“A Thi, sao cậu không nói với tớ đấy là phòng của Jack.”
Lê Phù vất vả mới tìm được căn nhà, tâm trạng lại như rơi xuống đáy vực, cũng không phải vì cái gì khác, chỉ vì Ngô Thi không nói với cô, căn nhà trọ vừa nãy là của Hà Tư Diêu. Dù sao cô đã từng từ chối lời tỏ tình của anh ta, thuê nhà của anh ta, cứ luôn cảm thấy không ổn.
Ngô Thi ở đầu dây bên kia giải thích, ý tứ đại khái là, nói cô không cần quá để ý. Bởi vì cô ấy chỉ quen Hà Tư Diêu có căn hộ trống ở Cambridge, bảo cô mang Tiểu Bao Phù đến giải quyết chỗ ở trước.
Nhưng mà Lê Phù vẫn từ chối.
Cô có hướng ngoại kết bạn nhiều đến đâu, thì trong lòng vẫn có thước đo rõ ràng về chuyện nam nữ.
Cô rất không thích có quan hệ với những người đàn ông đã biểu hiện thẳng là không thể.
Thần may mắn vừa chiếu cố, nháy mắt đã tung cánh bay đi.
Không tra vận may chòm sao Lê Phù cũng biết, hôm nay khẳng định chòm sao Nhân Mã về bét.
Cô xoa xoa đầu Tiểu Bao Phù: “Cục cưng à, chúng ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”
Tiểu Bao Phù rên ư ử cọ cô, không ngừng lắc đuôi, như là đang an ủi chủ nhân không cần gấp. Chắc chắn họ sẽ không lưu lạc đầu đường.
Nhìn trời dần tối, Lê Phù khẽ thở dài một hơi, sau đó lấy lại tinh thần, mở di động, muốn thử tìm tiếp.
Cô bỗng nhớ tới một người.
Người mà không lâu trước đây cô đã từ chối.
“Lại hỏi anh ấy, không hay lắm thì phải?” Trong lòng Lê Phù đang rối rắm.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, tạm thời cô không lo được nhiều như vậy, nhà trọ của Châu Ánh Hi là căn hộ đáng tin cậy nhất hiện tại. Vì thế, cô nhập một đoạn văn lịch sự vào khung chat.
Rachel: [Hi, không biết như này có tính là mạo muội quấy rầy anh không. Là như vậy, căn hộ của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi muốn hỏi một chút, căn hộ của anh còn có thể cho thuê không?]
Lê Phù cho rằng phải qua một lúc Châu Ánh Hi mới trả lời, không ngờ anh trả lời ngay.
Châu Ánh Hi: [Đương nhiên là được, tôi gửi cho em vài ảnh chụp căn hộ, em xem có hài lòng không.]
Dường như lần nào Châu Ánh Hi cũng khiêm tốn, đều sẽ khiến Lê Phù cảm thán.
Anh rõ ràng là nhân sĩ có địa vị cao ở xã hội thượng lưu, hình dung anh là cậu ấm nhà giàu cao quý cũng không quá lời. Nhưng cách đối nhân xử thế, cử chỉ lời nói, chưa bao giờ khiến người khác sinh ra cảm giác phân biệt, khiêm tốn dịu dàng như người bạn chơi chung thoải mái bên cạnh.
Châu Ánh Hi nhanh chóng gửi tới 7, 8 tấm hình, mỗi một nơi trong căn hộ gần như có thể thấy rõ ràng, chỉnh thể là phong cách Bắc Âu đơn giản, đồ dùng trong nhà chủ yếu dùng màu gỗ đào. Điểm khiến Lê Phù thích nhất là, ngoài cửa sổ sát đất trong phòng khách là một bãi cỏ xanh um, tầm nhìn trong suốt, rất thích hợp đưa Tiểu Bao Phù đi dạo.
Cuối cùng cô cũng tìm được niềm vui khi thuê nhà một mình.
Rachel: [Thẩm mỹ của anh tốt thật, nhà cửa đẹp quá.]
Châu Ánh Hi: [Trước đây tôi có một người bạn tốt học ở Cambridge, tôi mua căn hộ này ở gần đó. Cambridge yên tĩnh hơn Luân Đôn rất nhiều, thi thoảng tôi tới tìm cậu ấy sẽ ở lại nửa tháng, tìm linh cảm viết nhạc.]
Rachel: [Vậy anh không cần ở sao.]
Châu Ánh Hi: [Cho em thuê rồi thì đương nhiên tôi sẽ không ở.]
Lê Phù cầm điện thoại, cằm đập lên đỉnh đầu Tiểu Bao Phù, trái lo phải nghĩ, sau đó hỏi tiền thuê.
Thấy tiền thuê Châu Ánh Hi gửi qua Wechat, cô thật sự không thể tin, đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Rachel: [Anh giảm giá cho tôi đấy à?]
Châu Ánh Hi: [Ừ, em là nữ sinh, lại đang đi học. Chúng ta còn là bạn bè, đương nhiên tôi sẽ cho em một cái giá hữu nghị.]
Nói cũng rất hợp lý, nhưng có lẽ chênh lệch giá thuê với Cambridge quá lớn, Lê Phù vẫn không tiện nhận ý tốt.
Cho đến khi, anh gửi thêm một tin nhắn Wechat.
Châu Ánh Hi: [Nếu đổi lại là người bạn khác, chắc em đã sớm vui vẻ nhận lấy rồi. Do dự lâu như vậy, chứng tỏ em không coi tôi là bạn.]
Sợ anh nghĩ nhiều, Lê Phù vội vàng gõ chữ: [Không phải không phải, đương nhiên tôi coi anh là bạn rồi. Chỉ là chúng ta mới quen biết không lâu, cảm giác như tôi đang trục lợi của anh.]
Vài giây sau, Châu Ánh Hi trả lời: [Không sao, tôi không ngại.]
Nghe những lời nói khó tránh khỏi nghi ngờ lung tung.
Nếu đổi lại là nam sinh khác, Lê Phù nhất định sẽ nghĩ đến phương diện mập mờ, nhưng bởi vì Châu Ánh Hi là người đàn ông ôn hòa đến mức không hề có cảm giác công kích với nữ sinh, cho nên cô chỉ dừng lại ở ý trên mặt chữ.
Anh không ngại giảm tiền thuê nhà, giúp đỡ bạn bè.
Cuối cùng, Lê Phù đồng ý thuê căn hộ này, hơn nữa trả tiền thuê một tháng cho Châu Ánh Hi.
Sau khi Châu Ánh Hi nhờ bạn bè ở Cambridge đưa chìa khóa cho cô, dặn dò một số công việc khi thuê nhà. Ví dụ như trong nhà có ít đồ điện gia dụng, đồ điện gia dụng sử dụng như thế nào vân vân mây mây, bao gồm cả dương cầm cũng có thể đàn. Nói thêm cho cô biết, tất cả phòng trong nhà trọ đều có thể tùy ý sử dụng, chỉ có một phòng không nên động vào, bởi vì bên trong có ít quần áo và sách vở của anh.
Có thể dùng giá thấp thuê được căn nhà trọ như vậy, Lê Phù đã cảm thấy cô gặp may rồi. Đối với dặn dò của chủ nhà, khẳng định cô sẽ nghe theo.
Không thể động vào, thì tuyệt đối cô sẽ không vượt một ly nào.
…
Cứ như vậy, Lê Phù mang theo Tiểu Bao Phù vào căn hộ gọi là Villroom.
Bởi vì cách trường học rất gần, cho nên cô gần như không ở ký túc xá nữa. Mỗi sáng cho Tiểu Bao Phù đi dạo một vòng, về làm một bữa sáng, sau đó chạy đến trường. Tan học thì về làm bữa tối, cho Tiểu Bao Phù đi tản bộ tiếp, đến tối không bận sẽ làm ổ trên sofa xem phim điện ảnh cũ.
Hóa ra có một không gian nhỏ thoải mái, thật sự có thể có tâm tình tốt.
Một tuần này, mỗi ngày Lê Phù đều mang khuôn mặt tươi cười, ngay cả giáo sư bới móc cũng đã không còn là phiền não.
Thứ sáu hôm nay, Lê Phù có hai tiết giải phẫu học, trong mấy tiếng đồng hồ này, gần như cô không có thời gian rảnh xem điện thoại. Chỉ cần gặp môn pháp y mình yêu thích, độ nhập tâm của cô thật sự kinh người.
Bạn học và giáo viên luôn nói chỉ cần cô đứng trước bàn mổ cầm dao mổ, cô có thể “đổi sắc mặt” ngay lập tức.
Nét mặt chỉ còn lại sự nghiêm túc, nghiêm chỉnh và bình tĩnh.
Kết thúc tiết học đã là 6 giờ chiều.
Lê Phù thay áo blouse trắng thành áo T - shirt, đứng duỗi người trước cổng học viện, hơi thở bùn đất ẩm ướt tươi mát bay đến chóp mũi của cô. Lúc này cô mới phát hiện trong mấy tiếng bị cấm túc vừa qua, bên ngoài đổ cơn mưa, nhìn cành cây bị thổi cong và lá cây rải rác trên mặt đất, đoán chừng mưa không hề nhỏ.
Từ khi có ổ nhỏ, tan học là Lê Phù chỉ muốn xông về nhà.
Nhà trọ ở ngay trong con phố phía sau trường học, quẹo một cái là đến. Chuyện đầu tiên sau khi cô vào nhà là lấy một lon coca ra từ tủ lạnh, sau đó dang tay chân hình chữ “đại” ngồi phịch xuống sofa, đợi Tiểu Bao Phù đến cọ vào người cô.
Điện thoại vừa đặt lên bàn sạc pin, sau khi tự động khởi động, rung liên tục vài cái.
Không phải tin nhắn, là điện thoại.
Lê Phù lười biếng cầm di động lên, khi nhìn thấy tên “Jack Hà Tư Diêu”, đầu ngón tay của cô do dự có nên nhấn xuống hay không, bởi vì cô rất không thích dây dưa không rõ với người mình đã từng từ chối.
Nhưng, xuất phát từ sự lễ phép, cô vẫn nhận.
Hà Tư Diêu: “Hi, Rachel, là tôi, Jack đây. Sợ em xóa tôi, báo tên trước.”
Lê Phù cười qua loa: “Tôi không xóa ai dễ như vậy, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Hà Tư Diêu: “À, là như này, tôi muốn chào hỏi em trước.”
Lê Phù: “Có ý gì?”
Hà Tư Diêu giải thích: “Ngày mai sinh nhật Ngô Thi không phải muốn đi biệt thự ở ngoại ô mở party sao, tôi cũng đi. Nên tôi báo trước với em một tiếng, không muốn để em đến hiện trường mới biết tôi cũng ở đó, sợ làm em mất hứng.”
Lê Phù trầm giọng: “Không cần thiết, con người tôi tương đối dứt khoát, tôi từng từ chối anh, chứng tỏ chúng ta không có khả năng. Hơn nữa ngày mai là sinh nhật Ngô Thi, khẳng định tôi sẽ đến, không cần biết anh có ở đó không.”
Hà Tư Diêu ở đầu dây bên kia trầm tư một lúc rồi mới đáp: “Ok, nếu em thấy không sao thì cứ coi như chưa từng nhận được cuộc gọi này của tôi.”
“Ừ.” Lê Phù vô tình nhanh chóng cúp máy.
Thật ra ban đầu, Lê Phù có chút ấn tượng tốt với Hà Tư Diêu. Lúc ấy dưới sự ồn ào của Ngô Thi, vốn dĩ cô cũng định tiếp xúc nhiều hơn, chỉ là tính cách Hà Tư Diêu quá mạnh mẽ, luôn tạo áp lực cho cô. Mà cô vốn thuộc phái tự do tự tại, đây xem như là một chân hung bạo đạp lên điểm mấu chốt của cô.
Cho nên, cô đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ với anh ta.
Sau khi không bị ai quấy nhiễu nữa, Lê Phù quay lại nằm trên sofa, suy nghĩ lát nữa nên chiên bò bít tết hay là làm cơm chiên lạp xưởng ăn.
“Lê Phù…” Trong nhà vệ sinh đột ngột truyền ra âm thanh trầm thấp của đàn ông.
Trong nhà xuất hiện người lạ, đối với nữ sinh sống một mình mà nói, là một chuyện sợ hãi nhất.
Lê Phù gần như bị dọa giật bắn người, cô ôm Tiểu Bao Phù xê dịch về phía cửa, hoàn toàn không trả lời tên lưu manh trong nhà vệ sinh. Nhưng cô lại nghe được một tiếng gọi, giọng nói rất quen thuộc.
“Lê Phù, là tôi, Châu Ánh Hi.”
Thì ra chỉ là hiểu lầm.
Lê Phù thả lỏng cảnh giác, vừa rồi trán cũng chảy mồ hôi, cô đứng ở trong phòng khách, thân thể thăm dò hướng hành lang: “Sao anh lại ở đây?”
Không biết xảy ra chuyện gì, hình như Châu Ánh Hi không tiện ra ngoài, anh bình tĩnh giải thích: “Bài hát lần trước tôi phổ ở phòng sách, tôi có việc gấp nên bắt buộc phải tới đây một chuyến. Trước khi đến tôi có nhắn tin cho em, nhưng em không trả lời tôi.”
Lúc này Lê Phù mới nhớ ra, mấy tiếng vừa nãy mình đều ở trong lớp giải phẫu: “Ngại quá, tôi đang đi học, sau đó điện thoại cũng hết pin, không thấy Wechat của anh, không biết anh ở nhà.”
Mỗi chữ đều không vấn đề gì, nhưng khi nói ra, lại có cảm giác là lạ.
“Ừm.” Châu Ánh Hi lướt qua đề tài này, nhờ cô một việc: “Vừa rồi đột nhiên trời đổ mưa, trên đường tôi tới, quần áo bị ướt, nên đến phòng tắm xử lý một chút. Em có thể đến phòng sách lấy giúp tôi một cái áo sơ mi trắng không?”
Lê Phù ngẩn người, đầu óc mơ hồ đồng ý: “... Được.”
Ở chỗ này một tuần, đây là lần đầu tiên Lê Phù đẩy cửa phòng sách ra.
Giữa tường trắng sạch sẽ là một cánh cửa sổ đẩy làm từ gỗ, ở giữa bày bàn ghế sạch sẽ, hai bên dựng một loạt giá sách cùng một loạt tủ quần áo, đều là màu trắng nhạt dịu dàng, khiến thị giác mỗi người thoải mái dễ chịu.
Dù sao cũng là đồ cá nhân của Châu Ánh Hi, hơn nữa còn là đồ cá nhân của đàn ông, trước khi mở tủ quần áo Lê Phù đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng sau khi mở ra, cô vẫn đỏ mặt, bởi vì đập vào mắt cô không phải quần áo khác, mà là quần lót xếp ngay ngắn, còn đều là màu nhạt.
Cổ cô như bị nước nóng hắt qua, nóng đến khó chịu, cô nhớ ngày đó đánh bậy đánh bạ thấy được phần thân dưới của anh. Mặc dù ngày đó anh mặc quần lót, nhưng có lẽ do màu sắc quần lót rất nhạt, hơn nữa ánh đèn rất chói mắt, đường nét bộ phận phía dưới càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng, Lê Phù căng thẳng, hai mắt cố ý nhìn lên trên, tùy tiện ngắm một cái, nhanh chóng kéo xuống. Ngay cả giá áo rơi xuống đất, tạm thời cô cũng không rảnh lo.
Quay lại toilet, cô gõ cửa.
Cửa kẽo kẹt mở ra, từ khe cửa vươn ra một cánh tay của đàn ông chưa mặc quần áo, trên da thịt còn dính vài giọt nước. Châu Ánh Hi nói một tiếng cảm ơn trước, nhưng khi tay đưa ra ngoài lấy áo sơ mi, đầu ngón tay không cẩn thận chạm nhẹ vào mu bàn tay của Lê Phù. Trong một thời gian ngắn, dường như có dòng điện tinh tế nhẹ xuyên qua thân thể hai người.
Lê Phù vô thức tránh né, sau đó quay lại phòng khách.
Mấy phút sau, Châu Ánh Hi đi ra, phát hiện Lê Phù đang ôm điện thoại rầu rĩ.
Anh quan tâm nói, trên người mặc chiếc áo sơ mi không phù hợp với phong cách của anh, áo sơ mi này là do một người bạn học tặng làm quà sinh nhật, bởi vì phong cách Anh quá đặc biệt, nên anh để trong tủ quần áo chưa từng lấy ra mặc.
Lê Phù ngồi trên thảm như một quả bóng cao su xì hơi, có thể do tính cách ôn hòa của Châu Ánh Hi rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, cô thuận theo lòng mình nói ra chuyện phiền lòng: “Ngày mai là sinh nhật bạn tốt của tôi, phải đi ngoại ô hai ngày, tôi có tìm một người bạn khác giúp chăm sóc Tiểu Bao Phù, nhưng không ngờ lúc nãy cậu ấy thả bồ câu cho tôi. Gấp quá, mấy người bạn tôi hỏi thăm cũng không có thời gian.”
Một góc phòng khách, yên tĩnh vài giây.
“Tôi có.” Châu Ánh Hi đột ngột mở lời, chủ động vươn tay giúp đỡ. Anh luôn cho người ta loại cảm giác trầm ổn đáng tin: “Tôi muốn ở lại Cambridge một tuần, vừa khéo, tôi có thể giúp em chăm sóc chó.”
Lê Phù lắc đầu: “Không được, tiền thuê nhà đã rẻ vậy rồi, còn giúp tôi chăm sóc chó. Tôi thật sự không thể chiếm lợi của anh nữa.”
Đôi mắt Châu Ánh Hi bỗng hạ thấp, nhẹ nhàng đảo quanh một vòng, sau đó mỉm cười nhìn cô, nói: “Tôi nói rồi, tôi không ngại để em chiếm lợi của tôi.”
“…”
Ngay lúc không khí ngưng đọng, có người gõ cửa phòng.
Giọng lớn như này, Lê Phù vừa nghe đã biết là ai, gần như nhắm hai mắt mở cửa.
“Cưng à, cậu xem tớ mang gì đến cho cậu này. Rượu… Ngon, một anh, đẹp trai…”
Một tay Ngô Thi mang rượu vang đỏ, một tay mang đồ ăn ngon. Khi cô ấy thấy người đàn ông ở chung với Lê Phù là Châu Ánh Hi, đã sợ đến mức thiếu dưỡng khí ngất đi, rất lâu cũng chưa làm rõ được quan hệ của hai anh chị trước mắt.
-
Cuối chương sau, có lẽ có thể viết về nụ hôn đầu tiên của họ.