Ngã Dục Phong Thiên

Chương 7: Kẻ này không tệ (1)



Buổi trưa mấy ngày sau, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi thì bỗng nghe thấy tiếng hét thảm vang lên ở bên ngoài. Hắn lập tức mở mắt ra, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra, thì thấy một tên đệ tử ngoại tông bị người ta giẫm lên, ngực bê bết máu, tuy không chết nhưng cũng bị thương, bị người ta lấy túi trữ vật, hừ lạnh bỏ đi.

Người đó giãy dụa bò lên, ánh mắt toát lên vẻ ác độc, lảo đảo bước đi. Xung quanh có không ít người đứng xem, nhưng ai nấy đều hờ hững, dường như còn có vẻ châm chọc.

Mạnh Hạo im lặng, cảnh tượng như vậy hắn đã thấy được mấy lần, lòng lại càng thêm cảm thụ sâu sắc quy củ của ngoại tông Kháo Sơn Tông này.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Mạnh Hạo lại thấy được mấy chuyện cướp đoạt ở ngoại tông này, đệ tử ngoại tông cướp đoạt và ra tay với nhau, làm cho tính cách Mạnh Hạo trở nên im lặng. Nhất là khi hắn tận mắt thấy một vị sư huynh Ngưng Khí tầng hai tầng ba bị người ta giết chết ở khu vực giết người công khai trong ngoại tông này, đã khiến hắn khi ra ngoài luôn cẩn thận dè chừng.

Cũng may tuy tu vi hắn thấp, nhưng trên người lại chẳng có thứ gì đáng giá, người ngoài cũng mặc kệ hắn.

Mà việc tu hành của Mạnh Hạo cũng xuất hiện sự đình trệ, Ngưng Khí tầng hai khác với tầng một, cũng là linh khí nhập thể, nhưng dựa theo cách nói của Ngưng Khí Quyển thì tầng hai bắt đầu thay đổi thân thể phàm nhân, khiến cho thân thể thích ứng với linh khí hơn, cho nên số lượng linh khí cần nhiều hơn tầng một rất nhiều.

Đồng thời Mạnh Hạo cũng hiểu được cách nói về cái gọi là tư chất. Độ dung hợp linh khí thiên địa với cơ thể chính là tư chất, tư chất càng tốt thì độ dung hợp càng cao, tư chất càng kém độ dung hợp càng thấp. Cùng một thời gian thổ nạp, người có tư chất tốt hơn tất nhiên là hấp thu được nhiều linh khí hơn.

Dựa theo sự suy tính của hắn, muốn lên Ngưng Khí tầng hai thì hắn phải cần tới hai năm, mà Ngưng Khí tầng ba thì thời gian phải gấp mấy lần.

Trừ phi có được đan dược hoặc linh thạch, dùng năng lượng trong đan dược và linh thạch hóa thành linh khí có thể giảm đi rất nhiều thời gian, đó cũng là lý do vì sao chuyện cướp đoạt trong tông môn lại nhiều đến vậy. Bởi vì hàng tháng, ngoại tông đều có phát đan dược.

- Đã mạnh lại càng mạnh, đã yếu lại càng yếu, Kháo Sơn Tông đúng là dùng phương pháp này để bồi dưỡng đệ tử nội môn…

Mạnh Hạo trầm mặc.

Sáng sớm một ngày này, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Hạo đã khoanh chân ngồi ở trên giường. Hắn không có tư chất kinh người, nhưng là kẻ kiên cường, dù ban đêm cũng không bỏ qua chuyện đả tọa thổ nạp. Lúc này trong tông môn có tiếng chuông vang vọng ngân nga, Mạnh Hạo mở mắt.

- Tiếng chuông này…

Mạnh Hạo híp mắt lại, dường như đoán được gì đó, sắc mặt có phần kích động. Khi hắn đi ra ngoài phòng thì thấy bốn phía có không ít đồng tông, ai nấy đều phấn khởi, bước nhanh tới đằng xa.

- Tiếng chuông vang rồi, đây là lúc phát linh thạch đan dược.

- Tính ra thì cũng là hôm nay.

Theo tiếng chuông vang vọng, càng có nhiều người chạy tới, không chỉ nơi đây mà tất cả đệ tử ngoại tông trong toàn ngoại tông này đều là như vậy.

- Ngày phát đan!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cũng bước theo đám người cùng đi tới quảng trường ngoại tông. Quảng trường này cực kỳ khổng lồ, bốn phía có chín cây cột đá được chạm trổ rồng, tỏa ra hào quang chói lóa. Trên cột đá đầu tiên có bảy một bình đài vuông vắn chừng mười trượng, trên đó ráng màu lượn lờ, dường như có bóng người, mọi người ngước nhìn lên chỉ thấy mông lung.

Ở nơi này số đệ tử ngoại tông có hơn trăm người, cùng mặc trường bào lục sắc, thì thào bàn tán, thi thoảng lại ngóng lên bình đài trên cột đá kia.

Lúc này ráng màu trên bình đài tản đi, hiển lộ rõ ràng bóng người trên đó. Đó là một lão già mặc trường bào màu vàng, trên mặt có ít lấm tấm, nhưng thần sắc không giận lại tự uy, đôi mắt như điện. Hai bên là một nam một nữ, đều mặc y phục màu bạc. Nam tử tuấn lãng phi phàm, sắc mặt hờ hững, toàn thân chính khí. Mà nữ tử kia, khi Mạnh Hạo nhìn rõ thì tròng mắt hắn co rụt lại.

Nữ tử này chính là người đã bắt hắn tới từ Đại Thanh Sơn ở ba tháng trước.

- Dĩ nhiên là Thượng Quan sư thúc tự mình tới phát đan, hơn nữa Hứa sư tỷ và Trần sư huynh là đệ tử nội môn, trước đây rất ít khi nhìn thấy, lần này đều đến đây cả, hay là lần này không phát đan dược?

- Chắc là vậy đó! Các ngươi nhìn kìa, Hàn Tông sư huynh cũng xuất hiện, y chính là đệ nhị nhân của ngoại tông, tu vi Ngưng Khí tầng năm. Nếu có thể đạt tới Ngưng Khí tầng bảy là có thể tự động trở thành đệ tử nội môn rồi. Tiếc là không thấy Vương Đằng Phi sư huynh.

- Với tư chất của Vương Đằng Phi sư huynh, y sẽ chẳng để ý mấy cái đan dược này đâu. Năm đó khi y gia nhập Kháo Sơn Tông này đã đưa tới vang động không nhỏ cho các vị trưởng lão chưởng môn, nếu không phải Vương sư huynh phá quy củ của tông môn, muốn dựa vào bản lĩnh cá nhân để tiến vào nội tông, thì nay đã sớm là vị đệ tử nội tông thứ ba rồi.

- Khà khà, lần này có trò hay để coi rồi! Mỗi lần phát đan dược riêng đều có kỳ phong ấn mười hai canh giờ, mỗi canh giờ đều phát đan quang làm chỉ dẫn cho người ta cướp đoạt, trong kỳ đó lại chẳng cách nào dùng đan dược được cả, cho dù có mang đan dược chạy trốn thì có khi cũng chẳng có bản lĩnh để giấu được mười hai canh giờ.

Mạnh Hạo nghe đồng môn bên cạnh bàn tán, mặc dù đây là lần đầu tiên tham gia chuyện như thế này, nhưng hắn cũng biết mỗi một lần phát đan cho ngoại tông chính là đưa tới tranh đoạt. Nửa tháng nay hắn đã thấy không ít chuyện cướp bóc, cũng có người chết.

Nhất là lần này dường như có phát đan dược, có lẽ là tranh đoạt còn quyết liệt hơn nhiều.

Mạnh Hạo trầm mặc, thầm nghĩ mình chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng một, cái thứ được gọi là đan dược đó có lẽ chẳng có phần cho mình, chỉ là khi nhìn những gương mặt đầy vẻ tham lam ở xung quanh mình, Mạnh Hạo lại càng thêm hiểu về mấy chữ “cá lớn nuốt cá bé”.

- Trật tự!

Lão già mặc áo bào vàng trên bình đài thản nhiên mở miệng, giọng không to nhưng khi truyền ra lại như sấm chớp cuồn cuộn phủ xuống trời đất, khiến cho đám tu sĩ bên dưới chấn động tâm thần, hai tai ù ù. Mạnh Hạo cũng là thế, mãi lâu sau mới khôi phục lại được.

- Lão phu Thượng Quan Tu, hôm nay tới phóng đan, mỗi người được một viên Ngưng Linh đan, nửa khối linh thạch.

Thượng Quan Tu vung tay phải lên, lập tức hơn một trăm viên đan dược và linh thạch phân tán ra bốn phía, rơi vào trước mặt mỗi người mà không hề sai lầm chút nào. Mạnh Hạo nhìn đan dược và linh thạch lơ lửng trước người, mùi thuốc phả tới khiến người ta say mê. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy đan dược, cũng là lần đầu hắn thấy linh thạch.

Linh thạch này chỉ nhỏ chừng cái móng tay, trong suốt óng ánh làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái là sẽ không nhịn nổi mà trầm mê.

Tim hắn lập tức đập thình thịch, đan dược và linh thạch này nhất định là có giá cực cao, Mạnh Hạo không chút do dự cầm lấy, đang định nuốt luôn đan dược thì phát hiện xung quanh không ai làm vậy cả nên hắn dừng lại, khi nhìn lại đan dược trong tay thì thấy bên trên có một tầng hào quang, dường như còn có ấn ký kỳ lạ nào đó.

- Còn một viên… Hạn Linh Đan.

Mạnh Hạo đang quan sát viên đan dược trong tay thì giọng nói của Thượng Quan Tu tiếp tục truyền tới từ trên đài cao, mà trong tay hắn lại xuất hiện một viên đan dược màu tím.

Đan dược này xuất hiện một cái, toàn bộ quảng trường đều là dược hương. Mạnh Hạo hít vào một hơi, lập tức cảm thấy linh khí trong cơ thể nhiều thêm một tia, ngầm hiểu đan dược này tuyệt không tầm thường.

- Không ngờ là… Hạn Linh Đan!

- Đây… Đây là đan dược trân quý cho tu sĩ trên Ngưng Khí tầng năm, phỏng chừng tông môn cũng không có nhiều, không ngờ lại lấy ra một viên!

- Viên đan này xuất hiện, sẽ có bao nhiêu người chết trong trận ngoại tông tranh đoạt này đây!

Mọi người chấn động, ánh mắt nhìn về phía đan dược trong tay Thượng Quan Tu nhất thời ngưng tụ vô số tham lam và khát vọng. Nhất là đám đệ tử sắp đột phá tu vi thì hô hấp càng dồn dập.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...