Bàn tay bị ngón tay nữ sinh cọ qua, nổi lên cảm giác ngứa ngáy tê dại, Châu Ánh Hi sững sờ vài giây, trả lời: “Bình thường.”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh giống như đã từng nghĩ qua về vấn đề này.
Lê Phù cướp đi bó hoa trong tay anh: “Ok, vậy thì đưa hoa cho tôi.”
“Được.” Đầu tiên, vốn dĩ Châu Ánh Hi không quan tâm đến việc bắt hoa. Thứ hai, tâm tư của anh lúc này cũng không nằm trên hoa.
“Cô ấy là ai vậy?”
“Chưa từng gặp qua.”
“…”
Xung quanh đầy vẻ mặt nghi hoặc.
Kể cả nhân vật chính của hôn lễ cũng rất lạ lẫm với gương mặt này.
Lúc này, Lê Ngôn chạy tới từ đầu bên kia, vội vàng giải thích: “Sorry, cô ấy là em gái tôi.” Anh ấy ôm Lê Phù, thở hồng hộc giới thiệu: “Rachael, Lê Phù, học ở Cambridge.”
Hóa ra là em gái Lê Ngôn, trên mặt mọi người đều nở nụ cười thân thiết.
“Chào mọi người ạ.” Lê Phù cũng không phải người luống cuống, giơ tay nhấc chân đều thể hiện vẻ hào phóng tự nhiên: “Vừa nãy em vẫn luôn ngồi bên kia xem mọi người cử hành hôn lễ, cảm thấy đặc biệt lãng mạn, cũng muốn được sẻ chia một phần hạnh phúc. Cho nên mới đục nước béo cò đến cướp hoa cưới, hi vọng không quấy rầy mọi người. Nếu mà không thích hợp, thì để em trả hoa cưới lại…”
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đứng ngay ngắn bên cạnh: “Trả anh ấy ạ?”
Khi bó hoa đưa qua, mu bàn tay cô lại đột ngột đụng vào ngón tay Châu Ánh Hi. Trong lòng anh hơi căng thẳng, mỉm cười nói: “Không sao, là em cướp được trước, phần hạnh phúc này nên thuộc về em. Chúc em sớm tìm được người trong lòng.”
Lê Phù cầm hoa, nghiêng đầu trợn mắt mấy cái: “Mượn lời hay ý đẹp của anh.”
…
Sau khi phân đoạn cướp hoa cưới kết thúc, đã là 7 giờ tối, Lê Phù ỷ vào bên cạnh có anh trai Lê Ngôn, sau khi ăn tiệc tối của hôn lễ, lấy lý do mệt mỏi về phòng nằm. Nhưng Lê Ngôn nói 8 giờ tối nay có Afterparty, không có người lớn ở đây, đều là đám người trẻ tuổi, nhắn cô không có việc gì thì đến chơi.
Cô lười biếng thuận miệng nói, nếu như lúc tỉnh dậy không trễ thì đi.
Có lẽ ông trời cố ý muốn Lê Phù tham gia party đêm nay.
Bởi vì, cuộc điện thoại của giáo sư lại trùng hợp gọi tới vào lúc 7 giờ 50 phút, trò chuyện hơn 10 phút, cô hoàn toàn tỉnh ngủ. Rửa mặt chải đầu lại một chút, sau đó lấy từ trong vali ra một chiếc váy chiết eo. Sau khi mặc váy vào, cô ngồi xổm trên sàn chọn giữa đôi bốt cao cổ và đôi giày cao gót quai ngang.
Cuối cùng, cô chọn giày cao gót.
Đôi giày cao gót quai ngang Prada này là quà sinh nhật anh trai tặng cô, cô gần như chưa từng thử qua. Bởi vì bình thường cô không đi dép thì cũng đi giày thể thao, đêm nay lại ma xui quỷ khiến muốn thử xem sao. Tỉ lệ dáng người của cô có thể nói là rất tuyệt vời, chỉ cần ăn mặc nữ tính một chút, lộ ra đôi chân, đẹp đến mức một giây là thu hút được ánh mắt của người khác.
Trên đường từ phòng đến bãi cỏ, không biết đã hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu phái nam.
Xuyên qua hành lang ngoài trời dài thật dài, Lê Phù đi theo tiếng nhạc tiến vào sân tổ chức party. Cô nhìn thoáng qua tấm bảng dựng đứng bên cạnh, sau khi xác nhận tên người mới đi vào. Cô phát hiện hội trường hôn lễ đã hoàn toàn thay đổi sang một phong cách khác. Sau khi bỏ đi hai hàng bàn ăn, không gian trở nên rộng rãi hơn, vô số quả cầu sáng lấp lánh dùng dây thừng nhỏ treo giữa không trung, ánh sáng xanh nhạt, tím nhạt chuyển động giữa dây hoa mây bao quanh, trên ly rượu và khay sứ là bóng hoa mỹ miều.
Vài nhân viên phục vụ người Ý vẻ ngoài đẹp trai, bưng các loại cocktail đứng ở một bên.
Bản jazz tình ca êm tai quanh quẩn trong bãi cỏ, Lê Phù thấy Lê Ngôn đang đệm nhạc, cô phất tay chào hỏi, Lê Ngôn nâng cằm nhìn cô, tỏ vẻ đã thấy cô rồi.
So với tiệc cưới, cô càng thích party đêm này hơn.
Không khí tự do tùy ý tát thẳng vào mặt.
Lê Phù tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, bụng kêu ọc ọc vài tiếng. Thấy trên bàn dài bày mấy đĩa đồ ngọt ngon miệng, cô lấy một miếng mousse cam phô mai yêu thích, bưng đĩa sứ màu trắng, thưởng thức kỹ thuật nhảy của cô dâu chú rể. Cơ thể bắt đầu chuyển động theo tiết tấu âm nhạc.
Ánh trăng phủ xuống mặt bàn, nghiêng trên váy của cô, cuối cùng cô hoàn toàn thả lỏng.
“Hi.” Lúc này, một người đàn ông người Ý tiến tới bắt chuyện, vươn tay, muốn mời Lê Phù cùng khiêu vũ.
Tuy tính cách của cô cởi mở, nhưng ở bên ngoài, cô không muốn rước phiền toái cho mình. Có một vài việc, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (*), cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Không sợ lớn chuyện, chỉ sợ có chuyện không may xảy ra.
Người đàn ông nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không rời đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh một người đẹp khác.
Lê Phù không để ý, tự mình thưởng thức mỹ thực và sâm panh. Bỗng nhiên, cô bị tiếng ồn ào của đám đàn ông hấp dẫn, họ vây quanh dương cầm, hình như là muốn kéo người đàn ông đang đàn dương cầm đi khiêu vũ. Người đàn ông hướng nội, vẫn luôn từ chối khéo léo, nhưng mọi người không có ý muốn thả anh đi.
Người đàn ông khó xử tìm lý do: “Tôi đi rồi, thì sẽ không có ai đàn dương cầm nữa.”
“Bớt một tiếng dương cầm cũng không sao.” Mấy người đàn ông do chú rể đi dầu tiếp tục lôi kéo anh.
“Để tôi đi.” Lê Phù tự nhiên vẫy tay với họ, sau đó nói với Châu Ánh Hi ngồi trên ghế đàn: “Tôi cũng biết đàn dương cầm, anh đi chơi đi, chỗ này giao cho tôi.”
Có lẽ là do có anh trai ở đây, cô không hề lo lắng.
“Vậy giao cho em nhé, Rachel.”
Chú rể vỗ vỗ vai Lê Phù, nhanh chóng kéo Châu Ánh Hi đi, không biết đang dạy dỗ hay ngụy biện hôn nhân tình yêu cái gì: “Tớ nói cậu nghe, phụ nữ đều thích đàn ông lẳng lơ một chút, đừng lúc nào cũng vô vị như thế.”
…
Lê Phù cũng nghe thấy, lúc ngồi xuống còn thầm hỏi: “Vậy à?”
Cô cười cười, sau đó đập tay với Lê Ngôn, hợp tấu ăn ý.
Bài hát mà đám đàn ông này chọn, đúng là rất lẳng lơ.
Là khúc “Leave The Door Open”.
Khi còn bé, ba Lê đã hy vọng hai đứa trẻ có thể học chút tài nghệ, cho dù không làm nghề chính, cũng hy vọng có thể bồi dưỡng lên tình cảm sâu đậm cho hai đứa. Từ nhỏ Lê Ngôn đã vừa lạnh lùng vừa điên khùng, lẽ tất nhiên sẽ chọn đánh trống ồn ào nhất, mà Lê Phù chọn dương cầm văn nghệ. Hai bàn tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, tiếng đàn thanh thúy quanh quẩn bên tai cô, gió bên hồ nâng sợi tóc của cô lên. Lúc yên tĩnh, lại có vài phần khí chất văn nghệ mà ba Lê yêu thích.
Nhìn đầu ngón tay đang nhảy múa của mình, Lê Phù bỗng nở nụ cười, bởi vì cô nghĩ tới một chuyện ấu trĩ.
Lúc đó, cô vừa lên cấp hai, dì chọc cô: “Tiểu Phù nhà chúng ta, lớn lên muốn gả cho người như thế nào?”
Cô vừa tan lớp học dương cầm, ôm nhạc phổ suy nghĩ một chút: “Nghệ sĩ dương cầm.”
Dì nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được nha, Tiểu Phù nhà chúng ta, chào nghệ sĩ dương cầm.”
Chỉ là cung Nhân Mã, như cơn gió không thể bắt được.
Ngô Thi luôn nói, tâm tư của cái cô Lê Phù này rất khó nắm bắt. Khó ở chỗ từ đầu đến cuối cô không có hình mẫu lý tưởng, hình mẫu yêu thích gần như thay đổi theo tháng.
Phục hồi lại tinh thần, Lê Phù tiếp tục đắm chìm trong màn đêm tự do rực rỡ bên hồ.
“I need you baby
Cưng à, anh cần em đến thế
La, la, la, la – la – la – la
I got to see you baby
Anh chỉ thấy được dung nhan của em
La, la, la, la – la – la – la
Girl, I’m tryna give you this
Cô gái à, anh sẽ hiến dâng cho em sự chân thành…”
Nửa tiếng sau, afterparty kết thúc trong không khí sôi động và nóng bỏng.
Lúc Lê Phù quay lại bàn, phát hiện người đàn ông Ý vẫn đang đợi mình, hắn quơ quơ ly rượu trong tay, lông mày rậm nhíu lại. Lúc này, cô chưa mất hứng, nâng ly sâm panh lên câu được câu không chuyện trò với hắn. Cô ngồi nghiêng người, đôi chân dài tao nhã vắt lên, môi đỏ chạm vào ly rượu, tiện tay nhẹ nhàng vén tóc mấy lần, phối hợp với giọng điệu văn nghệ Ý kia, ánh mắt người đàn ông đối diện càng sâu hơn.
Uống được một nửa, Lê Phù đơn phương kết thúc cuộc gặp gỡ đẹp đẽ này, cho dù người đàn ông vẫn thấy chưa đủ.
Không nghĩ tới, người đàn ông kiên trì muốn tiễn cô về phòng.
Lê Phù tiếp tục từ chối: “Ngại quá.”
Rượu đối với người đàn ông có mục đích rõ ràng mà nói chính là liều thuốc kích dục, ánh mắt nóng bỏng của hắn giống như khảm trên người người đẹp, nhưng cử chỉ vẫn ra dáng quý ông, tạm thời chưa vượt giới hạn.
Khoảng cách an toàn bị xâm phạm, Lê Phù lập tức đề cao cảnh giác. Cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lê Ngôn, rõ ràng vừa mới chuyện trò ở quanh đây, chốc lát đã không thấy đâu. Không có cách nào, cô đành phải vừa từ chối vừa đi về.
Có thể là do rất ít khi đi giày cao gót, cô đi quá nhanh, không cẩn thận bị trẹo chân.
“Cẩn thận.” Đúng lúc cho người đàn ông cơ hội, kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cô.
Lê Phù rất ghét tiếp xúc da thịt với người đàn ông xa lạ, cô lạnh lùng hất tay hắn ra, hơn nữa còn nhắc nhở: “Đừng có đi theo tôi.”
Lúc này người đàn ông Ý đang bị rượu làm tê liệt ý thức, bất cứ lời nói nào đều chỉ như gió thoảng bên tai, chỉ chăm chăm vào con mồi của mình.
“Tôi tiễn em đi.”
“Không cần.”
“Tôi không phải người xấu.”
“…” Không biết vì lý do gì, Lê Phù lại nói thêm một câu: “Tôi có bạn trai.”
Lê Phù cho rằng câu nói như vậy có thể đuổi người đàn ông đi, không nghĩ tới người đàn ông hoàn toàn không tin. Nói cả đêm nay hắn chưa gặp qua bên cạnh cô có người đàn ông nào xuất hiện, còn hùng hổ dọa người vặn ngược lại cô, nếu có bạn trai rồi sao còn lẳng lơ tán gẫu với hắn.
Lần này, cô cảm thấy hình như mình gây họa rồi.
Lúc người đàn ông muốn được voi đòi tiên, trong tầm mắt Lê Phù xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, người đàn ông đứng dưới tán cây, ánh trăng sáng rọi trên áo sơ mi trắng của anh, dáng vẻ lúc nào cũng đoan chính, khí chất trầm ổn. Anh vừa mới cúp điện thoại, bên tai truyền đến tiếng giày cao gót, càng ngày càng gần, cánh tay của anh đột nhiên bị người khác vững vàng kéo lại.
Anh cúi mặt xuống, kinh ngạc nhìn người phụ nữ nháy mắt cầu cứu mình.
Lê Phù lí nhí nói: “Giúp tôi một việc.”
Cánh tay Châu Ánh Hi cứng ngắc giơ giữa không trung: “Việc gì?”
“Làm bạn trai 10 phút.”
“…”