Ngắm Tận Non Sông
Chương 10: Luyện Đao
Ban đêm, Vệ Trường Hiên vẫn ngủ cùng giường với Dương Diễm như trước. Mấy tháng nay đều vậy, Lạc Lan cũng không ngăn cản. Chiếc giường rộng lớn, hai người cùng nằm cũng không chật chội. Đám công khanh vương hầu thường có người hầu kề cận bên cạnh. Để tiện săn sóc, có khi họ cũng ngủ cùng chủ nhân. Đầu tiên, Vệ Trường Hiên đưa Dương Diễm lên giường nằm, đang định đặt lưng xuống thì nghe tiếng đẩy cửa. Lạc Lan đi tới, cầm một tấm cẩm bào màu xám thêu hoa văn xanh ngọc, chính là chiếc áo mà nàng đang may lúc nãy. Nàng vẫy tay với Vệ Trường Hiên, "Lại đây thử xem có vừa không nào." Vệ Trường Hiên vạn lần không ngờ nàng lại may áo cho mình, hơi sững sờ bò xuống giường. Lạc Lan ướm tấm áo vừa may lên người, gật đầu nói, "Quả là vừa như in. Vải chức cẩm này là loại vải mới nhất năm nay. Ta thấy màu sắc nó hơi u ám, không hợp với thiếu gia. Mấy ngày nay, ngươi cao lên nhiều, quần áo cũ chật nhanh quá. Nếu đợi đến đầu hạ mới đi mua áo mới thì hơi lâu, thôi thì tạm mặc cái này trước đi." Trên cổ áo cẩm bào xanh xám thêu đầy hoa văn bằng chỉ bạc, Vệ Trường Hiên mặc xong, quay sang chiếc gương đồng ngắm ngía, chính chàng cũng cảm thấy phấn khởi hơn rất nhiều. Tâm tính chàng vẫn còn thiếu niên, nhận được quần áo mới đương nhiên vui không tả nổi, rồi ngượng ngùng nói, "Lạc lan cô cô, ta là hạ nhân trong phủ mà lại mặc thứ vải gấm đắt đỏ thế này, liệu có hơi quá không?" Lạc Lan đưa tay giúp chàng vén tóc, sửa sang lại tà áo, quan sát cẩn thận, ánh mắt đầy vẻ ngợi khen, "Vệ tiểu ca trời sinh tuấn tú, phải mặc thế này mới không uổng phí." Nàng bỗng nghĩ tới điều gì, mím môi nói, "May sao trong viện của ta có ít nha hoàn, không thì ai cũng điêu đứng vì thiếu niên lang mỹ mạo nhà ngươi, sau này phiền phức lắm." Khi nàng nói 'phiền phức', Vệ Trường Hiên ước chừng đã hiểu được một chút. Chàng lập tức đỏ mặt, quay đầu nhìn Dương Diễm. Ai ngờ Dương Diễm vẫn chưa ngủ. Y mở tròn hai mắt, đang hướng về phía hai người trò chuyện, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Đến khi trong phòng tắt đèn, tối om như mực, Dương Diễm mới thì thầm hỏi, "Vệ Trường Hiên, trông ngươi thế nào?" Nghe câu hỏi này, Vệ Trường Hiên chẳng hiểu sao lại bật cười, "Ta trông thế nào ấy hả? Có gì khác ngươi đâu, hai mắt một mũi một miệng, chẳng đặc biệt gì." Dương Diễm im lặng một hồi, sau đó lại khẽ thở dài, "Ta nghe những người khác nói bề ngoài ngươi rất đẹp." Y chầm chậm nói, "Lạc Lan cũng nói vậy, đám hạ nhân cũng nói vậy. Tết Hoa triêu hôm nọ, đám thị nữ cũng lén nói, tên Vệ Trường Hiên kia thật là tuấn tú." Vệ Trường Hiên không biết hóa ra đám hạ nhân trong vương phủ lại âm thầm bàn tán sau lưng mình, vừa buồn cười vừa khó xử, "Nam nhân có đẹp thì ích gì, không chừng còn dẫn đến phiền toái." Chàng nhớ cách đây ít lâu, mình còn suýt nữa bị Vĩnh An đế thu vào Nhạn Đình, lại thở dài, "Phiền toái lớn là đằng khác." Chàng cứ nghĩ cuộc đối thoại sẽ dừng ở đây, ai ngờ Dương Diễm lại quay sang đối diện chàng, than thở, "Ta thật sự muốn nhìn xem dáng vẻ ngươi như thế nào." Lời này lại khiến đáy lòng Vệ Trường Hiên đột nhiên đau xót. Chàng nghĩ một hồi rồi nói, "Dã Hề, không phải ta đã nói rồi sao. Ngươi không thấy thứ gì, ta sẽ cho ngươi chạm vào thứ đó." Chàng đưa tay, cầm lấy hai bàn tay Dương Diễm, đặt nó lên mặt mình, "Ngươi sờ thử đi, xem bộ dạng ta thế nào." Bàn tay Dương Diễm hơi lạnh nhưng mềm mại. Y nhẹ nhàng ghé sát đến, đầu ngón tay lướt từ trán đến xương lông mày, rồi sống mũi. Y chỉ cảm thấy hàng mi dài không ngừng phe phẩy trong lòng bàn tay, tựa như cánh bướm chuẩn bị chập chờn bay mất. Bàn tay vuốt ve gò má ấm áp, rồi đến khóe môi. Trong lòng y không ngừng lặp đi lặp lại : Hóa ra đây là Vệ Trường Hiên. Hóa ra Vệ Trường Hiên là như thế này. Vệ Trường Hiên không biết y đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đôi bàn tay mềm mại kia mơn trớn trên mặt mình có chút ngứa ngáy. Chàng bật cười, xoa xoa vành tai Dương Diễm, "Dã Hề, sờ đủ chưa?" Dương Diễm bị chạm phải, giật mình, khẽ run lên. Y không kìm được, cười thành tiếng, rồi lại chớp mắt hỏi hắn, "Thế bộ dạng ta thế nào?" "Ngươi à?" Vệ Trường Hiên cũng vươn tay sờ soạng khuôn mặt y, "Ta cũng phải sờ thử mới biết được." Những ngón tay thon dài, bàn tay to lớn gần như che phủ cả khuôn mặt Dương Diễm. Chàng cố tình chơi xấu, bẹo má y, "Khuôn mặt rất mềm, mắt cũng to, đúng là một tiểu công tử xinh đẹp, sau này nhất định sẽ cưới được cô dâu là mỹ nhân." Nói xong, chàng lại nhớ ra Dương Diễm không thích mùi phấn son, cảm thấy có khi cũng chẳng cưới được vợ đẹp như lời nói. Nhưng may sao Dương Diễm không để ý đến câu này của chàng. Ban ngày, y đọc không biết bao nhiêu sách, buổi tối lại cười đùa một phen, giờ đã rất mệt mỏi, nhanh chóng mơ mơ màng màng thiếp đi. Những ngày sau đó, Dương Diễm thường xuyên vùi đầu trong thư phòng. Vệ Trường Hiên là người dễ khiến y phân tâm nhất bị Lạc Lan không chút lưu tình đuổi ra ngoài viện. Chàng không có việc gì làm, cứ đi dạo lang thang cũng không tốt. May sao vương phủ đủ lớn, có thể tìm được nơi tiêu khiển. Vệ Trường Hiên phát hiện, ở đồng cỏ sau núi nơi chăn thả ngựa của vương phủ có nơi bày nhiều cung thương đao kiếm, còn đầy đủ hơn cả kho của cấm quân. Đây vốn là nơi các công tử luyện võ với người hầu, nhưng hôm nay chẳng ai ghé đến. Vệ Trường Hiên vừa đến đồng cỏ này, liền nhớ đến lần bị Trần Thiệu dùng đao gỗ đánh cho trở tay không kịp. Trong chuyện đánh đấm, chàng luôn luôn tự phụ, cho nên lúc này lại cảm thấy không cam lòng. Chàng tìm một thanh đao trong góc, nhớ lại những bài học ở cấm quân ngày xưa, không ngừng chém lên cọc gỗ. Mấy ngày nọ, Vệ Trường Hiên ra đồng cỏ từ sáng sớm để luyện tập. Từ xa đã nghe thấy tiếng vang chát chúa của đáo bổ vào gỗ. Chẳng lẽ cũng có người đến đây luyện đao? Vệ Trường Hiên trong lòng hiếu kỳ, vội chạy đến gần đó xem. Chàng thấy một người cởi trần thân trên, tấm lưng săn chắc, hai tay nắm chặt đao, nhất nào nhát nấy đều bổ đúng vị trí yếu hại, vừa ổn định vừa tàn nhẫn. "Trần Thiệu?" Người kia sử dụng đao pháp Trần gia, Vệ Trường Hiên vừa nhìn đã phát hiện. Chàng hơi kinh ngạc, gọi tên đối phương. Trần Thiệu nghe tiếng, quay đầu. Khắp người hắn ướt đầm mồ hôi nóng, chân mày cau chặt, khóe miệng cũng mím lại thành đường thẳng tắp. Đó là một vẻ mặt đầy phức tạp, vừa như phẫn nộ, vừa giống đau thương. Đã lâu nay hắn không xuất hiện ở Mục vương phủ. Vệ Trường Hiên vẫn luôn có cảm giác hắn và đám Nguyên Mậu là cùng một hạng người nên luôn đề phòng. Giờ thấy hắn nhìn mình như vậy, lại ngẩn người, "Ngươi sao thế?" Trần Thiệu không đáp lại, chỉ ngay đầu đi, tiếp tục cật lực chém cọc gỗ, giống như muốn phát tiết tâm trạng nào đó. Cọc gỗ không chịu nổi đòn tấn công như vũ bão. Vụn gỗ bay lả tả sau mỗi nhát chém. Vệ Trường Hiên chờ một lúc mà không ai trả lời, cũng tìm cho mình một thanh đao, quay lưng về phía hắn, luyện đao bằng cọc gỗ. Thanh đao trong tay Trần Thiệu phát tiếng gió vù vù. Vệ Trường Hiên thấy hắn dùng lực quá mức, đinh nhắc nhở nếu cứ luyện như vậy thì sẽ hại thân, thì bỗng nhiên nghe hắn hét to một tiếng. Cọc gỗ bị chém nát, vỡ vụn tan tành. Trong nháy mắt đó, Trần Thiệu như bị sức đao bật ngược, lảo đảo lùi hai bước, ngồi phịch xuống thảm cỏ. Vệ Trường Hiên ngập ngừng buông đao xuống. Chàng cảm thấy tình trạng Trần Thiệu lúc này không bình thường, đang cân nhắc không biết có nên đến hỏi thăm hay không. Bỗng nhiên, chàng phát hiện dây cột tóc trên đỉnh đầu Trần Thiệu màu trắng toát, đáy lòng không hiểu sao nhói một cái. Chỉ khi trong nhà có người mới mất thì trang sức trên đầu mới đổi sang màu trắng. Nhưng Trần Thiệu không mặc đồ tang, thế thì không phải trưởng bối mới qua đời. Vệ Trường Hiên biết hắn có huynh trưởng, nhậm chức ở Tây Bắc, hình như là giáo úy. Chẳng lẽ trong những binh lính tử thương ở chiến loạn Tây Bắc kia có cả ca ca hắn sao? "Ngươi liều mạng luyện đao như thế là để ra trận giết giặc Yến Ngu à?" Vệ Trường Hiên dò hỏi. Trần Thiệu dường như lắp bắp không thốt nên lời, hai mắt đỏ bừng nhìn Vệ Trường Hiên, gật mạnh đầu, "Đúng. Chờ khi ta xuất quân, ta sẽ giết sạch người Yến Ngu, báo thù cho....ca ca của ta." Câu này đã khẳng định phỏng đoán trong lòng Vệ Trường Hiên, lại càng khiến chàng giật mình. Chàng ngồi xuống bên cạnh Trần Thiệu, thấp giọng hỏi, "Ta ở trong vương phủ, không nghe được tin tức gì trong quân. Chẳng lẽ chiến trường An Dương kia thật sự thảm khốc đến vậy, ngay cả huynh trưởng ngươi cũng....." Trần Thiệu cắn răng nói, "Sở chỉ huy quân Tây Bắc đô hộ phủ gần như bị diệt sạch." Sắc mặt hắn không giấu được vẻ thê lương, "Huynh trưởng của ta làm quan quân, thà chết không đầu hàng, nên bị lũ chó dữ Yến Ngu treo xác lên cọc gỗ, phơi thây chừng ba ngày." Sống lưng Vệ Trường Hiên lạnh toát. Cuối cùng chàng cũng hiểu, có lẽ hắn quá đau lòng mới mất bình tĩnh như thế. Trần Thiệu lại ảm đạm nói, "Nhưng ta luyện đao ở đây thì có ích gì. Quân ta chết nhiều như vậy mà chỉ đổi lại được một cuộc hòa đàm. Lãnh thổ Tây Bắc và thi cốt tướng sĩ kia cứ thế uổng phí." Vệ Trường Hiên nhớ ra, hôm trước Mục vương và trưởng công tử đã đến An Dương, chắc hẳn là vì cuộc hòa đàm với Yến Ngu lần này. "Bọn họ đều nói, trừ Mục vương ra không ai có thể điều động đại bộ phận quân Đông Hồ. Chẳng lẽ không có người Đông Hồ, Trung Nguyên ta không thể bảo vệ nổi quốc thổ của mình hay sao !" Hai tay Trần Thiệu siết chặt, tựa như đang nhẫn nhịn. Hắn cắn răng nói, "Trần gia ta đời đời làm tướng lãnh, tổ tông từng theo Thái Tông hoàng đế đông chinh tây chiến, giành lấy non sông, chẳng lẽ con cháu đời sau chúng ta lại hèn yếu mà dâng đất đai vào tay địch?" Vệ Trường Hiên chưa từng nghe ai nói những lời này trước kia. Lúc này, chàng bỗng thấy một ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong lồng ngực. Chàng đứng bật dậy, kéo cả Trần Thiệu, "Ngươi nói đúng. Chúng ta là nam nhi đại trượng phu, chẳng lẽ không giữ nổi quốc thổ ! Đứng lên đi, luyện đao với ta. Sau này có cơ hội, hai ta cùng nhau ra trận giết địch !" Trần Thiệu hơi giật mình nhìn vẻ mặt kiên nghị của Vệ Trường Hiên, cảm thấy chàng không giống như đang nói đùa. Thiếu niên này tuy gầy yếu nhưng lại chất chứa dũng khí không thể che giấu trong xương tủy. Vệ Trường Hiên kéo hắn dậy, hỏi, "Ngươi có biết tên người cầm quân Yến Ngu đến giao chiến với quân của huynh trưởng ngươi không?" Nghe vậy, Trần Thiệu lại vô thức siết chặt tay, "Ta Biết. Quân sĩ bên đó gọi hắn là A Sử Na Nỗ Nhĩ, là đại tướng dưới trướng Khả hãn Yến Ngu." "Được, ta sẽ nhớ," Vệ Trường Hiên gật đầu, một lần nữa cầm đao lên. Chàng đang định chém cọc gỗ thì lại nghe Trần Thiệu nói từ sau lưng, "Sức ngươi lớn, nhưng đao pháp lại sai." Vệ Trường Hiên sờ sờ mũi, cảm thấy không phục nhưng không phản bác nổi, đành hậm hực hỏi, "Sao lại nói thế?" "Ta thấy cọc gỗ ngươi chém, chiều sâu của nhát đao lẫn hướng chém đều không đúng." Trần Thiệu chẳng hề khách khí mà chỉ thay đao trong tay chàng, "Ngay cả tư thế cầm đao cũng không chính xác luôn." Vệ Trường Hiên biết hắn xuất thân từ tướng môn thế gia, lời nói có lý, cho nên kiềm chế cái tôi, khiêm nhường nói, "Ngươi dạy ta dùng đao được không?" Trần Thiệu im lặng một hồi, không đáp lời chàng mà hỏi ngược lại, "Ban nãy ngươi hỏi tên tướng lãnh quân Yến Ngu làm gì?" Vệ Trường Hiên không ngờ hắn lại hỏi mình câu này, ngẩn người ra, rồi lại cúi đầu, "Ta chỉ nghĩ, nếu sau này có cơ hội lên chiến trường, tình cờ gặp kẻ này thì không chừng có thể thay ngươi giết hắn." Chàng nói xong cũng tự cảm thấy lời này của mình quá khoác lác. Đừng nói đến việc có thể ra trận hay không, tướng quân họ A Sử Na kia là hoàng tộc Yến Ngu, đâu dễ dàng đụng tới. Nhưng Trần Thiệu không truy cứu thêm, chỉ gật đầu, "Một khi đã vậy, ta sẽ dạy ngươi đao pháp để ra trận giết địch." Hắn đoạt lấy hoàng đao trong tay Vệ Trường Hiên, ném sang bên, "Thứ bội đao tầm thường này mà mang ra trận thì chẳng chém nổi ai." Vệ Trường Hiên có chút lúng túng nói, "Lúc ở cấm quân, ta toàn dùng đại đao, nhưng hình như trong vương phủ không có thứ binh khí nào thô thiển như thế." Trần Thiệu tìm trong kho vũ khí dồi dào kia một thanh đao lớn, đưa cho chàng, "Khi đối chiến với Yến Ngu chủ yếu là dùng kỵ binh. Phải là thứ đao chém ngựa này mới có tác dụng." Vệ Trường Hiên nhận lấy, cảm thấy nặng trịch. Chàng thử vung lên, nhưng vì lưỡi đao quá dài nên khi bổ cọc gỗ, lực phản lại cánh tay lớn hơn rất nhiều so với loại đao dùng trong bộ binh. Trần Thiệu chỉ cho chàng vài phương pháp nhập môn, sau đó cũng tự cầm đao, luyện tập ngay bên cạnh. Buổi chiều hôm đó, bọn họ bổ nát sáu cây cọc gỗ, cuối cùng mệt đến nỗi không nhấc tay lên nổi, nằm lăn trên mặt đất. Vệ Trường Hiên nhìn đồng cỏ rộng lớn, trong lòng thầm nói, "Liều mạng luyện tập như thế, chẳng biết sau này có chỗ mà dùng không." "Ngươi nói xem, đến khi nào mới đến lượt chúng ta ra chiến trường?" Trần Thiệu nhìn về phía mặt trời lặn, sầu muộn nói. "Chắc sẽ nhanh thôi." Vệ Trường Hiên nghĩ bụng, "Với tính tình của Mục vương, ngài hẳn sẽ không chịu yếu thế trước Yến Ngu. Nếu như hòa đàm thất bại thì sẽ khai chiến." Trên thực tế, hai thiếu niên như họ thì đoán được bao nhiêu về tình hình chiến sự. Quan hệ ràng buộc giữa các quốc gia quá nhiều. Chiến hay hòa, ngay cả hoàng đế trong cung Thái An cũng chẳng nói chắc được. Nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế cục Đại Chiêu. Vào đầu mùa hạ, tin khẩn từ An Dương báo về, nói xa giá của Mục vương trên đường về kinh gặp tai nạn bất ngờ, khiến Mục vương ngã từ trên xe ngựa xuống, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương