Ngài Cố Thân Mến!
Chương 620: - Chương 620
Chương 620 EM KHÔNG THỂ NGHE LỜI MỘT CHÚT SAO? Hoắc Vi Vũ tỉnh lại, mở bừng mắt ra. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng trước lúc hôn mê. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, kiểm tra quần áo trên người mình theo bản năng. Quần áo còn nguyên vẹn trên người, cũng không còn dấu vết nào khác. Hoắc Vi Vũ thở phào một hơi, bước ra khỏi khoang thuyền. Mấy chiếc xe bọc thép lao vọt tới, bao vây cả bến cảng. Cố Hạo Đình bước xuống xe, lạnh lùng nhìn về phía cô, tỏa ra hơi rét căm căm như mùa đông tháng Chạp buốt giá. “Lấy tôi làm trung tâm, tản ra một cây số.” Hắn ra mệnh lệnh, sau đó sa sầm mặt đi về phía Hoắc Vi Vũ, nhảy lên thuyền. Vừa mới nhìn thấy hắn, hai mắt Hoắc Vi Vũ đã cay sè, đỏ hoe, không biết do gió biển quá mạnh, hay là do cảm xúc đang trào dâng đầy ắp cõi lòng. Cô cứ nghĩ rằng cả đời này họ sẽ không còn được gặp lại nhau nữa. Bây giờ nhìn hắn thêm được chút nữa là cô thấy mãn nguyện rồi. Hoắc Vi Vũ mỉm cười. Hắn đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt lạnh băng, sa sầm. “Mấy ngày không gặp, Tư lệnh Cố lại đẹp trai hơn rồi.” Hoắc Vi Vũ khen ngợi. “Cô gọi tôi là gì? “Tư lệnh Cố” là để cho cô gọi sao?” Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi, đôi mắt rũ xuống càng tăng thêm vẻ cay nghiệt thờ ơ. Ánh mắt Hoắc Vi Vũ tắt dần tia sáng. Có lẽ bây giờ cô nói gì cũng sai cả, phải không? Không thể gọi hắn là Tư lệnh Cố, cô không biết phải gọi như thế nào mới đúng, đành gật đầu xa cách: “Tôi về trước đây.” Cố Hạo Đình giữ chặt lấy cô, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong đôi mắt, nhưng nét mặt vẫn chẳng hề có bất cứ tình cảm gì: “Có phải cô cảm thấy cô liều chết giúp đỡ như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho cô không? Hả?” Cố Hạo Đình cười nhạt: “Cô làm vậy chỉ càng khiến tôi căm ghét cô hơn mà thôi.” Hoắc Vi Vũ dừng lại. Dẫu đã biết trước kết quả là như thế, nhưng đáy lòng cô vẫn nhói đau. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh hệt như mặt hồ không gợn sóng: “Vậy thì anh cứ căm ghét đi. Có thể được Tư lệnh căm ghét cũng là vinh hạnh cho tôi rồi.” “Cô không thể nghe lời một chút sao?” Cố Hạo Đình chau mày, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia nhìn sắc lạnh. Vietwriter “Từ lần đầu tiên anh gặp tôi thì tôi đã là người như vậy. Xin lỗi, tôi không làm được những việc mà anh thích, và xin lỗi vì tôi không thể ngoan ngoãn nghe lời anh. Còn nữa, tôi chấp hành nhiệm vụ lần này không phải vì cầu xin sự tha thứ của anh, bởi vì tôi cảm thấy tôi chẳng sai gì cả.” Hoắc Vi Vũ nói một mạch rõ ràng. “Cô không sai ư? Tôi hỏi cô, cô làm thế nào để thoát ra khỏi sào huyệt của Hart?” Cố Hạo Đình chất vấn. “Tôi không muốn nói.” Hoắc Vi Vũ từ chối trả lời. “Lần nào cô cũng không nói. Lần nào cô cũng như vậy. Đây là thái độ đối xử với người yêu của cô sao?” Cố Hạo Đình lạnh nhạt hỏi. “Giang Hạo Trần đã cứu tôi.” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên. Cố Hạo Đình nhìn cô, mỉm cười, nét cười vỡ vụn trong gió rét cắt da. “Giang Khả, Giang Hạo Trần, Duật Nghị, Lôn Côn, còn có người đàn ông nào khác nữa không?” Cố Hạo Đình chau mày hỏi với vẻ mặt đầy căm ghét. “À đúng rồi, còn Lâm Thừa Ân, còn Ngụy Ngạn Khang. Đúng là lần nào cô cũng khiến cho tôi phải kinh ngạc. Có nhiều đàn ông vây quanh cô như thế, đương nhiên là cô có thể bỏ mặc tôi mà không tiếc nuối, không vướng bận, không lưu luyến rồi. Hoắc Vi Vũ, trái tim cô làm bằng thép hay sao?” Cố Hạo Đình mỉm cười, lạnh nhạt hỏi. Nụ cười này còn khiến người ta sợ hãi hơn khi hắn không cười. Hắn nói cô không tin hắn, nhưng chính hắn cũng chưa từng tin tưởng cô. Trong mắt hắn, cô chỉ là một đứa con gái lăng loàn làm xằng làm bậy. “Tư lệnh, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây. Muộn lắm rồi, đồng nghiệp của tôi sẽ lo lắng.” Hoắc Vi Vũ hờ hững nói. Hắn nghiến răng, dùng một tay đẩy vai cô thật mạnh. Hoắc Vi Vũ không địch nổi sức mạnh của hắn, bị ép lùi lại, lưng đập vào tường đau nhói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương