Ngải Hài Nhi
Chương 22: “ Mẹ...ơi.”
Giọng chú Năm khiến tôi quay ngoắt lại đằng sau. Ơn giời, đúng là chú Năm thật. Nhưng trong một khắc tôi chợt nhận ra có điều gì không ổn. Con Ki chạy đến vẫy đuôi mừng chủ. Tôi thì hơi lùi xa chú Năm ra sau khi chứng kiến cái hũ sứ trắng có nắp đỏ đang nằm trong balo của chú Năm. Nếu tôi không nhầm loại hũ đó được dùng để luyện Ngải Hài Nhi. Tại sao chú Năm lại có nó, chẳng phải nó đã bị vỡ sau khi mo A Cố giải Ngải cho Vân rồi sao.
Tôi đứng đó nhìn chú Năm tỏ vẻ sợ hãi, vẫn chưa ngừng run rẩy. Đầu óc tôi bây giờ vô cùng rối loạn, chú Năm rõ ràng đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Kể cả chuyện mo A Cố đã chết, hay việc Vân tự tử bản thân chú Năm cũng biết, rồi bây giờ cái hũ sứ trắng ma quái đó vẫn đang nằm ở đây. Vậy có nghĩa là chú Năm đã nói dối tôi, càng đáng sợ hơn khi tôi nghĩ chú Năm đang đi theo con đường luyện Ngải độc ác, hại người. Nếu không chú mang cái hũ sứ trắng về đây làm gì..??
Chú Năm xoa đầu con chó rồi nhìn tôi cười lớn:
- Sao lại mò tận vào đây hả thằng cháu...Đã bị doạ chết khiếp rồi phải không...??
Tôi lùi lại khi chú Năm đưa tay ra định vỗ vai tôi. Tôi không dám nói gì vì sợ mình sẽ bị nguyền rủa. Chỉ dám nhìn về phía cái hũ sứ tôi đưa tay ra chỉ chỏ. Chú Năm cười cười rồi kéo khoá balo lại:
- Chú biết cháu đang sợ, tất nhiên ai vào hoàn cảnh này cũng sợ. Nhất là với cháu khi đã biết quá nhiều chuyện. Cháu đi gặp cô bé Vân rồi phải không..?? Bình tĩnh lại nào...Đi ra ngoài này chú sẽ giải thích. Nhất ông đấy ông tướng ạ..
Tôi vẫn nghi ngờ không dám đi gần chú Năm, ra đến bàn ngoài chú Năm ngồi xuống đưa tay về phía ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống pha trà đi rồi chú mày giải thích cho nghe. Nhưng không được nói với bất cứ ai nghe chưa. Chú chỉ muốn nói mọi việc không như cháu nghĩ. Mày lạ gì chú nữa mà nhỉ...??
Tôi vẫn im lặng pha trà, lúc này cũng đã đỡ sợ nhưng sự nghi kỵ thì vẫn còn. Tôi hỏi:
- Chú đang luyện ngải hài nhi phải không ạ..?? Sao chú lại làm điều thất đức đó...
Chú Năm rót chén trà rồi cười khà khà:
- Ha ha ha...Sao cháu lại nói chú thất đức. Nói ra xem nào...??
Tôi nói to:
- Thì chính cái hũ đó chứa con ngải làm hại cả gia đình Vân. Để rồi cô ấy cũng phải tự vẫn để mong bản thân được giải thoát. Vậy còn chưa đủ ác hay sao ạ...?? Thế mà giờ chú lại đem nó về đây...
Chú Năm nhấp ngụm trà miệng vẫn cười như trêu đùa tôi vậy. Thở hắt một cái chú Năm nói:
- Haizzz. Đúng là thanh niên nôn nóng, biết một mà không biết hai...Uống nước đi rồi chú nói cho mà biết. Cái này không phải ai cũng được nghe đâu nhé. Lỡ thấy rồi mà với tính cách của cháu có khi mày lại thù chú mất.
Tôi im lặng lắng nghe, chú Năm từ từ nói:
- Lần trước cháu có thắc mắc sau khi xong việc chú đi đâu 5 ngày sau đó phải không...?? Sau khi nhìn Vân, mo A Cố đã biết được điều Vân đang giấu mọi người, ông cũng tiên đoán được rằng Vân sẽ tự vẫn. Nhưng sâu trong tâm hồn cô bé ông biết đó là cách tốt nhất. Sống mà không bằng chết bởi sự dằn vặt đau khổ thì đó là cách tốt nhất. Không dừng ở đó, khi Vân và dì Phượng đi khỏi mo A Cố có nói: “ Ta không sống được bao lâu nữa, mọi việc sau này đều nhờ vào các con. Những gì các con đã biết hãy dùng để giúp người. “
Tôi vẫn chăm chú nghe từng câu chữ, chú Năm tiếp:
- Lúc đó mo A Cố có nói với chú rằng trong khuôn viên đằng sau vườn nhà của Vân có một linh hồn tức tưởi bị mẹ bỏ rơi. Đó chính là cái thai trong bụng của Vân với lão cha dượng. Lúc đó chú cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ được rằng cô bé Vân lại tự tay giết chết đứa con trong bụng rồi chôn ngay sau vườn. Có lẽ cô bé không muốn cho ai biết. Chú cũng không hiểu cô bé dùng cách nào để lấy cái thai ra nhưng được mo A Cố chỉ điểm, yểm bùa. Ngay ngày Vân chết chú cũng đến Viếng, rồi chú đã lén ra vườn sau đào cái lọ bên trong có thai nhi lên. Lạ thay tuy cũng đã một thời gian nhưng cái thai nhỏ xíu vẫn còn gần như nguyên vẹn. Lúc chú đem cái thai lên Mường A Táo cũng là lúc Mo A Cố từ giã cõi trần.
Tôi cắt lời chú Năm:
- Chú định mang lên đó cho ông ấy luyện Ngải à...?? Sao ác thế...
Chú Năm cau mặt gắt:
- Giữ mồm giữ miệng đi, cháu còn nhớ cách mo A Cố giải ngải giúp Vân không..?? Còn nhớ cái cách mà con Ngải được sinh ra như thế nào không..?? Vân đang lặp lại vòng tuần hoàn không lối thoát. Cái cách Vân bỏ đi đứa con đi dù bất cứ lý do gì thì đứa trẻ đó cũng sẽ sinh lòng oán hận, mãi mãi không thể siêu sinh. Nếu như một thầy mo ác độc nào phát hiện ra điều đó chẳng phải sẽ lại có Ngải Hài Nhi hay sao..?? Mo A Cố hành thiện giúp người đương nhiên ông muốn cứu rỗi linh hồn đứa con của Vân. Nhưng tiếc thay chưa kịp làm điều đó thì ông đã mất.....
Tôi ngơ ngác dần hiểu ra mọi chuyện:
- Vậy có nghĩa là chú và cô Muôn sẽ tiếp tục công việc mà ông ấy để lại...
Chú Năm gật đầu:
- Đúng vậy, cháu gần đây hay mơ thấy Vân phải không..?? Đó là do ở đây có một phần xương cốt của Vân sau khi được hoả táng. Dù sao cháu cũng gặp Vân, cảm thông với cô bé nên việc hai đứa gặp nhau trong mơ cũng là điều dễ hiểu. Chỉ mỗi chau không biết thôi chứ những ngày ở đây Vân luôn bên cạnh cháu như một người bạn. Cho đến khi cháu tìm về Thái Bình và biết rõ mọi chuyện cũng là lúc Vân thanh thản ra đi.
Tôi hỏi tiếp:
- Thế dì Phượng có biết chuyện này không ạ.?
Chú Năm cười:
- Tất nhiên là biết, không thì làm sao chú có thể lấy được một phần tro cốt của Vân. Chú đã kể với mọi người, và tất nhiên cả Vân cũng đồng ý. Số tro cốt này cũng là một phần tình cảm cuối cùng mà Vân để lại cho con. Có như thế chú mới giúp được cho con của cô bé. Cháu còn nhớ mo A Cố có nói luyện Ngải bản chất là để giúp người, chữa bệnh. Chỉ có những kẻ ác luyện ra ngải hiểm và rồi sử dụng chúng hại người thì đó là điều tồi tệ. Còn những người luyện ngải giúp đời vẫn luôn âm thầm cứu rỗi những linh hồn lang thang, vất vưởng đầy oán hận. Từ đó giúp họ có thể siêu thoát, đầu thai.
Tôi bỗng nhiên thấy thương chú Năm vô cùng, vậy mà nãy giờ tôi vẫn nghi ngờ chú ấy là một kẻ ác đức. Lợi dụng cái chết của người khác để mưu đồ cá nhân. Chú Năm nhìn tôi lắc đầu:
- Giờ đã hiểu rồi chứ, cái hũ đó chứa tro cốt của Vân và con cô bé. Tuy mới chỉ là giai đọan đầu nhưng chú tin nếu luyện theo một hướng tốt thì con của Vân sẽ sớm được siêu thoát. Trẻ con dù sống hay linh hồn thì vẫn là những tờ giấy trắng. Sau khi Vân chết tro cốt của cô bé cũng sẽ bao bọc lấy đứa con của mình, phần nào tình mẫu tử vẫn còn đó. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi....Như bông huyết ngải trong cái hòm gỗ kia cũng vậy, đến một ngày bông hoa đó sẽ trở lại màu trắng muốt tinh khiết vốn có. Đó cũng là lúc tất cả được Giải Thoát. Phải không nào...??
Tôi nhìn chú Năm gật đầu lia lịa, quả thực như vậy. Trong cuộc sống dù là thực tế hay tâm linh, phép màu luôn xảy ra. Chẳng ai biết đến khi nào bông Huyết Ngải kia sẽ trở lại màu Trắng muốt như nó vốn có, chẳng ai biết cái hũ kia là thiện hay ác nhưng những cố gắng của những con người đang sống, của những người đã chết vẫn đang còn đó vì một mục đích tốt đẹp. Chú Năm đúng là luyện Ngải nhưng chú đang giúp linh hồn của đứa trẻ được an yên, tránh cho một Ngải Hài Nhi nữa sẽ xuất hiện hại người, tránh cho một gia đình nào đó sẽ rơi vào bi kịch....và quan trọng nhất sẽ không còn cô bé nào giống như Vân phải chịu cảnh địa ngục trần gian nữa....Tôi tin chú Năm sẽ làm được.
Và tất nhiên tôi tin Vân cũng tin điều ấy, đó là lý do vì sao vừa mới đây thôi khuôn mặt Vân trong giấc mơ của tôi lại vừa hiện ra trong đầu. Có lẽ là tôi tưởng tượng nhưng tôi đã nhìn thấy Vân đang đứng cùng bố mẹ, cô ấy cười rất tươi đang đưa tay ra chào đón một thành viên mới đang chập chững những bước đầu tiên, miệng nó khẽ bập bẹ:
“ Mẹ...ơi....”
—�—�—�—�—�—�—�—�—�Kết Thúc —�—�—�—�—�—�—�—�-
Lý do có phần này vì đa phần mn đều nghĩ chú Năm là người ác, sẽ lại tiếp tục cái vòng luẩn quẩn đó. Phần này viết ra để giải thích đôi chút.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện đến chap cuối cùng.
Tôi đứng đó nhìn chú Năm tỏ vẻ sợ hãi, vẫn chưa ngừng run rẩy. Đầu óc tôi bây giờ vô cùng rối loạn, chú Năm rõ ràng đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Kể cả chuyện mo A Cố đã chết, hay việc Vân tự tử bản thân chú Năm cũng biết, rồi bây giờ cái hũ sứ trắng ma quái đó vẫn đang nằm ở đây. Vậy có nghĩa là chú Năm đã nói dối tôi, càng đáng sợ hơn khi tôi nghĩ chú Năm đang đi theo con đường luyện Ngải độc ác, hại người. Nếu không chú mang cái hũ sứ trắng về đây làm gì..??
Chú Năm xoa đầu con chó rồi nhìn tôi cười lớn:
- Sao lại mò tận vào đây hả thằng cháu...Đã bị doạ chết khiếp rồi phải không...??
Tôi lùi lại khi chú Năm đưa tay ra định vỗ vai tôi. Tôi không dám nói gì vì sợ mình sẽ bị nguyền rủa. Chỉ dám nhìn về phía cái hũ sứ tôi đưa tay ra chỉ chỏ. Chú Năm cười cười rồi kéo khoá balo lại:
- Chú biết cháu đang sợ, tất nhiên ai vào hoàn cảnh này cũng sợ. Nhất là với cháu khi đã biết quá nhiều chuyện. Cháu đi gặp cô bé Vân rồi phải không..?? Bình tĩnh lại nào...Đi ra ngoài này chú sẽ giải thích. Nhất ông đấy ông tướng ạ..
Tôi vẫn nghi ngờ không dám đi gần chú Năm, ra đến bàn ngoài chú Năm ngồi xuống đưa tay về phía ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống pha trà đi rồi chú mày giải thích cho nghe. Nhưng không được nói với bất cứ ai nghe chưa. Chú chỉ muốn nói mọi việc không như cháu nghĩ. Mày lạ gì chú nữa mà nhỉ...??
Tôi vẫn im lặng pha trà, lúc này cũng đã đỡ sợ nhưng sự nghi kỵ thì vẫn còn. Tôi hỏi:
- Chú đang luyện ngải hài nhi phải không ạ..?? Sao chú lại làm điều thất đức đó...
Chú Năm rót chén trà rồi cười khà khà:
- Ha ha ha...Sao cháu lại nói chú thất đức. Nói ra xem nào...??
Tôi nói to:
- Thì chính cái hũ đó chứa con ngải làm hại cả gia đình Vân. Để rồi cô ấy cũng phải tự vẫn để mong bản thân được giải thoát. Vậy còn chưa đủ ác hay sao ạ...?? Thế mà giờ chú lại đem nó về đây...
Chú Năm nhấp ngụm trà miệng vẫn cười như trêu đùa tôi vậy. Thở hắt một cái chú Năm nói:
- Haizzz. Đúng là thanh niên nôn nóng, biết một mà không biết hai...Uống nước đi rồi chú nói cho mà biết. Cái này không phải ai cũng được nghe đâu nhé. Lỡ thấy rồi mà với tính cách của cháu có khi mày lại thù chú mất.
Tôi im lặng lắng nghe, chú Năm từ từ nói:
- Lần trước cháu có thắc mắc sau khi xong việc chú đi đâu 5 ngày sau đó phải không...?? Sau khi nhìn Vân, mo A Cố đã biết được điều Vân đang giấu mọi người, ông cũng tiên đoán được rằng Vân sẽ tự vẫn. Nhưng sâu trong tâm hồn cô bé ông biết đó là cách tốt nhất. Sống mà không bằng chết bởi sự dằn vặt đau khổ thì đó là cách tốt nhất. Không dừng ở đó, khi Vân và dì Phượng đi khỏi mo A Cố có nói: “ Ta không sống được bao lâu nữa, mọi việc sau này đều nhờ vào các con. Những gì các con đã biết hãy dùng để giúp người. “
Tôi vẫn chăm chú nghe từng câu chữ, chú Năm tiếp:
- Lúc đó mo A Cố có nói với chú rằng trong khuôn viên đằng sau vườn nhà của Vân có một linh hồn tức tưởi bị mẹ bỏ rơi. Đó chính là cái thai trong bụng của Vân với lão cha dượng. Lúc đó chú cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ được rằng cô bé Vân lại tự tay giết chết đứa con trong bụng rồi chôn ngay sau vườn. Có lẽ cô bé không muốn cho ai biết. Chú cũng không hiểu cô bé dùng cách nào để lấy cái thai ra nhưng được mo A Cố chỉ điểm, yểm bùa. Ngay ngày Vân chết chú cũng đến Viếng, rồi chú đã lén ra vườn sau đào cái lọ bên trong có thai nhi lên. Lạ thay tuy cũng đã một thời gian nhưng cái thai nhỏ xíu vẫn còn gần như nguyên vẹn. Lúc chú đem cái thai lên Mường A Táo cũng là lúc Mo A Cố từ giã cõi trần.
Tôi cắt lời chú Năm:
- Chú định mang lên đó cho ông ấy luyện Ngải à...?? Sao ác thế...
Chú Năm cau mặt gắt:
- Giữ mồm giữ miệng đi, cháu còn nhớ cách mo A Cố giải ngải giúp Vân không..?? Còn nhớ cái cách mà con Ngải được sinh ra như thế nào không..?? Vân đang lặp lại vòng tuần hoàn không lối thoát. Cái cách Vân bỏ đi đứa con đi dù bất cứ lý do gì thì đứa trẻ đó cũng sẽ sinh lòng oán hận, mãi mãi không thể siêu sinh. Nếu như một thầy mo ác độc nào phát hiện ra điều đó chẳng phải sẽ lại có Ngải Hài Nhi hay sao..?? Mo A Cố hành thiện giúp người đương nhiên ông muốn cứu rỗi linh hồn đứa con của Vân. Nhưng tiếc thay chưa kịp làm điều đó thì ông đã mất.....
Tôi ngơ ngác dần hiểu ra mọi chuyện:
- Vậy có nghĩa là chú và cô Muôn sẽ tiếp tục công việc mà ông ấy để lại...
Chú Năm gật đầu:
- Đúng vậy, cháu gần đây hay mơ thấy Vân phải không..?? Đó là do ở đây có một phần xương cốt của Vân sau khi được hoả táng. Dù sao cháu cũng gặp Vân, cảm thông với cô bé nên việc hai đứa gặp nhau trong mơ cũng là điều dễ hiểu. Chỉ mỗi chau không biết thôi chứ những ngày ở đây Vân luôn bên cạnh cháu như một người bạn. Cho đến khi cháu tìm về Thái Bình và biết rõ mọi chuyện cũng là lúc Vân thanh thản ra đi.
Tôi hỏi tiếp:
- Thế dì Phượng có biết chuyện này không ạ.?
Chú Năm cười:
- Tất nhiên là biết, không thì làm sao chú có thể lấy được một phần tro cốt của Vân. Chú đã kể với mọi người, và tất nhiên cả Vân cũng đồng ý. Số tro cốt này cũng là một phần tình cảm cuối cùng mà Vân để lại cho con. Có như thế chú mới giúp được cho con của cô bé. Cháu còn nhớ mo A Cố có nói luyện Ngải bản chất là để giúp người, chữa bệnh. Chỉ có những kẻ ác luyện ra ngải hiểm và rồi sử dụng chúng hại người thì đó là điều tồi tệ. Còn những người luyện ngải giúp đời vẫn luôn âm thầm cứu rỗi những linh hồn lang thang, vất vưởng đầy oán hận. Từ đó giúp họ có thể siêu thoát, đầu thai.
Tôi bỗng nhiên thấy thương chú Năm vô cùng, vậy mà nãy giờ tôi vẫn nghi ngờ chú ấy là một kẻ ác đức. Lợi dụng cái chết của người khác để mưu đồ cá nhân. Chú Năm nhìn tôi lắc đầu:
- Giờ đã hiểu rồi chứ, cái hũ đó chứa tro cốt của Vân và con cô bé. Tuy mới chỉ là giai đọan đầu nhưng chú tin nếu luyện theo một hướng tốt thì con của Vân sẽ sớm được siêu thoát. Trẻ con dù sống hay linh hồn thì vẫn là những tờ giấy trắng. Sau khi Vân chết tro cốt của cô bé cũng sẽ bao bọc lấy đứa con của mình, phần nào tình mẫu tử vẫn còn đó. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi....Như bông huyết ngải trong cái hòm gỗ kia cũng vậy, đến một ngày bông hoa đó sẽ trở lại màu trắng muốt tinh khiết vốn có. Đó cũng là lúc tất cả được Giải Thoát. Phải không nào...??
Tôi nhìn chú Năm gật đầu lia lịa, quả thực như vậy. Trong cuộc sống dù là thực tế hay tâm linh, phép màu luôn xảy ra. Chẳng ai biết đến khi nào bông Huyết Ngải kia sẽ trở lại màu Trắng muốt như nó vốn có, chẳng ai biết cái hũ kia là thiện hay ác nhưng những cố gắng của những con người đang sống, của những người đã chết vẫn đang còn đó vì một mục đích tốt đẹp. Chú Năm đúng là luyện Ngải nhưng chú đang giúp linh hồn của đứa trẻ được an yên, tránh cho một Ngải Hài Nhi nữa sẽ xuất hiện hại người, tránh cho một gia đình nào đó sẽ rơi vào bi kịch....và quan trọng nhất sẽ không còn cô bé nào giống như Vân phải chịu cảnh địa ngục trần gian nữa....Tôi tin chú Năm sẽ làm được.
Và tất nhiên tôi tin Vân cũng tin điều ấy, đó là lý do vì sao vừa mới đây thôi khuôn mặt Vân trong giấc mơ của tôi lại vừa hiện ra trong đầu. Có lẽ là tôi tưởng tượng nhưng tôi đã nhìn thấy Vân đang đứng cùng bố mẹ, cô ấy cười rất tươi đang đưa tay ra chào đón một thành viên mới đang chập chững những bước đầu tiên, miệng nó khẽ bập bẹ:
“ Mẹ...ơi....”
—�—�—�—�—�—�—�—�—�Kết Thúc —�—�—�—�—�—�—�—�-
Lý do có phần này vì đa phần mn đều nghĩ chú Năm là người ác, sẽ lại tiếp tục cái vòng luẩn quẩn đó. Phần này viết ra để giải thích đôi chút.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện đến chap cuối cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương