn là xin Nhị ca bớt nóng, chớ làm ảnh hưởng đại cuộc, cái kia...bên trong Thanh Đàm hội vì chúng ta rời đi hiện đang bàn tán cái gì, Nhị ca hẳn là biết rõ?"
Lam Hi Thần bất động một lúc, khẽ lắc đầu cười khổ. Cuối cùng vẫn là nghĩ đến thể diện của Cô Tô Lam thị, cùng Kim Quang Dao trở về Lưu Kim các. Nhìn thấy bọn họ trở về, những gia chủ nãy giờ đang xì xào bán tán liền im bặt, xấu hổ vài giây liền đem cái vấn đề tai ương khi này bị bọn hắn vứt qua một bên đàm luận đến say mê, bày ra một bộ dáng lo cho bách tích. Nhìn thấy vậy, Lam Hi Thân đã bình tâm trở lại đột nhiên sinh ra vài tia bực bội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương