Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 62: Người Gõ Cửa
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Ellie và Kaishan cẫn bị bọn chúng nhốt ở căn hầm nhỏ tăm tối ấy, không bắt họ làm việc cũng không cho họ thức ăn. Như thể sự tồn tại trở lên thật dư thừa, không một ai còn nhớ đến hai cái tên đã khiến gã Yolluxe muối mặt với khách hàng nữa.
Có những lúc nửa đêm Kaytlyn sẽ lẻn ra ngoài rồi đến tìm Ellie tâm sự, cô bạn còn nhiệt tình mang chút đồ ăn đến cho hai người sau đó chưa nói được vài câu thì đã phải quay trở về gì bọn lính đi tuần tới.
Tháng ngày chật vật cứ thế qua đi nhờ số lượng lương thực ít ỏi tạm sống qua ngày mà Kaytlyn cung cấp, vết thương Kaishan cũng nhờ đo mà dần lành lại, cậu chỉ không biết rằng Ellie cung bị thương không ít khi bảo vệ cậu khỏi mấy lần chiếc roi da kia vụt xuống, vì chỉ khi cậu say giấc nồng Ellie mới cởi bỏ trang phục mà tự mình thoa thuốc, dù có hơi bất tiện nhưng thà vậy còn hơn là phơi ra tấm lưng trần cho một người con trai chạm vào. Thật chẳng may, sự che giấu lén lút hằng đêm ấy không tồn tại được quá lâu.
Vào một tối nọ, khi Ellie vẫn canh lúc Kaishan đi ngủ mà lén bôi thuốc. Không gian lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được cả tiếng thở đều nhẹ nhàng từng đợt của Kaishan, cậu ta ngủ như chết vậy, một phần vì mệt mỏi toàn thân đau nhức, một phần vì ngủ cho cơn đói chóng qua.
Trong lúc Ellie đã chuẩn bị xong đồ dùng, cô vừa cởi xong chiếc áo rách rưới thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, tiếng gõ ấy không quá to đủ để người trong phòng kín yên tĩnh có thể nghe thấy, nhưng lại khiến Kaishan chực tỉnh giấc. Cậu mở mắt, xung quanh là mảng tối bao chùm, có chút ánh sáng le lói lọt qua từ những cái lỗ thủng li ti trên vách tường.
Kaishan dụi mắt, trong cái nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy ở một góc cách đó không xa, một người con gái ngồi quay lưng về phía cậu.
Vô tình không biết đã khoe ra tấm lưng gầy guộc trắng nõn trông cực kì có sức gợi, vài sợi tóc bạc kim dài còn sót lại ở mái tóc ngắn lởm chởm của cô gái xóa xuống vương trên tấm lưng khiến cảnh tượng càng trở lên kiều diễm đến lạ thường, nhìn lướt xuông dưới một chút là thấy ngay vòng eo thon thả chi chít vết bầm tím và cứa kéo dài rỉ máu. Màu đỏ tươi chảy dọc càng làm tôn lên nước da trắng ngần ấy.
Kaishan vẫn chưa thoát khỏi con ngái ngủ, cậu càng dụi mắt thì mắt lại càng mờ đi chẳng hiểu cớ làm sao, cậu cố nhìn rõ người phía trước nhưng thứ ánh sáng nhem nhóm đã cản đi tầm nhìn của cậu, khiến khung cảnh trở lên thật mờ ảo.
Bỗng cậu cất tiếng.
" Ellie? "
Chẳng hiểu sao cậu lại gọi cái tên này đầu tiên chứ không phải hỏi cái câu mà người ta thường hỏi khi thấy thứ gì đó mới lạ " ai đang ở đó? ". Vẻ như trong mọi trường hợp thứ hiện ra đầu tiên trong đầu cậu chỉ có một cái tên là " Ellie ".
Cậu vừa cất tiếng gọi, đồng thời tiếng gõ đều đều lại vang lên.
" Cộc…cộc…"
Nó kéo dài và cách nhau có quy luật, như thể đằng sau cánh cửa muốn báo hiệu điều gì đến hai người. Sau tiếng gọi của Kaishan, Ellie hoảng hốt trong vài giây rồi ngừng ngay việc bôi thuốc đang dang dở. Vì thao tác quá nhanh nên vô tình vẹt mạnh vào vết thương khiến cơn đau nhói bùng lên nhanh chóng, Ellie chỉ biết nghiến răng nhăn mày mà mặc áo vào, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi quay đến với Kaishan.
" Cậu dậy từ khi nào thế? Tiếng gõ đo làm cậu tỉnh giấc sao? "
Lúc này Kaishan mới ý thức được cậu không hề mơ màng, tiếng gõ đó quả thực là thật, cậu bất giác nắm lấy bàn tay đang lạnh cóng của Ellie, ra vẻ cảnh giác.
