Nếu Như Anh Muốn...
Chương 51: Mất con
Giám đốc bệnh viện tâm thần gọi ngay đến cho Lâm Bình.
Lâm Bình muốn gieo cho Dung Ân hi vọng, niềm vui và rồi sẽ giật tắt nó đó là cách chà đạp đau khổ nhất. Lâm Bình tắt máy gọi trợ lý Ngô lên.
Dung Ân nằm xuống nền nhà lạnh lẽo ngoài kia những tiếng hét, khóc, cười điên điện dại dại một mớ hỗn độn. Dung Ân chỉ muốn nhắm mắt nghĩ đến ngày mai mình trở về cuộc sống êm ấm trước kia cùng bố mẹ. Ban đầu, cô phản kháng khi bị đưa vào đây nhưng rồi cô nhận ra càng làm loạn thì tổ mệt mỏi họ vẫn nghĩ cô bị điên hoặc cố nố rằng cô điên.
Nếu ra được khỏi đây việc đầu tiên là cô muốn đến xin lỗi anh Mạc Thần vì việc bố mẹ cô làm ra xin lỗi bao nhiêu không đi nhưng giờ ngoài nói hai từ đấy cô không biết làm gì.
Còn chuyện Dung Ân mất đứa nhỏ khi vừa mới sinh ra chỉ được nhìn mặt nó một lần rồi mệt quá mà lả người đi. Cô khi tỉnh dậy họ chỉ nói con cô bị bệnh bẩm sịnh chết yểu lúc đó cô chết lặng người, toàn bộ mọi thứ như ngừng trôi. Dung Ân đau khổ, khó la hét thật sự rồi. Cô gào khóc đòi những người ở đó trả lại con nhưng không họ cứ nói con cô chết…con cô chết.
- Chủ tịch, con bé đó có thai rồi giờ phải giải quyết như nào.
- Con bé đó phản ứng ra sao?
- Tôi thấy nó muốn giữ lại đứa bé!
- Haha rất tốt vừa hợp ý ta. Vậy hãy theo ý con bé đi và đến lúc nó được ra đời thì biết nên làm.gì rồi đó.
Lâm Bình muốn gieo cho Dung Ân hi vọng, niềm vui và rồi sẽ giật tắt nó đó là cách chà đạp đau khổ nhất. Lâm Bình tắt máy gọi trợ lý Ngô lên.
- Cậu hãy làm cách nào đó để Mạc biết chuyện này. Cậu ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Dung Ân, một chàng trai không có dã tâm, không dứt khoát thì làm gì được. Bố mẹ vất vả nuôi nấng con cái để rồi nó không biết cách trả thù cho bố mẹ nó.
- Chủ tịch cậu ta có phải đang tính toán riêng gì không?
- Nực cười có thì có mà ta không thấy gì chính là không có. Chắc cậu ta đang không dứt ra được tình cảm thơ ấu của mình. Việc của ta là ngồi nhìn bọn nó hành hạ lẫn nhau lúc đó mới thỏa mãn cơn hận thù của ta với nhà họ Lã.
- Ăn đi bày đặt chê đồ ăn?
- Là tiểu thư cành vành lá ngọc chưa bao giờ ăn mấy kiểu này đúng không?
- Tiểu thư cái gì không chồng có chửa đúng là bố mẹ không ra gì thì con cái cũng thế.
Dung Ân nằm xuống nền nhà lạnh lẽo ngoài kia những tiếng hét, khóc, cười điên điện dại dại một mớ hỗn độn. Dung Ân chỉ muốn nhắm mắt nghĩ đến ngày mai mình trở về cuộc sống êm ấm trước kia cùng bố mẹ. Ban đầu, cô phản kháng khi bị đưa vào đây nhưng rồi cô nhận ra càng làm loạn thì tổ mệt mỏi họ vẫn nghĩ cô bị điên hoặc cố nố rằng cô điên.
Nếu ra được khỏi đây việc đầu tiên là cô muốn đến xin lỗi anh Mạc Thần vì việc bố mẹ cô làm ra xin lỗi bao nhiêu không đi nhưng giờ ngoài nói hai từ đấy cô không biết làm gì.
Còn chuyện Dung Ân mất đứa nhỏ khi vừa mới sinh ra chỉ được nhìn mặt nó một lần rồi mệt quá mà lả người đi. Cô khi tỉnh dậy họ chỉ nói con cô bị bệnh bẩm sịnh chết yểu lúc đó cô chết lặng người, toàn bộ mọi thứ như ngừng trôi. Dung Ân đau khổ, khó la hét thật sự rồi. Cô gào khóc đòi những người ở đó trả lại con nhưng không họ cứ nói con cô chết…con cô chết.
- Các người hại nó đúng không? Lúc mang bầu nó, con bé đã rất khỏe mạnh mà! Mau đưa lại nó cho tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương