Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 43



Tùng quát lớn, chiếc điện thoại lại được bấm số. Không chỉ 3 tên, toàn bộ đã tập trung giữ Đan ngồi yên.

+ Ưm....ưm....*lắc đầu nguầy nguậy*

+ Ê nó cắn !!

Tùng bật lưỡi dao nhỏ, kề vào má Đan. Lưỡi dao sắc nhọn làm Đan đơ cứng người, cảm tưởng chỉ cần Đan dịch một li, lưỡi dao sẽ cứa ngọt một đường. THật ghê rợn.

+ Em không muốn anh cho e sẹo chứ? Biết điều thì nới chuyện với nó đi.

Từng giọt mồ hôi chảy dày trên trán Đan, lưỡi dao thì có vẻ...sốt ruột....

TÚT...TÚT...

Kiệt không nhận máy.

+ SAO NÓ KHÔNG NGHE MÁY? CÔ NÓI GÌ VỚI NÓ? HẢ?

+ Em nói gì được !

Tùng ấn con dao vào mặt Đan, một đường cắt vừa in con dao, máu tràn thành giọt, rỏ tóc tách. Đan kịp nhận ra vết thương khi giọt máu chảy xuống cằm, chảy liên tục. Mùi máu làm toàn thân Đan bủn rủn.

+ Đại...đại ca. Nó chắc không biết vì sao...*tên trông hiền nhất cản Tùng, đây là tác giả phát ngôn chân lí Đàn ông tầm thường nhìn phụ nữ bằng con mắt...*

+ Thế thì *Tùng nắm tóc Đan* chỉ còn cách gửi bằng chứng tới tận tay nó.

Tùng cầm dao, cắt xoẹt túm tóc của Đan. Hắn đứng dậy thở dài, thả con dao lăn lóc xuống đất.

+ Gói lại. Viết thư bảo thằng Kiệt” tổ chức họp báo ngay”. Gửi tới T.A * Tùng nhét vào túi áo 1 thằng đàn em*

Hắn kéo ghế ngồi trâm ngâm góc đối diện với Đan, hai tay lại bắt chéo, lạnh lùng.

Càng để lâu vết thương trên mặt Đan càng xót và rát, máu sắp làm biến màu cổ áo sowmi trắng cô mặc. NHưng có là gì, tâm trí của Đan chỉ quanh quẩn sự thật Đan vừa hiểu. Kiệt trước kai hay bây giờ đều không phải người có thể nhẫn nhịn và chịu sự sai bảo.

“Chịu đựng một mình khổ sở lắm... Thà anh cứ chia sẻ với em, đến đâu thì đến....Huhu” - Đan gục đầu bật khóc.

+ Đại ca, thằng đó sẽ tới đây à?

+ Tao không biết. Nếu nó không nghe điện thoại của con bé *Tùng chống một tay lên cằm* Và nếu nó không tới...*Tùng nhìn Đan hầm hầm sát khí*

+ Hay nó không nhận ra tóc con bé?

+ Không nhận ra, chẳng lẽ mày muốn tao chặt tay con bé? *nghe Tùng nói thằng kia vội mím môi lùi lại* Nó sẽ gọi điện cho Đan kiểm tra *Tùng với tay cầm điện thoại của Đan lên*

Căn phòng vang tiến gĐan khóc thút thít, tiếng loạt xoạt chờ đợi của mấy thằng con trai.

Tùng thấy bực mình bởi Đan, khóc lóc làm hắn nóng ruột. Đay không phải những điều hắn muốn làm, chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu hắn không giữ được NewMen, ba hắn phải ra tay thì chắc chắn ông ta sẽ tước quyền thừa kế tài sản của Tùng. Bởi lẽ hắn chỉ là con riêng, đúng hơn là con của ông ra với tình nhân bên ngoài. Ông ta vì bị mẹ Tùng làm khó nên mới phải đưa Tùng về nuôi dưỡng. Cuộc sống trong ngôi nhà đó, sự ghẻ lạnh của bà vợ và hai thằng con trai chưa nổi bằng 1 nửa tuổi của Tùng.... Tùng mệt mỏi và bị khinh thường.

Lần này hắn phải giữ cho được NewMen - tài sản giá trị nhất của cả đợi ông ta. Tùng muốn phải về tay hắn, như một sự trả giá cho cuộc đời đã bị nhiều vết nhơ dày vò.

Tùng mở ví lấy ra một tấm hình nhỏ hắn in ra từ điện thoại. Tùng vò nát nhưng chưa đủ, hắn xé thành từng mảnh vụn, thả vương khắp phòng. Với tấm ảnh này, hắn dự định sẽ gây một vụ làm Kiệt tức phát điên, hắn muốn hành hạ Kiệt như mèo vờn chuột nhắt ! Nhưng giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn không có cơ hội để tung bức ảnh, Kiệt không phaari kẻ dễ bị “chơi đểu”. Kiệt còn chơi là Tùng vố này điêu đứng.

Mấy đứa đàn em sợ hãi, tránh xa Tùng, Tùng đưa mắt nhìn Đan, hắn thấy có lỗi. Đan không làm gì mà hắn lại phải bắt Đan, Đan luôn nghĩ tốt cho hắn, không chút nghi ngờ. Đan khờ thật !! Nhưng Tùng quý những người như Đan. Hắn nghĩ…hắn thích Đan, thích sự đơn giản của Đan. Tùng nhói đau trong lòng, cảm giác tê tái lan tỏa xâm chiếm. Từ giờ thì hắn không thể làm bạn với Đan nữa, hình tượng người tốt đã sụp đổ. Đáng ra hắn vẫn có thể để lại ấn tượng tốt trong trí nhớ người hắn thích nếu Vân không giở trò.

Mà hắn đang nghĩ gì? Hắn biết Đan yêu Kiệt. Hắn không hề có cơ hội…. Hắn suy nghĩ về tình yêu không có kết quả làm gì?

Một vài âm thanh bên ngoài làm Tùng phân tâm.

+ Mày *chỉ tay* Ra ngoài xem.

+ Vâng.

Căn phòng này là một phần của ngôi nhà hoang đã đổ nát gần hết, nằm heo hút tận ngoài thành phố. Đan biết ngôi nahf vì Huyền và Ân đã có thời “truyền thuyết ma” tra tấn Đan.

+ Tùng. Thả em đi. Kiệt không tới đâu.

+ Cô ngồi yên, cô bảo không tới là nó không tới à !

RẦM ~ KỊCH….

Tiếng va đập mạnh bên goài cửa. Tùng bật dậy, mấy thằng không dấu nổi nỗi lo lắng. Mỗi thằng nhanh tay túm một thanh kim loại hoặc thanh gỗ vất ngổn ngang kawsp sàn. Cả đám nhìn nhau, dè chừng. Từng thằng nhẹ bước ra cửa.

RẦM – thêm một âm thanh lớn.

Cánh cửa phòng bị đạp tung (bản lề đã yếu sẵn thì chớ !), hất một thằng dẹp lép vào tường.

Hai dáng người cao cao ập vào đầu tiên, Đan dõi mắt theo, kinh ngạc. Đó là Nam, Ghim và… gì hả??? Nam dẫn theo bang hội của hắn tới sao?

+ ĐAN?

Ghim đảy anh trai và xộc vào.

+ Ghim !!! Khoan đã…….

Ghim đẩy anh trai và xộc vào, Nam không kịp kéo Ghim lại. Một thanh kim loại vung sượt qua Ghim, Ghim chạy nhanh về phía Đan không do dự hay nao núng.

+ Này cậu.

Tùng nhìn Ghim choáng ngợp. Tùng tháo đôi găng tay da ném xuống đất, nhặt một cây gậy gỗ lên. Đám đàn em Tùng đang đánh nhau với đám người của Nam. Không có chuyện Tùng tha cho kẻ nào định phá hỏng việc của hắn.

+ À…*Ghim tròn mắt* Nhình cậu quen ha !! *Ghim nhào tới và ngã vào người Đan, tránh được một cú vung gậy của tên đàn em Tùng*

+ Ghim…*Đan khóc thút thít*

Khẩn trương nhất có thẻ, Ghim vòng sau ghế tìm nút gỡ dây thừng cho Đan. Tùng giận dữ bước tới, lăm lăm cây gây, Ghim thì cứ rối lên với mớ dây thừng.

+ Ghimmmmmmmm *Đan hét*

Ghim ngẩng đàu lên, thụp đầu xuống ngay tức khắc. Xém thì vỡ đầu tập 2 =.=

+ Tôi cứu cậu đúng là làm ơn mắc oán.

+ Sorry *Chạy vụt ra trước* Mà cái nút dây ở đâu hả??? *cuống quýt*

Tùng và Ghim chạy vòng quanh chỗ Đan, Ghim quyết tìm cho được nút dây thừng, Tùng thì bị Đan vướng víu nên không thể vung gậy. Đến chóng mặt với họ.

+ Đây rồi *Ghim reo lên, cúi xuống..cắn nút dây*

Tùng thấy vậy bèn vịn hai tay lên thành ghế, trượt chân qua gầm ghế và ngáng ngã Ghim. Tùng cay cú, túm áo Ghim kéo dậy, vung gậy định đánh.

+ Á Á…

Đan hét thất thanh, không kịp hoàn hồn trước một loạt hành động của Tùng. Trước khi cây gậy của Tùng giáng xuống thì Nam đã chạy tới và đập mạnh cây gậy vào lưng Tùng, cây gậy của Nam gãy đôi – đủ thấy Nam dùng lực cỡ nào. Tùng khụy gối ngã dạt lên người Ghim, quằn quại. Nam đánh Tùng một cách dã man – không thể dã man hơn.

+ Dừng lại Nam. Tùng sắp chết rồi !!!!!!

+ Anh ơi….đừng đánh nữa…

Ghim quàng tay giữ người Nam, cô bạn vội ra hiệu với đám người đi cùng mình tới đây. Hai ~ ba kẻ vào phụ Ghim lôi Nam ra. Nam không muốn dừng tay nhưng Ghim cứ ôm như tảng đã phía sau Nam. Người Nam dẫn đến đông gấp đôi đám người Tùng có trong căn phòng. Chưa kể Nam là “trùm” trong trường, khét tiếng. Bạn bè Nam toàn loại không vừa, Tùng so với Nam không thấm vào đâu cả.

Sau khi xử lí gọn gàng, bạn Nam dồn “xác” thành hành, Đan được cởi dây trói. Tùng ngồi tựa lưng vào tường, máu me khắp người. Cả bọn Nam đứng vậy lấy Tùng. Đan không nhìn được cảnh bạo lực, cúi gằm mặt. Ghim nhìn Tùng mà ngậm ngùi. Tùng ho rồi nôn ra máu, Ghim và Đan lại gần thì cả hai bị Nam kéo ngược ra sau.

+ Mục đích của mày là gì? *Nam hỏi*

+ Mày là bạn thằng Kiệt à? Nếu không tư cách để nói chuyện với tao là gì?

Nam nguyền rủa Tùng và giơ nắm đấm. Ghim tiện đà tóm 1 tay Nam vòng sau lưng.

+ Ashi. Em làm trò gì thế hả.

+ Anh mà giết người em sẽ… mách mẹ. Mẹ dữ hơn ba đấy. Biết chưa? *Ghim lớn giọng đe dọa*

+ Em thật là !!

Tiết lộ nhé: truyền thống của dòng họ - những người phụ nữ trong gia đình không hiểu vì lý do gì đều rất “nghiêm khắc”. Đừng thử thách khả năng nổi giận của mẹ Nam, không ai có thể lường được hậu quả đâu.

+ Tùng là con trai GĐ công ti NewMen – một trong Top 7 *Đan giải thích*

+ Vậy là mày định bắt người để ép Kiệt hả?

+ Ừ. Tao định thế. Nhưng mà chó cản đường..

+ Có có cần rửa miệng bằng máu mồm không?

Nam sẽ đá cho Tùng vài cái nếu Ghim (cùng 2 thằng khác) không giữ chặt Nam.

+ Cô là người yêu thằng Kiệt mà dễ dàng bị nó cho vào tròng thế sao? Bản lĩnh mắng ch.ử.i tôi hàng ngày đâu? *Nam lừ mắt nhìn mái tóc của Đan, cô giật mình hiểu ý Nam*

+ Không…không sao đâu *Đan vuốt nhẹ tóc* Tôi đi cắt tóc đã. Mọi người cũng về đi nhé *cười gượng*

+ Cô gọi điện cho Kiệt, bảo hắn là cô an toàn *Nam đưa điện thoại của Nam cho Đan*

Tim Đan đập thình thịch.

+ Anh nói cho Kiệt biết?

+ Tớ nói. Kiệt đang lo lắm, bị Vân và mẹ Kiệt giữ lại tham gia họp ở công ti, anh ấy bảo tớ qua nói cậu đừng đợi.

Lại khiến Kiệt lo lắng, Đan lủi thủi đi ra, không cầm điện thoại của Nam. Cô nhặt sách vở tống vào cặp, Ghim buông Nam và tới nhặt giúp.

+ Ừm. Cảm ơn Ghim. Không có cậu cứu tớ…

Ghim cười, nhận ra nỗi buồn sâu thẳm trong lòng Đan.

+ Giờ cậu là những gì Kiệt có và là những gì Kiệt muốn bảo vệ. Hãy gọi cho Kiệt để anh ấy yên tâm *Ghim khuyên*

+ Cậu thích Kiệt hả?

Đan hỏi bất ngờ khiến Nam, Tùng và những người xung quanh quay nhìn Ghim. Cô bạn đỏ mặt rối rít phủ nhận.

+ Tớ thấy cậu quan tâm đến Kiệt nhiều như thế. Tớ tưởng cậu thích Kiệt.

+ Haha….Không phải. Hix hix. Thôi để tớ đưa cậu về. Anh hai, chìa khóa xe.

Nam tung cho Ghim chiếc chìa khóa moto. Ai mà nhìn Đan lúc này chắc không tránh khỏi bàng hoàng.

+ Tớ đưa cậu mua băng và thuốc sát thương rồi đưa cậu đi cắt tóc nhé… *tiếng Ghim vọng từ xa hòa vào tiếng xe moto*

Chỉ còn Tùng và Nam, Nam cho bạn bè giải tán về trước. Nam đứng khoanh tay và tựa lưng nhìn Tùng. Tùng ôm ngực đau đớn, không đứng vững đành tuột người xuống đất.

+ Mày ở đây để xem tao có chết không hả?

+ Tao cũng muốn lắm.

+ Cứ chờ đi, ngày tao chết còn xa vời lắm đấy *Tùng lẩm bẩm*

+ Haizz. Mày thực sự muốn cứu NewMen?

Tùng im lặng.

+ Sao ba mày không lo việc đó mà lại là mày? Đàn ông trong nhà mày chết hết rồi phải không?

+ Ngậm cái mồm mày vào !!

+ Tao có thể cứu NewMen.

Tùng khẽ quay đầu vì lời đề nghị kín đáo của Nam.

+ Chỉ còn 2 ngày là biến thành công ti cổ phần của T.A, không làm gì được nữa *Tùng nhếch mép gục đầu xuống, quàng một tay ôm đầu mệt mỏi*

+ Khỏi lo.

…………………

KÊT…

Sau một hồi phóng bạt mạng ngoài đường lớn, Ghim đột ngột phanh lại, đạp mạnh chân chống moto, thả Đan xuống một Hair salon rực sáng ánh đèn. Nhìn thôi cũng biết giá cho một cái đầu là bao nhiêu.

