Ngắm Bắn Hồ Điệp
Chương 2: Cây Bách Chưa Bao Giờ Ngừng Sinh Trưởng
Hai bên là núi xanh kéo dài, Sầm Căng tay cầm vô lăng, trong lòng vô cớ xuất hiện một ít hối hận, cô đã quá mức xúc động, lẻ loi một mình, cái gì cũng chưa chuẩn bị, cũng không có kế hoạch chu đáo. Nhưng xe đã đi tới cao tốc, không thể dễ dàng quay lại nữa, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước. Khi thiết bị dẫn đường thông báo đã đến Thăng Châu, nỗi lo lắng của Sầm Căng bị phong cảnh ngoài cửa sổ hoà tan, cô gặp được cảnh tượng đã lâu không thấy, những ngọn núi tươi tốt ập vào mắt, bầu trời xanh như biển, phảng phất như đặt mình vào một bức tranh sơn dầu. Nơi cô muốn đi, là một địa phương có tên thôn Vân Phong ở Thăng Châu, lần trước đến là chuyện của hơn một năm trước, là do Ngô Phúc lái xe, thế nên Sầm Căng không có nhiều ấn tượng, cũng may có bản đồ dẫn đường, cô đi cũng coi như trôi chảy. Ra khỏi đường cao tốc, xuyên qua thị trấn, cẩn thận rẽ vào vài sơn đạo nhỏ hẹp, mới đến được nơi đó. Chiếc Coupes trắng dừng lại trước cửa thôn, tựa như thiên nga cao quý mượn đất nghỉ ngơi, khiến thôn dân qua đường đều ngắm nhìn. Một đứa nhỏ đen gầy chạy tới gần xe, kiễng chân, ngó vào từ cửa sổ phía trước, còn chưa thấy rõ diện mạo người bên trong, đã bị cha mẹ mắng cho rồi quay lưng bỏ đi. Sầm Căng cười nhạt, mở cửa bước xuống, ngăn một lão đầu đang cầm xô lại: "Chú à, uỷ ban thôn của mọi người ở đâu?" Cô căn bản không nhớ rõ vị trí nhà của đứa nhỏ kia, trước tiên chỉ có thể tìm chủ nhiệm năm đó xin giúp đỡ. Lão đầu dừng bước, đôi mắt dao động trước khuôn mặt mộc mạc của cô, đưa tay run rẩy chỉ vào một nơi. Sầm Căng mỉm cười nói cảm ơn, lại lên xe. Chỉ mới một lúc, một đám trẻ con tụ tập trước xe xem náo nhiệt, giống như đàn chim sẻ xám ríu rít, Sầm Căng hạ cửa sổ bảo chúng nhường đường, chúng cũng không di chuyển, chỉ đứng thành hàng rồi mỉm cười ngây ngô với cô, có vẻ như đang theo dõi vị khách từ bên ngoài, Sầm Căng hết cách, đành phải bấm còi, một tiếng bíp dài, khí thế mười phần, nhóm chim sẻ nhỏ rốt cuộc gào khóc phân tán bốn phía. Quãng đường đến uỷ ban thôn, Sầm Căng lái thật chậm, một là bởi vì trời vừa mới mưa, đường lầy lội, gập ghềnh; hai là trẻ con trong thôn gan quả thực lớn, không sợ ô tô, thỉnh thoảng lại chạy ra giữa đường, lén lúc thăm dò, mất tập trung một chút cũng sẽ gặp rắc rối. Sầm Căng đã hai ngày không ngủ, hoàn toàn dựa vào ly cà phê để nâng cao tinh thần, không dám mảy may khinh suất. May thay, khi đến gần văn phòng uỷ ban thôn, mặt đường rộng rãi hơn, lại được trải bê tông bằng phẳng, cô cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở. Uỷ ban thôn là nơi cô vẫn còn có chút kí ức, nơi này vẫn như trước, một ngôi nhà trệt quét vôi trắng, trong sân có lá cờ tổ quốc treo cao, bay theo gió. Nơi này đương nhiên không thể so sánh với những toà nhà ở thành phố, nhưng nhìn toàn bộ sơn thôn, đây đã là toà nhà vô cùng tốt. Sầm Căng ra khỏi xe, cô nhìn thấy một nữ sinh đeo kính đứng ở cửa, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt vẫn còn chút ngây ngô. Cô bé bối rối nhìn cô. Sầm Căng đi về phía cô ấy. Nữ sinh hỏi: "Chị tìm ai?" Vừa dứt lời, còn dùng dư quang quét đến chiếc xe cách đó không xa. Sầm Căng nói thẳng ý định của mình: "Nghiêm Xương Thịnh Nghiêm phó chủ nhiệm có ở đây không?" Nữ sinh ngẩn người, rồi phản ứng: "Người chị nói là Nghiêm thôn trưởng?" Sầm Căng chớp mắt: "Ông ấy thăng làm thôn trưởng rồi à... Ân, chị đang tìm ông ấy." Nữ sinh bĩu môi lắc đầu: "Lãnh đạo đều đến huyện họp rồi, giữa trưa ngày mai mới về." Nữ sinh dẫn cô đến văn phòng: "Chị tìm ông ấy có chuyện gì, em là cán bộ dự bị trong thôn, trước tiên có thể giúp chị đăng ký." Đi qua cửa, Sầm Căng nói: "Chuyện khá gấp, chị đã lái xe trong bốn tiếng, còn phải quay về nữa." "A?" Nữ sinh kinh ngạc: "Chị từ đâu đến?" "Thành phố Nghi." Nữ sinh bất ngờ quay đầu lại, trong lời nói khó nén hưng phấn kích động: "Thành phố Nghi? Trường đại học của em cũng ở đó." Sầm Căng hơi nhướng mày: "F đại?" Nữ sinh khẽ đỏ mặt: "Em làm sao qua nổi kỳ thi, là ở Hồ đại." Sầm Căng trong nháy mắt rõ ràng: "Cũng không tệ, đến chỗ này làm nhân viên của thôn?" Nữ sinh cười cười: "Xem là vậy đi, quê em ở đây, tốt nghiệp rồi sẽ quay về." Cơ duyên cùng sống trong một thành phố ngay lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô ấy buông bỏ đề phòng với người phụ nữ bất ngờ tới thăm, mang ghế tựa đến tiếp đón: "Chị trước tiên ngồi đi, để em giúp chị liên hệ." Sầm Căng ngồi xuống, lục lại tấm ảnh cũ trong điện thoại, muốn trực tiếp hỏi cô gái Lí Vụ đang ở đâu, nhưng vừa nhìn lên, cô ấy đã bấm điện thoại cố định rồi. Hai người nhìn nhau cười, không nói nữa. Cô gái vẫn nhìn cô chăm chú, người phụ nữ trước mắt có dáng vẻ mà cô ấy muốn trở thành nhất, cô ăn mặc đơn giản, áo trắng quần bò như chính mình lúc bình thường, nhưng thật ra lại hoàn toàn bất đồng, cả người tinh tế, trắng trong thuần khiết, giống như đoá hoa bạch trà, không tranh giành, nhưng lại không cách nào xem nhẹ, là loại đẳng cấp mà cả đời này cô cũng không thể nào với tới--- Loại đẳng cấp này, chính là dựa trên nỗ lực của người phụ nữ này. Sầm Căng lại ngẩng đầu lên, thấy nữ sinh si ngốc nhìn chằm chằm cô, liền không khỏi nhướng mày: "Có liên lạc được không?" Nữ sinh cuống quýt buông ống nghe: "Không, có thể là đang họp, tắt âm không nghe được." Sầm Căng đứng dậy đi qua, cho cô ấy xem màn hình điện thoại: "Em biết cậu bé này không? Cậu ấy tên Lí Vụ, cũng ở nơi này." Nữ sinh tập trung nhận dạng, nhận ra người trong bức ảnh: "Cậu ấy--- Ông nội cậu ấy vừa mới qua đời có phải không?" "Phải." Sầm Căng cảm tạ trời đất: "Năm ngoái Nghiêm thôn trưởng giới thiệu, chị trở thành nhà tài trợ của cậu ấy, gần đây cậu ấy gặp một số rắc rối, chị muốn đến đây thăm, em có biết bây giờ cậu ấy sống ở đâu không?" "Em biết!" Nữ sinh ngẩng mặt: "Để em đưa chị đến đó." Sầm Căng mỉm cười: "Chị phải xưng hô thế nào đây?" "Trình Lập Tuyết." "Cảm ơn em, Trình tiểu thư." Nữ sinh vui vẻ ra mặt, lần này, là từ tận đáy lòng. - ---------------- Có Trình Lập Tuyết dẫn đường, Sầm Căng an tâm rất nhiều. Đi xa trung tâm thôn, con đường núi trở nên qua loa chật hẹp, lái xe khẳng định không tiện, chân sâu chân cạn dẫm lên những nhánh cỏ đầy bùn, Sầm Căng chỉ có thể biết ơn vì chính mình đang đi giày thể thao, nếu không thật sự không biết làm thế nào đi qua con đường này. Dọc đường, Sầm Căng cố gắng không nhìn dưới chân, giãn mày, hỏi Trình Lập Tuyết: "Hiện tại cậu ấy đang sống ở nhà cô phải không?" "Đúng vậy." Trình Lập Tuyết đối với điều kiện đường xá như vậy tập mãi thành quen, hơi quay đầu lại: "Cậu ấy gặp phải chuyện gì thế? Nghiêm chủ nhiệm rất coi trong cậu ấy, ông nội vừa mất liền đem cậu ấy giao cho cô, chỉ sợ đứa trẻ lẻ loi hiu quạnh sẽ không tốt, sống với thân thích tốt xấu gì cũng có thể lo liệu được." Sầm Căng trầm giọng: "Cậu ấy hiện tại học trung học ở đâu?" "Chắc là trường trung học ở huyện Nùng Khê." Khi đến đây, cô tựa hồ đã nghe qua tên trường trong thiết bị dẫn đường, không gần đây, Sầm Căng hỏi: "Cậu ấy có trọ lại trường không?" "Chắc là không đâu, nơi này không có nhiều trẻ trọ lại trường, trong mắt phụ huynh trọ lại trường chính là trốn ra ngoài lười biếng, lại còn tiêu nhiều tiền, ai sẽ bằng lòng chứ." Trình Lập Tuyết nhẹ nhàng nói, Sầm Căng cũng không lên tiếng. Đi thêm chừng bảy tám trăm mét, Trình Lập Tuyết cuối cùng dừng lại, cô chỉ chỉ một hộ trên sườn dốc nhỏ: "Ở đó, nhà cô Lí Vụ." Sầm Căng đưa mắt, đập vào mắt là gian nhà trệt, giống với hầu hết các ngôi nhà trong làng, với cửa vào cao và cửa sổ hẹp, những viên đá không đều xếp thành mặt tường, đằng sau những viên gạch màu xanh lam là sương mù cao ngất có màu xanh đậm đến gần đen. Hai người xuyên qua một vườn rau xanh tốt, đứng trước cửa nhà, cửa gỗ mở to, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng không thấy người nào. Trình Lập Tuyết bước tới, gõ cửa hai lần: "Có ai không —" Thật kỳ diệu, nữ sinh nhìn tưởng ngây ngô bỗng nhiên tìm tới vị trí thích hợp, giọng cao vút sinh ra vài phần uy hiếp: "Có người hay không!" Sầm Căng chăm chú nhìn sườn mặt cô ấy, tinh tế cong môi dưới. Trong nhà có người đáp lời: "Ai a." Là nữ, nói tiếng địa phương. "Cháu! Trình Lập Tuyết, uỷ ban thôn —" Trình Lập Tuyết cũng rất thành thạo dùng ngôn ngữ địa phương đáp lời, nói xong cô thở ra, quay đầu lại liếc Sầm Căng một cái, bất đắc dĩ nói: "Bọn họ đều như vậy." Sầm Căng gật đầu: "Ân." Người trong nhà vội vàng bước ra, là một người phụ nữ trung niên, tóc ngắn, mặc đồ đỏ, thân hình to lớn, khuôn mặt rộng, mắt mũi miệng lại rất nhỏ, cười lên liền đè ép lại một chỗ, kéo ra những khe rãnh ngang dọc, thoạt nhìn không quá thoải mái. Người phụ nữ cười gọi: "Thư ký Tiểu Trình." Đôi mắt thuận thế đem Sầm Căng phía sau Trình Lập Tuyết quét từ đầu đến chân. Sầm Căng bị quan sát trắng trợn như vậy, nhưng không hề tỏ ra khó chịu, chỉ đứng yên, khuôn mặt sáng ngời, kiêu ngạo như trăng sáng trên cao. Người phụ nữ không hiểu sao có cảm giác người đến không tử tế, cười vài tiếng: "Chuyện gì thế, vào trong nói, uống trà muôn, thư ký tiểu Trình." Trình lập Tuyết không lập tức đi vào, chỉ hỏi: "Cháu trai dì đâu, có nhà không?" Bà ta nhếch mày, không hiểu lắm: "Tìm nó làm gì?" Trình Lập Tuyết bước sang một bên, ra hiệu cho Sầm Căng: "Vị này là người đến từ thành phố Nghi, muốn thăm hắn một chút." Người phụ nữ im miệng: "Cô ta là ai." "Nhà tài trợ của cậu ấy nha." "A—?" Cô Lí há miệng, tận lực làm cho khẩu âm của mình giống tiếng phổ thông: "Chính là cô à, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người lương thiện như vậy. Sao lại đột nhiên tới đây, cũng không báo trước một tiếng." Sầm Căng không rảnh hàn huyên tán dóc, chỉ hỏi: "Lí Vụ đâu, hẳn là đang ở nhà đi." Cô hạ mắt, liếc qua điện thoại: "Hôm nay là thứ bảy." Người phụ nữ nói: "Ở nhà, đương nhiên ở nhà." Bà ta quay đầu hô: "Lí Vụ! Lí Vụ! Có người tới tìm mày!" Chốc sau, trong nhà cũng không có động tĩnh. Người phụ nữ để các nàng vào cửa, chạy vào gian sau sốt ruột nắm tay: "Gọi mày ra đây, đứng lên! Đừng cho ăn nữa! Có nghe tao nói không." Khẩu khí gần như khiển trách. Sầm Căng đi theo phía sau, dừng trước cùng một cánh cửa. Cùng lúc đó, thiếu niên bên bếp cũng đặt chiếc bát trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn qua. Ấn đường cậu hơi nhíu, giây tiếp theo tầm mắt chạm đến nơi này, đôi mắt không có tiêu cự dưới lông mày rậm trở nên vô cùng kinh ngạc đứng dậy. Sầm Căng lẳng lặng nhìn cậu, khuôn mặt thiếu niên trùng với khuôn mặt trong bức ảnh, nhưng cũng có khác biệt, tựa hồ càng thêm sắc nét, hoặc là phải nói, diện mạo của cậu, đã trở nên phù hợp với cặp mắt kiên cường kia. Thiếu niên nhanh chóng đứng thẳng người. Sầm Căng nghĩ muốn giống với khi xưa nhìn cậu, nhưng rất nhanh, cô thầm cười nhạo bản thân trong ánh mắt không thể kiểm soát của chính mình: Hoá ra, ở cậu, trong thời gian bọn họ không để tâm, cây Bách chưa bao giờ ngừng sinh trưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương