Sau khi bị Châu Ánh Hi đè trên ghế bắn ra, Lê Phù mềm nhũn trên người anh, cô cảm giác tứ chi sắp gãy, ôm anh thật chặt. Anh lại hôn lên trán, tai, cổ cô, nhẹ giọng hỏi cô có muốn đi tắm không.
Lê Phù mệt mỏi lắc đầu, nói muốn nằm xuống trước, để anh đi tắm trước.
Châu Ánh Hi bế Lê Phù về giường, đi vào phòng tắm.
Hơi nước phủ mờ kính, bọt nước ấm áp bắn lên thân thể trần truồng của Châu Ánh Hi, anh vốn định mượn nước vơi đi hưng phấn trong người. Nhưng vừa nhắm mắt lại, anh đã không ngừng nhớ lại sự thân mật vừa nãy giữa hai người, dường như bên tai còn quanh quẩn tiếng thở hổn hển và rên rỉ của cô.
Anh cúi đầu, gậy thịt mềm nhũn bị kích thích lại cứng lên.
Cuối cùng, anh tự an ủi trong phòng tắm bắn lần nữa, sau đó quấn khăn tắm về phòng ngủ.
“Có muốn uống sữa không? Anh hâm nóng cho em một cốc.”
Châu Ánh Hi nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ, phát hiện trên giường không có bóng người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ở cửa chính bỗng truyền đến tiếng xỏ giày, anh nhanh chân chạy tới, thấy một bóng người ngồi xổm dưới đất, tay mềm đến mức xỏ đôi giày cao gót cũng trượt.
“Em đi đâu?” Châu Ánh Hi hỏi.
Lê Phù bị tóm được, vịn vách tường run rẩy đứng lên: “Mới 12 giờ rưỡi thôi, tôi muốn về nhà.”
Cô muốn vặn khóa cửa, lại bị Châu Ánh Hi ôm lấy, bị ép ghé đầu lên vai anh, bị anh mạnh mẽ ôm về phòng ngủ, cô giãy dụa một lần, anh đánh vào mông một lần.
“Lại chạy à?”
“Xong rồi, tôi về nhà thì có vấn đề gì.”
Bốp, mông lại bị dạy thêm một bài học.
Đi vào phòng ngủ, Châu Ánh Hi đặt Lê Phù xuống giường, cô vẫn muốn chạy. Anh bước lên giường, dùng hai chân kẹp chặt cơ thể cô, bàn tay đè lên vai cô, cúi người nhìn cô chằm chằm: “Đêm nay ngủ cùng anh.”
“Sáng mai tôi phải đi làm.” Lê Phù từ chối, chỉ có thể nằm thẳng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Châu Ánh Hi dịu dàng dỗ dành cô: “Anh đưa em đi.”
Thấy Lê Phù từ bỏ chống cự, Châu Ánh Hi sờ trán cô, hôn lên mí mắt và gò má cô, xem như sự thân mật dịu dàng sau chuyện ấy. Anh bỗng rất muốn đánh cược với cô: “Em nói cho dù chúng ta làm mấy lần, kết quả cũng đều giống nhau, vậy em có dám đánh cược với anh một lần không.”
“Cược cái gì?” Cô hơi mất kiên nhẫn.
“Cược là em sẽ tỏ tình với anh.”
“…”
Lê Phù ngẩn người, không trả lời.
Châu Ánh Hi hít một hơi thật sâu, hơi thở mềm mại như lông vũ phả lên tai cô: “Nếu em tỏ tình với anh, em sẽ…”
Tai Lê Phù lập tức đỏ bừng, cô bị dọa, có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của mình.
Cô không nghĩ tới một người đàn ông lịch thiệp nhã nhặn như vậy lại có thể nói ra lời “cầm thú” như vậy trong chuyện này.