Nếu Như Anh Muốn...
Chương 57: Mưa và nước mắt
Tối hôm ấy có tiệc rượu ở khách sạn, anh chỉ nhớ mình thấy nóng trong người khó chịu rất khác khi uống rượu nghi ngờ bản thân bị bỏ thuốc nên Mạc Thần đã tìm đến một phòng trong khách sạn đó để nghỉ. Nhưng rồi phòng tối om khi hắn nghe thấy tiếng rên của một cô gái trên giường. Hắn cảm nhận mùi hương cũng như tiếng rên ngày một gần mà đi đến. Mạc Thần bị bỏ thuốc quá mạnh đã phải chạy nagy sợ không thể kìm nổi ai ngờ vào phòng lại nghe thấy tiếng này. Hắn thỏa nặng nề đi đến trong bóng tối lờ mờ một thân hình mảnh mai và đẹp đẽ. Mạc Thần vẫn tỉnh táo nhìn toàn bộ căn phòng tối không một chút ánh sáng nên dám chắc không có máy quay trộm. Cô gái bị bịt mắt bằng chiếc vải đen, dưới hai chân bị còng lại hai tay cũng vậy. Cô ta cũng bị bỏ thuốc. Hắn thấy tội nghiệp cho cô ta nhưng lại nghĩ hắn cũng bị bỏ thuốc chi bằng tận dụng trên người cô ấy.
Mạc Thần chạm nhẹ vào làm da của cô và mái tóc dài. Cả người cô vặn vẹo lại người cũng đã đổ mồ hôi. Hắn chạm vào gương mặt xinh đẹp đó. Mạc Thần hít vào cần cổ xinh xắn đó nó rất dễ chịu, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn và xé toạc chiếc váy mỏng trên người con gái. Mạc Thần mạnh mẽ hôn hết tất cả lên người cô gái cắt mút, mà cô gái cũng thở dồn dập cả người vặn vẹo. Mạc Thần cởi bỏ tây trang trên người, bị bỏ thuốc làm anh nóng hết cả người va chạm thịt với cô mà côn th*t đã căng c*ng lên. Không nhanh không chậm Mạc Thần tiến vào.
Lần đầu tiên của cô ta.
Anh cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng hổi đang chảy ra ra dính trên côn th*t của mình chỉ là căn phòng hơi tối nên không nhìn thấy. Nhưng chắc chắn sẽ rất chói mắt vì khẳng định cho sự trong trắng, thuần khiết của cô ta.
Mạc Thần đã nhẹ nhàng hơn và qua sự dẫn dắt của anh mà cô đã phối hợp thấy thoải mái. Làm đến gần sáng thì anh đã nằm gục trên người cô không để ý đến cô gái với gương mặt ra sao. Chỉ biết khi tỉnh lại không thấy người bên cạnh.
Mạc Thần thả người bất lực xuống yên xe nghĩ lại mọi chuyện. Nếu vậy đứa con mà cô mang thai là của hắn sao? Đứa bé cô mang thai trong bệnh viện tâm thần. Nghĩ đến đây Mạc Thần khó thở, lo lắng điên cuồng bảo tên lái xe.
Dung Ân nghe điện thoại từ Phong Vũ giọng anh đầy khẩn trương.
Mấy người ở đó có mấy thanh niên mất dạy nhìn nhìn cô.
Tiếng khóc của cô.
Dung Ân bước đi trong mưa.
Mạc Thần chạm nhẹ vào làm da của cô và mái tóc dài. Cả người cô vặn vẹo lại người cũng đã đổ mồ hôi. Hắn chạm vào gương mặt xinh đẹp đó. Mạc Thần hít vào cần cổ xinh xắn đó nó rất dễ chịu, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn và xé toạc chiếc váy mỏng trên người con gái. Mạc Thần mạnh mẽ hôn hết tất cả lên người cô gái cắt mút, mà cô gái cũng thở dồn dập cả người vặn vẹo. Mạc Thần cởi bỏ tây trang trên người, bị bỏ thuốc làm anh nóng hết cả người va chạm thịt với cô mà côn th*t đã căng c*ng lên. Không nhanh không chậm Mạc Thần tiến vào.
- A!
Lần đầu tiên của cô ta.
Anh cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng hổi đang chảy ra ra dính trên côn th*t của mình chỉ là căn phòng hơi tối nên không nhìn thấy. Nhưng chắc chắn sẽ rất chói mắt vì khẳng định cho sự trong trắng, thuần khiết của cô ta.
Mạc Thần đã nhẹ nhàng hơn và qua sự dẫn dắt của anh mà cô đã phối hợp thấy thoải mái. Làm đến gần sáng thì anh đã nằm gục trên người cô không để ý đến cô gái với gương mặt ra sao. Chỉ biết khi tỉnh lại không thấy người bên cạnh.
Mạc Thần thả người bất lực xuống yên xe nghĩ lại mọi chuyện. Nếu vậy đứa con mà cô mang thai là của hắn sao? Đứa bé cô mang thai trong bệnh viện tâm thần. Nghĩ đến đây Mạc Thần khó thở, lo lắng điên cuồng bảo tên lái xe.
- Quay lại biệt thự lúc nãy, nhanh lên!
Dung Ân nghe điện thoại từ Phong Vũ giọng anh đầy khẩn trương.
- Em ở đâu?
- Em ở gần nhà cũ. Giờ em ở trạm xe buýt gần đó.
- Rồi anh sẽ tới đón em. Em ở yên chờ anh!
Mấy người ở đó có mấy thanh niên mất dạy nhìn nhìn cô.
- Đây thật sao? Vãi ngoài đời còn xinh hơn như này cơ mà.
- Này các cô các cô giữa nơi công cộng ý tứ chút đi!
- Ông già ông không thấy coi ta đang hứng thú xem sao?
- A!
Tiếng khóc của cô.
Dung Ân bước đi trong mưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương