Một nửa là say, cũng có một nửa là tình dục, hai tay Châu Ánh Hi vẫn ôm ghì lưng Lê Phù, không cho cô đi xuống.
Ánh đèn bàn nửa đêm càng thêm yên tĩnh, giọng nói và ánh mắt của anh vẫn dịu dàng: “Em biết không, thật ra tôi không hề thích nhà ở Luân Đôn, quá vắng vẻ, cho nên tôi mới mua căn hộ này. Tôi nghĩ, nếu đến lúc già tôi vẫn cô đơn, tôi sẽ tới chỗ này để dưỡng già.”
Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn khớp ngón tay: “Trước khi quen em, tôi vẫn luôn cho rằng mình giống như lời họ nói, là một người cao thượng đến mức không có dục vọng. Nhưng từ khi quen em, dường như hồn bị em cướp đi, mỗi ngày sẽ nhớ em, sẽ rất muốn gặp em, sẽ bởi vì em không liên lạc với tôi mà chán nản.”
Trái tim Lê Phù dần thắt lại.
Châu Ánh Hi vẫn chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen kịt trong bóng tối đượm đầy tình cảm kìm nén: “Em khiến tôi mơ mộng hai lần. Cả hai lần sau khi mặt trời mọc, em đều quên sạch chuyện đêm trước, để lại tôi một mình trong mộng.”
Ánh mắt Lê Phù hơi sáng lên, muốn nhấn mạnh một số điều: “Lần đầu tiên tôi hỏi anh có tự nguyện không, lần thứ hai anh cũng biết là tôi uống say mà. Chúng ta đều đã là người trưởng thành, có lẽ đều có thể phân biệt rõ ràng, cái gì là thật cái gì là giả.”
Lông mi chớp nhanh, cô mím môi.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, là tiếng cười nhẹ của Châu Ánh Hi, anh khẽ vuốt tóc Lê Phù, hỏi: “Ừ, quy tắc trưởng thành của em tôi chấp nhận, nhưng tôi không có tiền đồ, không chịu nổi sự dụ dỗ của em. Vậy để cho công bằng, lần này thử khi em tỉnh táo xem. Ngày mai sau khi mặt trời mọc, có phải vẫn không có cảm giác gì với tôi không?”
Trong lúc đầu óc Lê Phù còn mơ màng, một nụ hôn không báo trước ập đến.
Nụ hôn không có tính công kích như Lê Phù nghĩ, ngược lại rất dịu dàng, kéo ra sợi tơ tình mập mờ, Châu Ánh Hi thay đổi góc độ mút mát đôi môi mềm mại của cô. Cô dần bị sự dịu dàng len lỏi giữa răng môi hòa tan, động tác của anh quá mềm mại. Hôn môi xong, anh hôn lên sườn mặt của cô, lại hôn từ sườn mặt xuống cổ, cuối cùng cánh môi ấm áp rơi lên xương quai xanh của cô.
Sự dịu dàng so với sự nóng bỏng càng dễ kích thích thân thể tê dại hơn, Lê Phù bị anh khiêu khích, thân trên khẽ run lên, tiếng rên rỉ rất nhẹ thoát ra từ cổ họng. Châu Ánh Hi hôn lên ngực cô, như muốn ngậm da thịt cô liếm lên trên, cần cổ thon dài của cô bị ép ngửa ra sau, nhắm mắt lại, mái tóc xoăn dài phủ xuống đùi anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hôn lên xương quai xanh, môi Châu Ánh Hi hôn mút từ cổ lên cằm cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, lại kích thích thân thể cô run lên, không khỏi khiến cô rên rỉ. Tiếng “A” quanh quẩn bên tai hai người, như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức có sóng nước lăn tăn.
Nụ hôn của Châu Ánh Hi, lại mút từ cằm Lê Phù xuống ngực cô, áo hở cổ mỏng manh đã rơi xuống dưới vai từ lâu, lòng bàn tay cô đặt lên vai anh. Khi môi anh chạm vào bầu ngực sữa của cô, cô mẫn cảm, lo lắng lại có thêm chút hưng phấn.
“Châu Ánh Hi…” Giọng cô thay đổi, cũng không biết muốn nói gì với anh, chỉ có thể vô thức gọi tên anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc hỗn loạn của hai người.
Dừng hôn, cằm Châu Ánh Hi nhẹ nhàng rơi trên ngực Lê Phù, ngước lên cười xấu xa: “Lê Phù, đêm qua em ngồi trên người tôi, cởi quần tôi.”
“Không thể nào.” Lê Phù căng thẳng trừng mắt nhìn anh.
Châu Ánh Hi ôm lấy lưng Lê Phù, giọng nói vang lên trên vai cô: “Em nhìn em xem, không chịu nhận.”
“Uống say thì ai mà nhớ…” Lê Phù vừa phản bác, phía dưới hình như đụng phải vật nóng, cô muốn chạy nhưng chạy không thoát: “Châu Ánh Hi, anh mặc quần vào.”
Châu Ánh Hi chỉ nói với Lê Phù: “Ôm chặt tôi.”
“Cái gì?” Cô không rõ anh muốn làm gì.
Anh căng quai hàm, hít thở nặng nề: “Em không cần làm gì cả, chỉ cần ôm chặt tôi là được.”
Trong ý thức hỗn loạn, Lê Phù nghe lời ôm lấy Châu Ánh Hi, cô không hiểu anh muốn mình ôm anh làm gì, cho đến khi cảm giác tay anh duỗi xuống, hình như là cầm lấy gậy thịt, sau đó còn nghe được tiếng thở hổn hển nặng nề của anh.
Mông Lê Phù cong về phía sau, hai tay ôm chặt lấy cổ Châu Ánh Hi, hai bầu ngực cọ vào ngực anh, thân thể vô thức cong thành một độ cong quỷ dị. Gương toàn thân bên cạnh bàn vừa khéo hướng về phía họ, Châu Ánh Hi đang cầm gậy thịt màu đỏ tươi.
Lê Phù đè trên đùi anh, cô có thể cảm nhận phần đùi dưới của mình càng ngày càng căng cứng, gậy thịt của anh đang kẹp ở trong, quy đầu to tròn thi thoảng sẽ vỗ lên bụng dưới của cô. Cô buồn bực chôn vào cổ anh, thúc giục: “Anh còn bao lâu nữa mới bắn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cái gì?” Cô tưởng mình nghe lầm.
Anh dịu dàng nhắc lại lần nữa: “Cắn tai tôi đi.”
“…”
Thấy Lê Phù không nhúc nhích, Châu Ánh Hi nhẹ giọng dỗ dành: “Giúp tôi một chút.”
Khi dục vọng lan tràn, bành trướng trong thân thể, anh trở nên người chính bản thân cũng thấy xa lạ.
Vì để nhanh xong việc, Lê Phù cắn một bên tai của anh.
“Đúng là chỉ một chút thôi.” Châu Ánh Hi khẽ cười, đòi hỏi: “Cắn chậm thôi, được không?”
Người dịu dàng vào ban đêm dường như có ma lực, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Lê Phù, như men say chậm rãi ăn mòn ý thức của cô. Cô cắn lỗ tai anh, lỗ tai của anh không mỏng cũng không dày, lông tơ tinh tế lướt qua môi cô, khiến lòng cô ngứa ngáy.
“Ưm…”
Châu Ánh Hi thở hổn hển, tăng nhanh tốc độ dưới tay, bàn tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Lê Phù, chỉ cần cô dán sát vào mình, cho dù là một động tác cắn lỗ tai cũng có thể khiến cả người anh bốc cháy. Gậy thịt trong lòng bàn tay cứng đến phát đau, tinh dịch chảy đầy đầu ngón tay anh. Hơi nóng phả lên cổ cô, cô ngứa đến cả người run rẩy, hết lực nhả môi ra, động tác sóc dưới thân càng lúc càng mạnh, cô hoàn toàn không dám nhìn.
Dục vọng lúc nửa đêm, khiến gợn sóng dập dờn biến thành xoáy nước sâu không thấy đáy.
…
Dường như đêm nay rất dài.
Đêm qua sau khi hai người tách ra, Châu Ánh Hi đợi Lê Phù về phòng xong anh mới rời khỏi phòng sách. Anh chuyển chăn gối đến sofa, thân hình cao lớn của anh miễn cưỡng chen chúc trên sofa cũng ngủ tạm được. Cách một bức tường, anh nghĩ đến một số chuyện, sau đó ngủ thiếp đi.
Dù sao cũng uống đến choáng váng, Châu Ánh Hi ngủ rất say, ngày hôm sau bị tiếng chuông cửa và Tiểu Bao Phù đánh thức. Vốn dĩ anh cảm thấy cứ đi mở cửa như vậy không hay cho lắm, dù sao cũng đã cho Lê Phù thuê phòng, nhưng gõ cửa phòng ngủ hai lần cô đều không phản ứng. Thấy chuông cửa ấn ngày càng dữ dội, anh mở cửa ra.
Ngoài cửa là người anh quen thuộc, trong tay còn đẩy một chiếc vali.
“Lê Ngôn?”
“Châu Ánh Hi?”