+ Cứ… cứ để tớ cắt tạm ở tiệm bình thường thôi *Đan méo mó, cởi mũ đưa cho Ghim nhưng bám chặt moto không muốn rời*

+ Không lo đâu *đẩy Đan vào* Chỗ quen của Nam, tớ sẽ thanh toán tiền *cười toe*

+ Ơ ơ *lúng túng*

+ Anh Key *Ghim gọi một tên thanh niên đang đi ra từ salon* Khách nè, cắt đẹp vào !

+ Ok !! *cười và bước lại dẫn Đan vào trong*

Ghim nhìn theo, thở dài đội mũ lên và lại phóng xe đi. Tranh thủ lúc Đan đang cắt tóc, Ghim sẽ đi mua ít thuốc sát thương cho Đan. Và, có lẽ phải ghé vào T.A gặp Kiệt để cho Kiệt yên tâm.

Ghim dừng xe trước cổng công ti T.A, mấy gã bảo vệ chụm đầu nói chuyện với nhau, có vẻ rất căng thẳng. Ghim rón rén nhân lúc họ không để ý lên vào tìm Kiệt. Nhưng thoáng qua câu chuyện của mấy gã bảo vệ, Ghim quay lại nhìn. Có một chiếc hộp nhỏ đựng vài lọn tóc, kẻ đưa hộp này muốn gửi cho Kiệt. Mấy tên bảo vệ băn khoăn không biết có nên đưa cho Kiệt không.

“Không lẽ… kia là tóc của…” – Ghim giật mình.

+ Hê, đưa tôi đi !!!!!!

Ghim với tay cầm chiếc hộp thả xuống đát và dẫm bẹp, túm tóc của Đan được Ghim nhét vào túi áo.

Xong ! Ghim vuốt mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Rất may là túm tóc không tới tay Kiệt, không thì không hiểu Kiệt sẽ ra sao nếu biết Đan bị Tùng cắt tóc nham nhở.

+ Thẳng nhóc kia. Làm gì thế hả???? *mấy gã bảo vệ tức giận*

Ghim ngó lơ, chạy vụt lên tầng.

+ Ê thằng ranh kiaaa !!! Ai cho mày vào??? Alô alô, có đối tượng lạ mặt đang xông vào trong.

Một đám bảo vệ đông như kiến chạy tới bắt Ghim. Ghim đóng sầm thang máy.

“Chẹp ! Điện thoại của Kiệt không ai bắt máy, chỉ còn cách gặp trực tiếp anh ấy để báo rằng Đan vẫn an toàn” – huýt sáo ~

Trong phòng họp, Kiệt ngồi lặng người như tảng đá, bàn tay siết đỏ không buông từ khi Ghim báo Đan gặp chuyện. Vân ngăn cản KIệt rời khỏi phòng họp, mẹ KIệt cũng quyết không cho Kiệt bước nửa bước chân ra ngoài. Hiện tại lòng Kiệt nóng như lửa đốt, lo lắng đến phát điên, Vân hả hê không ngừng vừa họp vừa cười thầm.

“ Đan à. Sao lại gặp chuyện? Chuyện gì thế? Em vẫn ổn chứ? Đừng làm sao nhé, nếu em bị làm sao…anh điên lên mất…” – Kiệt chống 2 tay lên trán, khuôn mặt nhăn nhó.

Những tiếng ồn ào vọng từ ngoài vào cắt ngang cuộc họp. Tất nhiên, với mười mấy tên bảo vệ dai như đỉa, làm sao mà yên ắng được?

+YAAA bỏ cái tay, dám kéo áo tôi hả?

BINH ~ BỤP

+ Đã bảo gặp Kiệt một tý rồi đi ngay !!

CHÁT…BỤP BỤP

+ Ashhiiii !!!

RẦM… BỐP

Mẹ KIệt hốt hoảng đứng dậy.

+ Đứa rảnh rỗi nào tới làm loạn thế?

Rồi chiếc cửa được nhẹ nhàng kéo ra, Ghim phủi quần áo, chỉnh chu cẩn thận và nở nụ cười nai vàng, đằng sau là dám bảo vệ đang lăn lóc.

+ Dạ. Xin ít phút làm phiền mọi người. Kiệt…. *ngó vào trong phòng* Anh Kiệt…Mọi chuyện ổn rồi, cô ấy đang ở với em.

Lúc này Kiệt mới lộ rõ nỗi hoảng sợ trên mặt, Kiệt nhìn Ghim bằng con mắt biết ơn. Ghim cười tít mắt, cúi chào và chạy biến xuống cổng. Nhanh như gió.

+ Gì thế này. Loạn rồi sao *mẹ Kiệt tức giận*

+ Chết tiệt !! Thu !! *Vân gào lên*

“Vậy là Đan đã an toàn nhưng chuyện này không thể đùa được. Chừng nào mình chưa tìm cách chấm dứt thì Vân và mụ phù thủy kia đều có thể giở trò bất cứ lúc nào. Phải hành động luôn thôi” – Kiệt biến sắc, nét mặt se lại giận dữ.

Ghim trở lại salon đón Đan, Key vừa hoàn thành “kiệt tác” của mình. Từ giờ Đan sẽ có một mái tóc ngắn hơi xù do chính tay “cây kéo vàng” nổi tiếng (đã giải nghệ ở ẩn) thiết kế.

+ Wa…. Tuyệt lắm Key, anh vẫn chưa lụt nghề đâu *Ghim vỗ vai Key*

+ Em nói gì thế *Key lườm*

+ Đi thôi Đan *Ghim hí hửng dắt Đan đi*

+ Này? *Key chống hông* Có quên gì không nhỉ? *xạt hai ngón tay*

+ À….*giả nai vàng nhưng gặp đối thủ không khoan nhượng* Thôi anh cứ trừ vào tài khoản của Nam đi *chìa thẻ*

Ra tới xe, Ghim ấn cho Đan đống thuốc và bông băng, Ghim nhấc bổng Đan ngồi lên xe, Đan không kịp phản ứng mà chỉ lúng túng.

Ghim cười và lấy bông thấm máu trên má Đan, sát trùng cẩn thận, băng lại. Nhìn Ghim lúc này thật là yêu, thậm chí Đan còn (suýt) quên mất Ghim là một cô gái.

+ Rồi, giờ thì tớ sẽ đưa cậu về *Ghim khởi động xe* Tối nay tớ sẽ ngủ lang 1 đêm.

+ HẢ *tròn mắt*

+ Ngủ ở nhà cậu.

+ Cái…cái…..

+ Oh, đừng lo, để đảm bảo cậu và 2 chị cậu được an toàn thôi *cười nai vàng*

Đan thật không dám tin cảnh Ghim sẽ ngủ ở nhà cô. Hai chị biết sẽ không đời nào đồng ý.

Trên thực tế:

+ Em chào hai chị. Em là Ghim, bạn của Đan *cúi đầu lễ phép, cười tỏa nắng*

Nam từng dạy Ghim người VN ưa ngọt và thích sự lễ phép, cứ thế mà thể hiện. Ghim áp dụng vô cùng triệt để lời dạy bảo của đàn anh siêu lừa tình.

+ Ôi trời ơi… Ở đâu ra cậu bé dễ thương thế này. Hô hô *chị hai lao tới bẹo má Ghim*

+ *Đan té cái rầm ra đất*

+ Đáng yêu quá đi *chị cả ôm chặt Ghim* Em cứ ngủ nhờ suốt đời cũng được. Há há. Nhưng dạo này chị bận việc nên sẽ phải để đèn suốt đêm đấy.

+ Không sao ạ *cười toe*

+ Ở đâu ra cậu bé đáng yêu thế chứ. Chồ~ooi~~

+ Thật ra Ghim là con… Ái *bị Ghim véo lưng*

+ Bọn em đi ngủ trước đây.

Ghim kéo Đan đi. Chị cả và chị hai lúc này mới nhận ra mái tóc ngang lưng của Đan giờ chỉ còn cụt ngủn đến cổ, nhìn Đan có gì đó cứng rắn hơn trong mái tóc ngắn bồng bềnh.

+ Đan cắt tóc….*chị hai ú ớ*

+ Dạ. Em dẫn bạn ấy đi thay đổi ngoại hình đấy ạ. Hì.

+ Ờ… ờ.. *ngẩn ngơ nhìn nhau*

Nhà của Đan, phòng của Đan mà Ghim tự nhiên như nhà mình, Ghim tranh thủ lúc Đan ngồi thẩn thơ ở ghế để lôi đống chăn, trải được một chiếc giường (không êm ái cho lắm) ở cạnh giường Đan, tất nhiển là…dưới sàn nhà.

+ Sao vậy Ghim *Đan ngạc nhiên* Cậu ngủ trên giường với tớ mà *nhào tới thu chăn dưới sàn*

+ Ấy thôi. Tớ ngủ riêng cho thoải mái *cười đều đều khó coi*

+ Cậu là thật, nền nhà tớ không được tuyệt như nhà cậu đâu. Cứ ngủ đi nếu sáng mai muốn có cái lưng vẹo.

+ Thôi nha !! Cậu đuổi khéo tớ phải không?

+ Đâu có, tớ nói sự thật mà.

+ Hừ. Tớ biết thừa cậu vẫn ghét tớ vì tớ không nói cho cậu tớ thân với Vân. Nhưng tớ cũng có cái khó của tớ.

Ghim lấy một chiếc gối từ tủ quần áo của Đan, đang đóng cửa tủ thì bỗng khựng lại, bất ngờ khi nhìn chiếc váy màu hồng phấn bị ố thẫm vì máu, được treo cẩn thận trong tủ. Có vẻ Ghim hơi sợ khi nhìn chiếc váy của Đan. Đan mỉm cười.

+ Váy đẹp không? Jung Min tặng tớ đấy.

+ Jung Min? Kiệt à? *Ghim nhỏ giọng*

+ Ừm. Hôm anh ấy đưa tớ tới bờ sông, cũng là ngày cuối cùng anh ấy sống với cái tên Jung Min.

Ghim khép tủ và vọt lên thành cửa sổ ngồi cạnh Đan.

+ Cậu nói thế là không đúng. Jung Min bây giờ đang rất yêu thương cậu còn gì *Ghim dùng bộ mặt nhí nhảnh *

Đan bật khóc, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra còn kinh hoàng lắm, suýt chút nữa, Ghim và Nam mà không đến cứu, không hiểu Kiệt và Đan sẽ đến đâu. Tùng làm như Đan là điểm yếu của Kiêt, có thể đem ra khống chế Kiệt mọi lúc. Đan hét lên tức giận, khóc lóc. Ghim ngồi ngay đấy, nghiễm nhiên thành vật bị trút giận.

+ Ối ối… +.+ Đừng đấm tớ nữa. Đau quá. ĐAN !! Hix.

+ Ghim? Đan? Hai dứa ồn ào gì thế?

+ Dạ không ạ *Ghim nhanh nhẹn*

Tình hình là Đan đang mất hết bình tĩnh, chắc Đan vẫn còn bị vụ của Tùng ám ảnh. Ghim đỡ Đan lên giường nghỉ ngơi thì Đan ôm chầm Ghim và khóc.

+ Sự thật là tớ không thể giúp anh ấy, anh ấy là con trai nhà giàu có, anh ấy tài giỏi, anh ấy…anh ấy…..

+ Ghim sắp ngạt thở vì Đan ôm, Ghim mà là con trai thì chắc Đan cũng chẳng dám ôm. Hẳn là Đan đang cần một người bạn để trấn tĩnh tinh thần những lúc buồn rầu.

+ Trải qua bao nhiêu khó khăn, cậu mà nghĩ tới chuyện buông xuôi thì thật không đáng Đan à. Đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt (đối với Nam và Ghim thì là chuyện nhỏ nhặt) mà từ bỏ tất cả *Ghim lắp bắp, nghĩ gì nói đấy, cốt để an ủi Đan* Cậu biết không ! Cậu mà gặp chuyện gì nữa, cứ gọi tớ và Nam một tiếng. Nhớ chưa *Ghim cao hứng khẳng định* Tớ sẽ tới bất cứ lúc nào, tớ sẽ giải quyết mấy đứa lằng nhằng như gã áo đen đó.

+ Nhưng nhỡ không kịp gọi điện thoại thì sao? *Đan ngừng khóc trố mắt nhìn Ghim*

Đúng là phản ứng không ngờ, Ghim khấp khởi mừng thầm, xem chừng cô nàng cũng có tài trong vấn đề an ủi và dỗ dành ghê.

Đến khổ vì bạn bè =.=, Ghim cũng vì an ủi Đan mà phải luyên thuyên linh tinh, giã cả mồm. Thiệt tình Đan và Ghim cứ như hai đứa con nít ngồi nói nhảm.

00h20” :

Đan thiu thiu ngủ, tựa đầu vào vai Ghim, hai tay ôm cổ Ghim. Ngồi bên cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu vào phòng, in bóng họ trên nền. Cảnh tượng như một bức tranh tình yêu lãng mạn thơ mộng. Có điều, nếu Ghim là nam ...Ghim ơi là Ghim, sao kiếp này lại là con gái cho uổng phí.

Ghim bế Đan lên giường, vừa đặt xuống nệm thì Đan tỉnh, cầm chặt tay Ghim.

+ Cậu kể về Vân cho tớ nghe nha? *Đan đề nghị*

+ Tưởng cậu ngủ rồi?

+ Cậu là bạn thân của Vân, tại sao lại ghét Vân? Cậu không ủng hộ Vân yêu Kiệt thật ư? *Đan nghiêm mặt, thẳng thắn bày tỏ nỗi nghi ngờ, Ghim cứ lấp liếm lâu nay, Đan không thể tin tưởng Ghim*

+ Ừ thì…..*nuốt nước bọt cái ực* Ây dà, chuyện dài như tràng giang đại hải.

+ dài tớ cũng nghe.

Đan nắm chặt cổ tay Ghim không chịu buông, Ghim khó xử vô cùng. Cổ họng khô ráo vì ngồi tám nhảm an ủi Đan, Đan thì bớt buồn còn Ghim thì chỉ muốn tìm bình nước tu ừng ực.

+ Thôi được. Đằng nào cũng không thể ngủ, tớ sẽ kể ch cậu nghe về Vân *Ghim ngồi khoanh chân gọn gàng xuống tấm nệm trải dưới sàn, bên cạnh giường Đan, vớ chiếc khăn bông chùm lên người, dự tính phải ngồi lâu để kể câu chuyện trường kì về Vân*

Tớ không rõ Vân được chủ tịch Hwang Tea Na nhận nuôi năm 6 tuổi hay 8 tuổi, tớ chỉ nhớ lúc Vân về nhà Kiệt, tới – Nam – Tuấn – Trung – Chi và Kiệt đang chơi ở sân sau vườn. Bọn tớ nghe tiếng chủ tịch Hwang nên chạy tới xem. Vân gầy và nhỏ người, xanh xao, yếu ớt, mặc bộ quần áo cũ kĩ. Bẩn thỉu, khuôn mặt cứng rắn trong khi bàn tay nắm vạt áo run run liên hồi. So với bọn tớ lúc ấy – những đứa trẻ ăn mặc ấm áp đẹp đẽ, chỉ ăn và vui chơi sung sướng suốt ngày, Vân làm bọn tớ thấy ngạc nhiên, thậm chí còn… khinh thường..

+ Chào mọi người đi Vân, đây là con trai của ta *chủ tịch chỉ người Kiệt* còn lại là bạn bè của nó. Con có thể làm quen.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...