" Cậu cũng nghe thấy? Nó phát ra từ ngoài cửa "
Ellie gật đầu " Phải, nó rất lạ. Dường như có quy luật "
" Có khi nào là Kaytlyn chăng? "
Kaishan nhìn Ellie rồi lại nhìn ra phía cửa, tiếng gõ đột ngột dừng lại vài giây sau đó lại vang lên. Kaytlyn không hề gõ cửa theo kiểu đó, cậu ta sẽ lên tiếng gọi nhỏ thay vì gõ cửa. Hoang mang hồi lâu, Kaishan quyết định liều. Cậu khẽ khàng tiến lại gần cánh cửa, không quen ra hiệu Ellie chớ đi theo nhưng cô nào có nghe, vẫn cứ bám sát sau lưng Kaishan, cô chỉ sợ nhỡ đâu người bên ngoài thình lình xông vào thì cô còn kéo cậu ra được.
" Ai ở ngoài đó? " - Kaishan lên tiếng hỏi.
Ngay lập tức tiếng gõ cửa dừng hẳn, trả lại không gian yên tĩnh như ban đầu, thấy đối phuong không trả lời Kaishan định hỏi lại lần nữa, mặt cậu giờ đây đầy vẻ căng thẳng.
Đúng lúng này, một tờ giấy trắng bất ngờ được nhét vào qua khe cửa, nó động đậy nhích từng chút một cào trong rồi rơi bịch xuống đất, trong sợ ngơ ngác của cả hai tiếng bước chân chạy rất nhanh vang lên rồi nhỏ dần. Có vẻ người đó đã rời đi, chỉ vứt lại cho hai người là một tờ giấy trắng khá nhỏ được gắp đôi lại.
Thấy không còn gù nguy hiểm, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, ngày nào còn ở đây họ sẽ không thể ngừng cảnh giác dù chỉ là một đỗng tĩnh nhỏ khác lạ. Ellie bước tới nhặt tờ giấy nhỏ lên rồi mở ra nhìn qua một lượt.
Kaishan đứng bên cạnh vò tóc ngả người vào tường.
" Làm tôi hết hồn, rốt cuộc thì người đó có ý gì chứ? "
" Này Ellie, nó là bức thư à? Có lẽ cha cậu đã nhận được thư và phản hồi nhỉ? Trong đó vứt gì vậy? "
“…”
" Này sao thế? " - Kaishan không thấy Ellie trả lời bèn quay đầu sang hỏi, nhưng điều cậu thấy là bàn tay đang cầm tờ giấc của Ellie run rẩy không ngừng, mặt cũng biến sắc trở lên kinh ngạc. Kaishan lo lắng hỏi.
" Này! Có chuyện gì vậy? Trong đó viết cái gì? "
Có những lúc nửa đêm Kaytlyn sẽ lẻn ra ngoài rồi đến tìm Ellie tâm sự, cô bạn còn nhiệt tình mang chút đồ ăn đến cho hai người sau đó chưa nói được vài câu thì đã phải quay trở về gì bọn lính đi tuần tới.
Tháng ngày chật vật cứ thế qua đi nhờ số lượng lương thực ít ỏi tạm sống qua ngày mà Kaytlyn cung cấp, vết thương Kaishan cũng nhờ đo mà dần lành lại, cậu chỉ không biết rằng Ellie cung bị thương không ít khi bảo vệ cậu khỏi mấy lần chiếc roi da kia vụt xuống, vì chỉ khi cậu say giấc nồng Ellie mới cởi bỏ trang phục mà tự mình thoa thuốc, dù có hơi bất tiện nhưng thà vậy còn hơn là phơi ra tấm lưng trần cho một người con trai chạm vào. Thật chẳng may, sự che giấu lén lút hằng đêm ấy không tồn tại được quá lâu.
Vào một tối nọ, khi Ellie vẫn canh lúc Kaishan đi ngủ mà lén bôi thuốc. Không gian lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được cả tiếng thở đều nhẹ nhàng từng đợt của Kaishan, cậu ta ngủ như chết vậy, một phần vì mệt mỏi toàn thân đau nhức, một phần vì ngủ cho cơn đói chóng qua.
Trong lúc Ellie đã chuẩn bị xong đồ dùng, cô vừa cởi xong chiếc áo rách rưới thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, tiếng gõ ấy không quá to đủ để người trong phòng kín yên tĩnh có thể nghe thấy, nhưng lại khiến Kaishan chực tỉnh giấc. Cậu mở mắt, xung quanh là mảng tối bao chùm, có chút ánh sáng le lói lọt qua từ những cái lỗ thủng li ti trên vách tường.
Kaishan dụi mắt, trong cái nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy ở một góc cách đó không xa, một người con gái ngồi quay lưng về phía cậu.
Vô tình không biết đã khoe ra tấm lưng gầy guộc trắng nõn trông cực kì có sức gợi, vài sợi tóc bạc kim dài còn sót lại ở mái tóc ngắn lởm chởm của cô gái xóa xuống vương trên tấm lưng khiến cảnh tượng càng trở lên kiều diễm đến lạ thường, nhìn lướt xuông dưới một chút là thấy ngay vòng eo thon thả chi chít vết bầm tím và cứa kéo dài rỉ máu. Màu đỏ tươi chảy dọc càng làm tôn lên nước da trắng ngần ấy.
Kaishan vẫn chưa thoát khỏi con ngái ngủ, cậu càng dụi mắt thì mắt lại càng mờ đi chẳng hiểu cớ làm sao, cậu cố nhìn rõ người phía trước nhưng thứ ánh sáng nhem nhóm đã cản đi tầm nhìn của cậu, khiến khung cảnh trở lên thật mờ ảo.
Bỗng cậu cất tiếng.
" Ellie? "
Chẳng hiểu sao cậu lại gọi cái tên này đầu tiên chứ không phải hỏi cái câu mà người ta thường hỏi khi thấy thứ gì đó mới lạ " ai đang ở đó? ". Vẻ như trong mọi trường hợp thứ hiện ra đầu tiên trong đầu cậu chỉ có một cái tên là " Ellie ".
Cậu vừa cất tiếng gọi, đồng thời tiếng gõ đều đều lại vang lên.
" Cộc…cộc…"
Nó kéo dài và cách nhau có quy luật, như thể đằng sau cánh cửa muốn báo hiệu điều gì đến hai người. Sau tiếng gọi của Kaishan, Ellie hoảng hốt trong vài giây rồi ngừng ngay việc bôi thuốc đang dang dở. Vì thao tác quá nhanh nên vô tình vẹt mạnh vào vết thương khiến cơn đau nhói bùng lên nhanh chóng, Ellie chỉ biết nghiến răng nhăn mày mà mặc áo vào, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi quay đến với Kaishan.
" Cậu dậy từ khi nào thế? Tiếng gõ đo làm cậu tỉnh giấc sao? "
Lúc này Kaishan mới ý thức được cậu không hề mơ màng, tiếng gõ đó quả thực là thật, cậu bất giác nắm lấy bàn tay đang lạnh cóng của Ellie, ra vẻ cảnh giác.
" Cậu cũng nghe thấy? Nó phát ra từ ngoài cửa "
Ellie gật đầu " Phải, nó rất lạ. Dường như có quy luật "
" Có khi nào là Kaytlyn chăng? "
Kaishan nhìn Ellie rồi lại nhìn ra phía cửa, tiếng gõ đột ngột dừng lại vài giây sau đó lại vang lên. Kaytlyn không hề gõ cửa theo kiểu đó, cậu ta sẽ lên tiếng gọi nhỏ thay vì gõ cửa. Hoang mang hồi lâu, Kaishan quyết định liều. Cậu khẽ khàng tiến lại gần cánh cửa, không quen ra hiệu Ellie chớ đi theo nhưng cô nào có nghe, vẫn cứ bám sát sau lưng Kaishan, cô chỉ sợ nhỡ đâu người bên ngoài thình lình xông vào thì cô còn kéo cậu ra được.
" Ai ở ngoài đó? " - Kaishan lên tiếng hỏi.
Ngay lập tức tiếng gõ cửa dừng hẳn, trả lại không gian yên tĩnh như ban đầu, thấy đối phuong không trả lời Kaishan định hỏi lại lần nữa, mặt cậu giờ đây đầy vẻ căng thẳng.
Đúng lúng này, một tờ giấy trắng bất ngờ được nhét vào qua khe cửa, nó động đậy nhích từng chút một cào trong rồi rơi bịch xuống đất, trong sợ ngơ ngác của cả hai tiếng bước chân chạy rất nhanh vang lên rồi nhỏ dần. Có vẻ người đó đã rời đi, chỉ vứt lại cho hai người là một tờ giấy trắng khá nhỏ được gắp đôi lại.
Thấy không còn gù nguy hiểm, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, ngày nào còn ở đây họ sẽ không thể ngừng cảnh giác dù chỉ là một đỗng tĩnh nhỏ khác lạ. Ellie bước tới nhặt tờ giấy nhỏ lên rồi mở ra nhìn qua một lượt.
Kaishan đứng bên cạnh vò tóc ngả người vào tường.
" Làm tôi hết hồn, rốt cuộc thì người đó có ý gì chứ? "
" Này Ellie, nó là bức thư à? Có lẽ cha cậu đã nhận được thư và phản hồi nhỉ? Trong đó vứt gì vậy? "
“…”
" Này sao thế? " - Kaishan không thấy Ellie trả lời bèn quay đầu sang hỏi, nhưng điều cậu thấy là bàn tay đang cầm tờ giấc của Ellie run rẩy không ngừng, mặt cũng biến sắc trở lên kinh ngạc. Kaishan lo lắng hỏi.
" Này! Có chuyện gì vậy? Trong đó viết cái gì? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương