Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 51: Lên Cơn Sốt
Nếu ai đó hỏi cô rằng " Tinh yêu là gì? " thì chắc chắn cô sẽ không ngần ngại mà trả lời " Đây là một bài toàn khó đấy thưa ngài ". Thật vậy, cô mới chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, lớn lên trong phước lành của thần linh, bao bọc yêu thương của cha mẹ, nên đối với cô " tình yêu " mà cô biết cũng chỉ là sự quan tâm, chăm sóc, chở che của người thân.
Có lẽ bạn sẽ nhận được câu trả lời khiến bạn hài lòng khi hỏi một anh chàng có đôi mắt si mê, hay một cô nàng với ánh mắt mơ dại.
Điển hình như cậu chàng Dietrich đứng trước mặt cô đây, cô chỉ kích anh ta một câu mà phản ứng lại thật mãnh liệt, giọng nói nội lực, lý lẽ sắc bén, như thể hoàn toàn biến thành một người khác. Không còn hậu đậu lúng túng, không còn nói lắp cũng chẳng múa máy tay chân.
Ha, rốt cuộc thì tình yêu là cái thứ quái quỷ gì mà lại có sức ảnh hưởng lớn tới mức nào khi trao cho con người ta thứ sức mạnh không tưởng ấy?
Chỉ là thứ không màu, không mùi, không vị lại khiến trái tim con người ta xao xuyến bồi hồi, tâm trí rối bời thần hồn điên đảo, nó khiến ta khóc và cũng làm ta cười, nó khiến ta đau khổ và cũng có thể làm ta hạnh phúc. Thật đáng sợ, cũng thật đáng yêu.
Tất cả những thứ ấy Ellie chưa nếm thử sao thể hiểu được, hoặc có khi trái tim cô đã đập loạn từ khoảnh khắc ấy mà cô lại chẳng hay.
" Ôi! Tôi…tôi xin thứ lỗi vì đã lớn tiếng như vậy ạ…"
Ellie không đáp lại Dietrich, cô chỉ mỉm cười vẻ hài lòng rồi rời đi ngay. Để lại anh chàng ngây ngô bối rối đứng đó một mình với vô vàn suy nghĩ.
Đến tối, Ellie lê lết cơ thể nặng nề mệt mỏi quay trở lại căn hầm. Vừa xuống tới nơi cô đã loạng choạng rồi ngã xuống như muốn ngất lịm đi, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nau, như thể tất cả sinh lực đều bị rút cạn. Rất may ngay lúc đó Kaishan đã lao đến và kịp thời đỡ lấy cơ thể mềm nhũn như cọng bún của cô, dìu cô tới cạnh bức tường rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Camlipha thấy thế cũng hoảng hốt lắm, cô bé cứ liên tục chạy qua chạy lại trước mặt Ellie héo mòn khô khốc, miệng không ngừng lải nhải kêu la, đến người mệt là cô chưa kịp lên tiếng thì Kaishan đã không chịu nổi mà quát cho Camlipha một trận, cô bé sợ rúm người mà ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn cô tàn tạ thế này, Kaishan cũng không thể cười nổi. Mặt cậu xị xuống như vừa mất sổ gạo, đôi lông mày nhíu lại, môi cũng mím chặt, ánh mắt chứa đầy nỗi xót xa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ bên má của Ellie, đôi bàn tay ấm áp mềm mại như đang xoa dịu trái tim cô, cô cũng rất thật lòng mà khẽ nhắm đôi mắt lại, nghiêng đầu dựa vào tay cậu, tham lam cọ tới cọ lui hưởng thụ hơi ấm quá đỗi dịu dàng này.
Điều đó vô tình khiến trái tim Kaishan rung lên từng cơn mạnh mẽ, cảm giác tê dại trên những đầu ngón tay thật kích thích. Một cuộn nước cuồn cuộn đang dâng trào trong cậu khiến cậu rùng mình.
Hình như không phải là cuộn nước, chính xác hơn là dòng dung nham nóng chảy sôi sục trong từng tế bào, từng giây thần kinh và trong từng giọt máu khắp cơ thể. Cậu cảm thấy toàn thân mình nóng ran như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa của dục vọng, Kaishan lại chẳng hiểu đó là gì, chỉ khi cậu ở cạnh cô nàng Ellie này cảm giác đó lại đột nhiên ồ ạt dâng trào.
Cảm thấy không ổn rồi, Kaishan lập tức thu tay về nhưng bất ngờ bị bàn tay nhỏ nhắn của Ellie giữ lại, tay cô áp vào tay cậu, ấm nóng lạ thường.
Kaishan quay mặt lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt mơ màng đọng nước của Ellie, khuôn mặt trắng trẻo làm nổi bật bờ môi hồng hào căng mọng không ngừng thở hổn hển. Lại càng khiến Kaishan đã nóng càng thêm nóng, cậu bối rối cố tỏ ra bình tĩnh muốn làm gì đó nhưng tay đang bị Ellie giữ chặt, ánh mắt cậu chẳng hiểu sao cũng không thể rời đi nơi khác nổi.
" S-sao thế? Mệt đến thế cơ à "
“…”
" Bỏ tay tôi ra và nằm xuống nghỉ ngơi đi…khi nào có cơm tối, tôi sẽ gọi "
“…ư…”
Tiếng nói của Ellie phát ra quá nhỏ, dường như là không thể nghe rõ. Kaishan cố kìm nín bản thân, áp sát tai tới gần miệng Ellie để cố gắng nghe xem cô nói gì. Nhưng kết quả, Ellie lại chỉ phát ra được những tiếng rên rỉ be bé. Trong khi Kaishan không hiểu gì, thì Camlipha đã nhận ra ngay.
" Anh ơi! Chị ấy sốt rồi! "
" Sao cơ?! " - Kaishan hoảng hốt hỏi, sắc mặt liền trở lên tái sạm đi.
Sốt? Sốt rồi?
Vừa dứt lời, cơ thể nặng nề của Ellie không thể trụ vững được nữa mà ngã xuống, may sao tay Kaishan vẫn đỡ ở đó nên cô mới không bị đập đầu xuống nền đá cứng nhắc. Cô nằm sõng soài ra đất, ánh mắt càng trở lên mơ hồ, cả người nóng ran đến mức hai má ửng đỏ, thần sắc xanh xao, miệng rên rỉ thở gấp như thể ai đó đã rút cạn không khí xung quanh đi mất.
Kaishan không có kinh nghiệm trong chuyện chăm người bệnh, cậu lúng túng chẳng biết làm gì, cứ nhìn Ellie đang cựa quậy bức bối lại nhìn loạn xung quanh. Đến nỗi Camlipha nhìn chẳng nổi nữa, cô bé nổi quạo lên đẩy Kaishan ra.
" Chập! Tránh ra để em, anh mau gọi người đi! "
Chỉ có thể ngoãn ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Camlipha. Cậu vội vã đến mức suýt thì trượt chân bổ nhào xuống, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, chạy tới trước chiếc cửa gỗ xập xệ bám đầy bụi của tầng hầm, liên tục dùng sức đập vào cánh cửa, vừa đập cậu vừa hét lên gọi người.
Có lẽ bạn sẽ nhận được câu trả lời khiến bạn hài lòng khi hỏi một anh chàng có đôi mắt si mê, hay một cô nàng với ánh mắt mơ dại.
Điển hình như cậu chàng Dietrich đứng trước mặt cô đây, cô chỉ kích anh ta một câu mà phản ứng lại thật mãnh liệt, giọng nói nội lực, lý lẽ sắc bén, như thể hoàn toàn biến thành một người khác. Không còn hậu đậu lúng túng, không còn nói lắp cũng chẳng múa máy tay chân.
Ha, rốt cuộc thì tình yêu là cái thứ quái quỷ gì mà lại có sức ảnh hưởng lớn tới mức nào khi trao cho con người ta thứ sức mạnh không tưởng ấy?
Chỉ là thứ không màu, không mùi, không vị lại khiến trái tim con người ta xao xuyến bồi hồi, tâm trí rối bời thần hồn điên đảo, nó khiến ta khóc và cũng làm ta cười, nó khiến ta đau khổ và cũng có thể làm ta hạnh phúc. Thật đáng sợ, cũng thật đáng yêu.
Tất cả những thứ ấy Ellie chưa nếm thử sao thể hiểu được, hoặc có khi trái tim cô đã đập loạn từ khoảnh khắc ấy mà cô lại chẳng hay.
" Ôi! Tôi…tôi xin thứ lỗi vì đã lớn tiếng như vậy ạ…"
Ellie không đáp lại Dietrich, cô chỉ mỉm cười vẻ hài lòng rồi rời đi ngay. Để lại anh chàng ngây ngô bối rối đứng đó một mình với vô vàn suy nghĩ.
Đến tối, Ellie lê lết cơ thể nặng nề mệt mỏi quay trở lại căn hầm. Vừa xuống tới nơi cô đã loạng choạng rồi ngã xuống như muốn ngất lịm đi, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nau, như thể tất cả sinh lực đều bị rút cạn. Rất may ngay lúc đó Kaishan đã lao đến và kịp thời đỡ lấy cơ thể mềm nhũn như cọng bún của cô, dìu cô tới cạnh bức tường rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Camlipha thấy thế cũng hoảng hốt lắm, cô bé cứ liên tục chạy qua chạy lại trước mặt Ellie héo mòn khô khốc, miệng không ngừng lải nhải kêu la, đến người mệt là cô chưa kịp lên tiếng thì Kaishan đã không chịu nổi mà quát cho Camlipha một trận, cô bé sợ rúm người mà ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn cô tàn tạ thế này, Kaishan cũng không thể cười nổi. Mặt cậu xị xuống như vừa mất sổ gạo, đôi lông mày nhíu lại, môi cũng mím chặt, ánh mắt chứa đầy nỗi xót xa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ bên má của Ellie, đôi bàn tay ấm áp mềm mại như đang xoa dịu trái tim cô, cô cũng rất thật lòng mà khẽ nhắm đôi mắt lại, nghiêng đầu dựa vào tay cậu, tham lam cọ tới cọ lui hưởng thụ hơi ấm quá đỗi dịu dàng này.
Điều đó vô tình khiến trái tim Kaishan rung lên từng cơn mạnh mẽ, cảm giác tê dại trên những đầu ngón tay thật kích thích. Một cuộn nước cuồn cuộn đang dâng trào trong cậu khiến cậu rùng mình.
Hình như không phải là cuộn nước, chính xác hơn là dòng dung nham nóng chảy sôi sục trong từng tế bào, từng giây thần kinh và trong từng giọt máu khắp cơ thể. Cậu cảm thấy toàn thân mình nóng ran như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa của dục vọng, Kaishan lại chẳng hiểu đó là gì, chỉ khi cậu ở cạnh cô nàng Ellie này cảm giác đó lại đột nhiên ồ ạt dâng trào.
Cảm thấy không ổn rồi, Kaishan lập tức thu tay về nhưng bất ngờ bị bàn tay nhỏ nhắn của Ellie giữ lại, tay cô áp vào tay cậu, ấm nóng lạ thường.
Kaishan quay mặt lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt mơ màng đọng nước của Ellie, khuôn mặt trắng trẻo làm nổi bật bờ môi hồng hào căng mọng không ngừng thở hổn hển. Lại càng khiến Kaishan đã nóng càng thêm nóng, cậu bối rối cố tỏ ra bình tĩnh muốn làm gì đó nhưng tay đang bị Ellie giữ chặt, ánh mắt cậu chẳng hiểu sao cũng không thể rời đi nơi khác nổi.
" S-sao thế? Mệt đến thế cơ à "
“…”
" Bỏ tay tôi ra và nằm xuống nghỉ ngơi đi…khi nào có cơm tối, tôi sẽ gọi "
“…ư…”
Tiếng nói của Ellie phát ra quá nhỏ, dường như là không thể nghe rõ. Kaishan cố kìm nín bản thân, áp sát tai tới gần miệng Ellie để cố gắng nghe xem cô nói gì. Nhưng kết quả, Ellie lại chỉ phát ra được những tiếng rên rỉ be bé. Trong khi Kaishan không hiểu gì, thì Camlipha đã nhận ra ngay.
" Anh ơi! Chị ấy sốt rồi! "
" Sao cơ?! " - Kaishan hoảng hốt hỏi, sắc mặt liền trở lên tái sạm đi.
Sốt? Sốt rồi?
Vừa dứt lời, cơ thể nặng nề của Ellie không thể trụ vững được nữa mà ngã xuống, may sao tay Kaishan vẫn đỡ ở đó nên cô mới không bị đập đầu xuống nền đá cứng nhắc. Cô nằm sõng soài ra đất, ánh mắt càng trở lên mơ hồ, cả người nóng ran đến mức hai má ửng đỏ, thần sắc xanh xao, miệng rên rỉ thở gấp như thể ai đó đã rút cạn không khí xung quanh đi mất.
Kaishan không có kinh nghiệm trong chuyện chăm người bệnh, cậu lúng túng chẳng biết làm gì, cứ nhìn Ellie đang cựa quậy bức bối lại nhìn loạn xung quanh. Đến nỗi Camlipha nhìn chẳng nổi nữa, cô bé nổi quạo lên đẩy Kaishan ra.
" Chập! Tránh ra để em, anh mau gọi người đi! "
Chỉ có thể ngoãn ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Camlipha. Cậu vội vã đến mức suýt thì trượt chân bổ nhào xuống, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, chạy tới trước chiếc cửa gỗ xập xệ bám đầy bụi của tầng hầm, liên tục dùng sức đập vào cánh cửa, vừa đập cậu vừa hét lên gọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương