Nếu Như Anh Muốn...
Chương 68: Anh Thần!
- Cô ấy muốn tìm tôi?
- Thần cậu có đến bệnh viện chưa?
- Tôi đang đến cậu ở đó rồi sao?
- Cậu đến đi Dung Ân đang đợi cậu.
- Đến rồi sẽ biết.
- Dung Ân là tớ đây! Phương Phương của cậu này!
- Phương Phương không phải như vậy, cậu ấy không cao như này. Cậu ấy mặt nhỏ tóc dài còn chị là ai?
- Cậu nhớ anh Phong Vũ chứ chúng ta rất thân đó?
- Em không có bạn tên Phong Vũ đâu! Em chủ muốn gặp anh Mạc Thần.
- Sao cậu cứ gọi cái tên Mạc Thần! Mạc Thần vậy. Anh ta cí gù tốt hả?
- Anh Thần ơi, hu hu đừng mắng em! Muốn tìm anh Mạc Thần!
Trần Phương quay lại thấy người mà cô ghét đang xuất hiện ở đó nhìn người yêu mình đi nối giáo cho giặc.
- Anh Phong anh gọi anh ta đến làm gì để nhìn bộ dạng này của Dung Ân sao?
- Tìm tôi làm gì?
- Anh ơi tìm.anh Mạc Thần giúp em!
Bác sĩ đi vào nhìn biểu hiện các nói năng của cô thì nhận ra đây là triệu chứng của căn bệnh cú sốc tâm lý quá nặng.
- Có thể lúc nhỏ cô ấy đã trải qua một cú sốc lớn và đã cướp đi ý thức của cô ấy. Cô ấy kèm theo nhiều bệnh nên chuyện này xảy ra là sớm hay muộn thôi. Cô ấy cần được nghỉ ngơi. Bây giờ dù cô ấy là hai mấy tuổi nhưng trong đầu cô ấy chỉ là đứa bé 5 hay 6 tuổi thôi. Theo tôi cô ấy quay về quãng thời gian bản thân gặp phải cú sốc lớn nhất.
- Bây giờ không phải là quãng thời gian đau đớn nhất sao, tại sao lại thành ra như vậy?
- Có cách nào lấy lại được kí ức bây giờ không?
- Tôi cũng không chắc nhưng hiện tại tôi thấy cô ấy cứ nhắc đến tên anh suốt có vẻ ở quá khứ hai người rất thân hay anh xem có thể giúp cô ấy không?
- Không được!
Mạc Thần nhìn bác sĩ không quan tâm đến hai người họ.
- Vẫn có nhiều cách không phải chỉ việc để anh ta làm chuyện này. Lỡ như nếu một ngày nào đó Dung Ân lấy lại trí nhớ thì sao hát nhớ mấy chuyện này đều ra anh Thần mà ra.
- Tôi không có ý định sẽ thấy có lỗi với cô ấy nhưng nhìn tình cảnh hiện tại tôi lại thấy cần giúp cô ấy khôi phục trí nhớ anh hiểu ý tôi chứ?
- Trời ơi vui vì em ấy tỉnh lại rồi theo từ bác sĩ. Trần Phương em vào với Dung Ân đi. Bọn anh đi nói chuyện tí.
Ba người đàn ông đi lên tầng thượng bệnh viện nói chuyện.
- Tôi mong chuyện này sẽ đưa cách giải quyết sớm.
- Bác sĩ đã nói vậy hay để Dung Ân ở chỗ Mạc Thần đi!
- Không được!
- Hai người thành ra như vậy mà ở cạnh nhau sao?
- Vũ anh phải nhớ một điều bây giờ Dung Ân đang là một cô bé chứ không phải một phụ nữ.
- Với lại khi tỉnh lại cô ấy muốn tìm tôi. Tôi cũng có trách nhiệm vớ cô ấy vừa mới sảy thai chưa bao lâu.
- Im miệng anh còn nói được chuyện này. Nếu như khi lấy lại được kí ức anh nghĩ Dung Ân sẽ tha thứ cho anh biết đâu còn trách mắng bọn tôi tại sao để anh bên cạnh. Tôi biết Dung Ân yêu anh nhưng không có nghĩ là không hận anh qua vụ việc hôm qua.
- Tôi chấp nhận. Tôi mang hận thù với gia đình cô ấy. Nhưng mà tôi muốn biết một vài chuyện ở quá khứ. Tôi muốn biết tại sao cô ấy nói bố mẹ cô ta không giết người trong khi năm đó cả hai chúng tôi chứng kiến họ đã giết bố mẹ tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương