Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1923: Vương phủ, đại hán
Chỉ có điều, có lẽ không phải ngọc giản, mà là ký ức của tinh không Thương Mang này. Ý chí này ầm ầm phủ xuống, xuất hiện ở đại lục Tiên Thần, nhưng lại ngưng tụ xa xa ở trên người thiếu niên cầm cung kia, thanh niên này càng run rẩy, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thân thể càng thêm bành trướng, tóc trở thành màu trắng, ánh mắt lộ ra tia rét lạnh, làm cho ý chí hoàn toàn phủ xuống vào trong cơ thể thanh niên này, hắn giống như biến thành một người. Đứng giữa không trung, trên người hắn tràn ra khí tức vượt qua cửu nguyên, cặp mắt đỏ thẫm, nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn thanh niên này. Ánh mắt hai người gặp nhau, thanh niên bỗng nhiên nâng tay, chỉ Mạnh Hạo, trong miệng tràn ra thanh âm khàn khàn. - Hô Phong! Hai chữ vừa truyền ra lập tức có một luồng hắc phong xuất hiện bốn phía Mạnh Hạo, những hắc phong kia ngưng tụ lẫn nhau, bất ngờ hóa thành chín con rồng đen, chín con rồng đen này gầm thét, thổi ra gió đen, nơi gió này đi qua, thiên địa biến sắc, gió mấy cuốn ngược.- Hoán Vũ! Thanh niên mở miệng lần nữa, thân thể hơi run lên, dường như ý thức trong cơ thể đang thi triển thần thông, đối với hắn nơi này cũng có thương tổn nghiêm trọng. Lời nói hắn vừa truyền ra, ở đó trong hắc phong diệt sát hết thảy sinh mạng, một giọt mưa đen bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt mưa tầm tả, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, rơi xuống. - Tát đậu thành binh! Thanh niên kia gầm nhẹ, những mưa kia đang rơi xuống, trực tiếp hóa thành một thân ảnh dữ tợn, trong những thân ảnh kia tồn tại vô số tồn tại kinh khủng, đều trong năm tháng, vong hồn chết dưới thuật pháp này! - Núi lở! - Đất rung! Không có kết thúc, thanh niên phun ra máu tươi, ý chí trong cơ thể khiến thân thể run rẩy của hắn nhanh chóng khô héo, nhưng hắn vẫn không quản hết thảy mà thúc đẩy thi triển thần thông. Đất rung núi lở, bầu trời vỡ vụn, long trời lở đất.- Còn có cuối cùng... Âm Nguyệt, hữu tình! Thanh niên ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể hoàn toàn khô héo, khí tức mục nát dày đặc tràn ra, ý thức kia trong cơ thể hắn lúc này toàn diện bùng phát, vọt ra thân thể hắn, hoàn toàn phóng ra ngoài, ngưng tụ lại trong thuật pháp, khiến cho trên mặt Mạnh Hạo lúc này lại xuất hiện ấn ký vầng trăng. Như bị lạc ấn trống rỗng. - Diệt! Thanh niên rống lớn."Ầm ầm ầm!" Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, tùy ý để hắc phong bao phủ, mưa rơi, vô số thân ảnh dữ tợn bốn phía xuyên qua, dưới chân hắn sụp đổ, ngọn núi chung quanh hắn vỡ vụn, trên người của hắn, ấn ký Âm Nguyệt dường như muốn xé rách thân thể của hắn. Đã lâu đã lâu, thân thể Mạnh Hạo động mạnh, hắn hít sâu, ngẩng đầu lên, hoàn toàn tiếp nhận thuật pháp, Mạnh Hạo nhìn thanh niên trong run rẩy đã gần như tan vỡ, trong mắt lộ ra mong đợi. - Lực lượng từ dương xua tan đêm tối, cho đến khi trong giếng càng thêm ảo ảnh, lại cho tới sáu thức thần thông bây giờ... cũng làm cho ta vô cùng kính nể người đã từng Siêu Thoát của đại lục Tiên Thần kia! Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, nâng tay vung tay áo, thanh niên kia cười thảm, thân thể ầm ầm vỡ nát, trong mắt Mạnh Hạo, người này căn bản chỉ là một đoàn khí huyết mà thôi, lúc này cho dù tử vong cũng chỉ là khí huyết tiêu tán thôi. Hết thảy nơi này, Mạnh Hạo đã chiếm được đáp án, hiện tại hắn cần chính là nhìn một chút, tám thân ảnh Hồn Ti kia vì sao tồn tại. Hắn nhìn mọi kiến trúc trên đại lục Tiên Thần, từng thành trì, đi về phía trước.Kiến trúc nơi này không giống Sơn Hải Giới, dường như càng thêm duyên dáng. Rất nhanh, Mạnh Hạo xuất hiện giữa không trung ở nơi của Vương gia, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, trọng điểm nhìn trận pháp nơi này, lúc này trận pháp đã hoàn toàn triển khai, không cần tới bao lâu sẽ gặp truyền tống, đến khi đó, tất cả tộc nhân Vương gia nơi này đều sẽ bị truyền tống rời khỏi. Ánh mắt quét qua từng tộc nhân Vương gia, ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía trong trận pháp của tộc nhân Vương gia, trong góc một nơi, trên người một lão già.Đây là một lão già gầy còm, lão khoanh chân ngồi ở nơi kia, gần như khi Mạnh Hạo nhìn lại, thân thể lão già này dừng lại, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa. Lão già gầy đến mức nhìn có chút hèn hạ, Mạnh Hạo cảm nhận được năm tháng thăng trầm. Lão già biến sắc, trầm mặc một lát, cúi đầu thu hồi ánh mắt, nhưng Mạnh Hạo có thể nhìn thấu, lão già này lúc này khẩn trương. Đã lâu, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, cuối cùng, trên người Vương Đằng Phi nhìn thoáng qua, cất bước đi xa, cho đến khi hắn rời đi, lão già gầy còm kia còn mới trong lòng đại khí, cho đến hiện tại, lão cũng không thể tin, Mạnh Hạo nơi này không ngờ tới loại cảnh giới lão khó lòng mà tin. Rời khỏi Vương gia, Mạnh Hạo đi nơi Đạo Thiên, nhìn Đạo Thiên, năm đó kế hoạch Hải Mộng Chí Tôn tuy rằng thành công nhưng lại thất bại. Đạo Thiên ở Đại lục Thần Thiên giống như ném trong biển rộng một tảng đá, xốc không nổi bọt sóng nào, vả lại căn bản không hợp nhau, bởi vì Hải Mộng Chí Tôn cho rằng mưu đồ chân chính thế giới của đại lục Tiên Thần, điểm này bất đồng với bản chaất, khiến cho Đạo Thiên nơi này, mặc dù tư chất khá hơn nữa cũng đều là ngoại tộc Trong mắt ngoại tộc như hắn, lại không có người nói cho hắn biết. Nhưng hắn vì Sơn Hải Giới hy sinh, loại hy sinh này khiến Mạnh Hạo khi nhìn Đạo Thiên, trong mắt lộ ra ý kính trọng, thân thể vụt qua, xuất hiện trước mặt Đạo Thiên. Tay nâng lên, ngón tay rơi vào ấn đường Đạo Thiên, Đạo Thiên theo bản năng mở mắt ra, khi nhìn đến Mạnh Hạo có chút sửng sốt, ngay sau đó thân thể run lên kịch liệt, nhưng lại cắn răng kiên trì, tùy ý để thần thức Mạnh Hạo sáp nhập vào trong cơ thể, xua tan những hắc khí, thân thể hắn lập tức uể oải, cả người hư nhược đến cực hạn, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên ánh sáng mãnh liệt. - Ngươi đã đến rồi... Ta biết, ngươi nhất định sẽ đến. - Ta ở nơi này hơn ngàn năm, ta phát hiện một bí mật, đại lục Tiên Thần này căn bản là một địa phương vô cùng kỳ quái, tất cả mọi người nơi này... tựa hồ đều sinh hoạt dưới một quy luật đặc biệt. - Ta đoán bọn họ... cũng đều là ngoại tộc, mà không phải là tu sĩ! Đạo Thiên vùng vẫy nói, nói suy đoán hơn ngàn năm trong lòng hắn, sau khi toàn bộ nói ra, phun ra máu tươi, đã hôn mê.Mạnh Hạo nhìn Đạo Thiên, hắn rất khó tưởng tượng đối phương là thế nào ở nơi này vượt qua ngàn năm, trong trầm mặc, Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, vung tay áo, đưa Đạo Thiên vào Sơn Hải Giới. - Nơi này đích thật là một địa phương vô cùng kỳ quái, nơi này đích xác cũng... đều là ngoại tộc, mà không phải là tu sĩ. Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người bước ra một bước, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã ở một trong tám địa phương hắn tò mò nhất. Tám địa phương này có tám người, bọn họ mặc dù là thân ảnh khí huyết, nhưng trong cơ thể lại không có hắc khí, điềm này vô cùng kỳ quái, Mạnh Hạo suy đoán, lúc này khi xuất hiện ở trong một quốc gia phàm tục, một nơi trong vương phủ. Một mảnh an tĩnh trong Vương phủ, một đại hán ngồi trên bậc thang, mặc áo bào quý giá đẹp đẽ, giống như Vương gia, hắn đang uống rượu, khi Mạnh Hạo đi tới, đại hán này buông ra vò rượu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo. - Có kỳ quái hay không, vì cái gì trong cơ thể lão tử không có Hồn Ti ngưng tự ý chí Thương Mang chết tiệt kia? Đại hán nhìn Mạnh Hạo, nở nụ cười.----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương