Những lời mẹ Lương Mỹ Hoa nói đêm đó, từng câu từng chữ, Lê Phù đều khắc ghi trong lòng.
Cô là một người như vậy, từ nhỏ đã ham chơi tùy hứng, không thích bị một mối quan hệ nào trói buộc. Trong quá khứ, cô cũng từng gặp nam sinh đến đi như gió giống mình, nên cô sẽ không sinh ra cảm giác áy náy, bởi vì bản chất tương tự khiến cô cảm thấy tất cả đều hợp lý, công bằng. Nhưng Châu Ánh Hi thì khác, anh chân thành, cố chấp hơn những người theo đuổi đứng núi này trông núi nọ kia, một người đáng lẽ phải như trăng sáng treo góc chân trời chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, lại vì cô mà cúi đầu hết lần này đến lần khác.
“Anh ấy quá tốt luôn.”
“Cậu chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ấy.”
Dường như sau khi quen Châu Ánh Hi, những lời này thường xuyên xuất hiện bên tai Lê Phù.
Trong lòng cô hơi phản nghịch, luôn muốn dùng phương thức vòng vo để xem xem Châu Ánh Hi tốt đến mức nào, cô tự nhận mình rất biết chơi trò chơi, nhưng lại xem nhẹ một điểm quan trọng nhất. Chơi cùng một người chân thành, ngay từ đầu đã thua rồi, bởi vì trong thế giới của họ, đơn giản đến mức không có hai chữ “trò chơi.”
“Đừng tranh đấu với trái tim mình nữa.”
Đây là những gì Lê Phù nói với chính mình trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, khi cô thức dậy vào một buổi sáng nào đó.
Cô bỗng cảm thấy trò chơi rất vô vị, cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho Châu Ánh Hi.
Rachel: [Tối thứ sáu có thời gian không? Tôi muốn gặp anh.]
Nếu không bận, câu trả lời của Châu Ánh Hi thường được tính bằng giây.
Châu Ánh Hi: [Chiều nay anh phải bay về Luân Đôn một chuyến, chủ nhật gặp, được không?]
Nhìn thoáng qua tờ lịch trên tường, ngày 12 tháng 12 dùng bút đánh dấu màu hồng phấn vẽ một trái tim, bên cạnh dùng đường lượn sóng đánh dấu: My birthday.
Suy nghĩ một chút, Lê Phù trả lời: Ok.
…
Bởi vì đi hẹn hò cùng Châu Ánh Hi, Lê Phù tổ chức tiệc sinh nhật sớm vào thứ bảy. Chẳng qua, mọi kế hoạch vốn rất thuận lợi, vào ngày thứ tư bị gián đoạn bởi một sự kiện ngoài ý muốn.
Sở Y tế tiếp nhận một vụ vứt xác.
Thảm án không phải nguyên nhân ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Phù, mà vì người chết là người cô quen. Là mẹ của cô bé muốn mua bánh mì trong tay cô ngày đó ở siêu thị.
Nghe đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát nói, cô bé trốn ở trong tủ, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ba sát hại mẹ, hiện tại đã được người Sở Phúc lợi Xã hội đón đi, nhưng tình trạng rất kém, hai ngày rồi chưa ăn cơm.
Vì thế, Lê Phù dành ra chút thời gian đến Sở Phúc lợi một chuyến.
Tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng Lê Phù nhớ rõ cô bé có một đôi mắt rất thích cười, nhưng lúc này, trong ánh mắt cô bé trong phòng như phủ bóng tối, vô định không có ánh sáng. Cô bé gầy gò nhỏ nhắn, ôm gấu nhỏ rúc vào một góc, đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Hộ lý thở dài một tiếng, nói: “Thật là một cô bé xinh đẹp, nghe nói thành tích cũng rất tốt, chỉ tiếc là sinh ra trong một gia đình không tốt. Ba em ấy nghiện ma túy, một năm trước mẹ đã đưa em ấy dọn đến nhà trong thôn ở, nghe nói là thằng khốn kia không có tiền hút chích, quay về đòi tiền, mẹ em ấy không cho, nên mới chém chết mẹ em ấy ngay trước mặt con gái.”
Bà ấy lại mắng to: “Cái thứ không bằng súc vật.”
Những tình huống này, trước khi đến Lê Phù cũng đã biết rõ, hơn nữa còn bất ngờ phát hiện, trong tên cô bé cũng có một chữ “Phù”, cô bé tên là Bella Ngô An Phù.
Trên đời này có rất nhiều duyên phận không thể giải thích được.
Ví dụ như, cô rất muốn chăm sóc cô bé này.
“Bella, còn nhớ chị không?” Lê Phù ngồi ở mép giường, muốn đưa tay sờ đầu Ngô An Phù, nhưng Ngô An Phù theo bản năng trốn sang bên cạnh, hai tay hai chân đều run lên.
May là, cô có chuẩn bị mới đến. Cô lấy từ trong túi xách ra túi bánh mì vừng mua ở siêu thị lần trước, nhét vào tay Ngô An Phù, dùng giọng điệu đáng yêu giống lần trước nói: “Vậy chị mua cho em, được không nè?”
Nhớ tới chị gái mua bánh mì cho mình, cũng nhớ tới mẹ mình, Ngô An Phù khóc lóc quay đầu, vẫn ôm chặt gấu nhỏ, nhưng cô bé đã hạ thấp cảnh giác với thế giới bên ngoài, chậm rãi đưa tay muốn chạm vào bánh mì, cánh tay bởi vì khóc nức nở mà run lên.
Lê Phù đặt túi bánh vào trong lòng bàn tay của cô bé, trong giọng nói dịu dàng còn hơi nghẹn ngào: “Sau này ngày nào chị cũng tới chơi với em, được không?”
Đôi mắt xinh đẹp khóc đến sưng đỏ, rất lâu sau, Ngô An Phù mới gật đầu: “… Được ạ.”
…
Mấy ngày nay, ngày nào sau khi Lê Phù kết thúc công việc bận rộn, đều đến Sở Phúc lợi gặp Ngô An Phù, cô cùng cô bé ăn tối, chơi cùng với cô bé, nghe cô bé trò chuyện tâm sự. Tuy thời gian ngắn ngủi, không đủ để giúp cô bé lập tức quên đi cơn ác mộng, nhưng bằng mắt thường có thể thấy được, cô bé chậm rãi bước ra từ trong bóng tối u ám.
Khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô bé, hộ lý nói với Lê Phù, nếu cảm thấy làm pháp y quá mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô đến Sở Phúc lợi làm việc.
Ngô An Phù được an ủi, nhưng bản thân Lê Phù lại rơi vào bóng tối.
Tìm hiểu sâu sắc hơn về vụ án, cô phát hiện ba của Ngô An Phù không chỉ có thủ pháp gây án tàn nhẫn khó có thể tưởng tượng được, thậm chí ông ta còn từng suýt xâm phạm con gái mấy lần khi cơn nghiện ma túy phát tác. Cũng may, mấy lần không phải có mẹ cản lại, thì cô bé cũng tự chạy khỏi nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Những năm gần đây đọc sách, Lê Phù thông qua tư liệu, tìm hiểu và nghiên cứu qua các án lệ lớn nhỏ, cô cho rằng mình rất dũng cảm, có thể thản nhiên đối mặt với bản chất khốn nạn của lòng người. Nhưng mới trải nghiệm chân thật một lần, đã khiến cô gần như suy sụp.
Mất ngủ liên tục, khiến tâm trạng cô cực kỳ sa sút.
Sau khi Tô Miểu Di biết được tình hình, đã cùng những người bạn khác khuyên Lê Phù nghỉ ngơi nhiều lên, tiệc sinh nhật tổ chức lúc nào cũng được, nhưng thân thể là quan trọng nhất. Lê Phù đồng ý, ngày thứ bảy đó, cô không bước chân ra khỏi nhà, mê man suốt một ngày.
Nếu chủ nhật không có Lê Ngôn dùng quà đánh thức cô, cô đã quên hôm nay là sinh nhật mình.
Quà của Lê Ngôn là một đôi giày cao gót Prada.
Quà của Lương Mỹ Hoa là một cây bút máy hàng hiệu và sổ ghi chép bằng da.
Quà của Lê Chấn Phong là một chiếc vòng tay rất đẹp.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, người nhà sẽ không vắng mặt trong sinh nhật của cô, năm nào tặng quà cũng rất có lòng. Nhưng có lẽ là gặp qua bất hạnh, mới khiến Lê Phù cảm giác mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trần đời.
Cô khóc nhiều hơn tất cả các năm qua.
Lê Ngôn ôm em gái, trêu ghẹo nói: “Sao thế? Chuẩn bị lập gia đình, không nỡ rời xa người nhà, nên mới khóc thành như này à.”
“Lê Ngôn, anh điên à.”
Ở trước mặt cha mẹ, họ không cần ra dáng người lớn, vĩnh viễn đều là hai đứa trẻ chưa trưởng thành. Lê Phù và Lê Ngôn, đùa giỡn từ phòng ngủ đến phòng khách, chạy vòng quanh phòng, ba con chó đuổi theo sau.
Sự náo nhiệt, chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.
…
Khoảng 6 giờ, Châu Ánh Hi tới đón Lê Phù, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng. Trang phục thoải mái, nhưng lại đeo cà vạt màu xanh nước biển của LV. Sau khi lên xe, Lê Phù nhìn anh một cái, khen một câu, rất đẹp trai.
Không nghĩ tới, Châu Ánh Hi lại ngây thơ đỏ mặt.
Nhưng lời khen này, trở thành câu nói duy nhất Lê Phù nói trên xe.
Phát hiện tâm trạng cô suy sụp, Châu Ánh Hi hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Lê Phù chỉ nói qua loa: “Chuyện công việc mà thôi, không sao.”
Ánh đèn neon hoa mắt chiếu qua cửa kính, Lê Phù nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ xe, phờ phạc nhìn cảnh phố xá lướt qua đáy mắt. Bây giờ cô nào còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh, nào còn tâm trạng làm chuyện quan trọng kia.
Đột nhiên, cô thấy Châu Ánh Hi quay đầu xe, đi về hướng Thâm Thủy Bộ.
“Sao lại quay về?” Lê Phù tò mò.
Châu Ánh Hi cười nói: “Tối hôm trước đi ngang qua nhà em, thấy một quán ăn tên Đường Ký, đột nhiên anh rất muốn thử.”
“…”
Bởi vì xe chưa đi được bao xa, cho nên không đến 10 phút đã về tới Thâm Thủy Bộ.
Đường Ký ở Hồng Kông rất nổi tiếng, xem như là quán lâu đời trong giới ăn hàng, nhưng nó không nằm trong khu du lịch, phải quẹo mấy con phố mới có thể tìm được. Cái gọi là rượu thơm không ngại ngõ sâu, ba quán liền kề nhau và hơn mấy chục cái bàn cũng không thỏa mãn được sự nhiệt tình của khách hàng.
May thay, Lê Phù và Châu Ánh Hi may mắn có được một chiếc bàn nhỏ hiếm hoi.
Bếp kiểu mở, đĩa sứ trên tủ sắt màu bạc xếp chồng lên cao, trong giỏ thức ăn màu đỏ chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp mặc áo ba lỗ, trên cổ quấn khăn lông nóng ẩm, ước lượng vài cái nồi, tiện tay lau mồ hôi, mùi thơm đồ ăn bùng nổ, tiếng hò hét vang khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn gỗ nhỏ trải một tấm khăn trải bàn nhựa dùng một lần, nhân viên phục vụ mang lên trước hai ly nước đá. Lê Phù gọi một món, anh ta nhanh chóng dùng bút ghi lại, cô gọi rất nhiều món ăn bán chạy, cái gì mà tay heo muối tiêu đen, nghêu xào sốt tương đen, thăn bò khoai tây,…
Sau khi gọi đồ ăn xong, Lê Phù hỏi Châu Ánh Hi: “Anh ăn có quen không?”
“Sao anh lại ăn không quen?” Châu Ánh Hi cười: “Dạ dày của chúng ta không phải đều giống nhau sao?”
“Anh sẽ không bị tiêu chảy đấy chứ?”
“Anh không, da thịt anh không mềm đến vậy.”
“Ừm.”
Tách đũa ra, Lê Phù chia cho Châu Ánh Hi một đôi, anh bỗng nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại của cô, đau lòng vuốt ve: “Công việc mệt lắm sao? Cảm giác em gầy đi rồi.”
Lê Phù cúi đầu, trầm giọng: “Ừm, có chút.”
Châu Ánh Hi thử tâm sự với cô: “Có thể nói anh nghe không?”
Lê Phù nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, bởi vì từng kể lể phiền não với anh ở Cambridge, lần này cô không chút do dự gật đầu: “Được.”
Trong thời gian Lê Phù giãi bày tâm sự, đồ ăn trên bàn cũng dần xếp đầy bàn. Sau khi nghe xong, Châu Ánh Hi đã hiểu vì sao cô lại buồn bực không vui, nhưng anh không vội an ủi, mà để cô lấp đầy bụng trước.
“Có phải nói ra thì thoải mái hơn nhiều không?” Anh hỏi.
“Ừm.”
Rất nhiều chuyện cũng không thể ép buộc đè nén trong lòng được, khi Lê Phù giãi bày ra hết cảm xúc tiêu cực, cô phát hiện lồng ngực mình hình như đã không còn tắc nghẹn nữa. Vài điểm không rõ ràng, trong sự kiên nhẫn lắng nghe của Châu Ánh Hi, tự nhiên được giải quyết dễ dàng, dù anh không nói gì nhưng cả người cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đột nhiên nhớ tới ngày trước phàn nàn với Ngô Thi một chuyện, tìm bạn trai thì có ích lợi gì.
Ngô Thi nằm trên sofa miễn cưỡng nói, thi thoảng có thùng rác bày tỏ cảm xúc cũng không tồi.
Dùng từ “thùng rác bày tỏ tình cảm” để hình dung bạn trai khẳng định là không đúng, nhưng đúng là vừa rồi Lê Phù thao thao bất tuyệt giãi bày, tìm được một loại cảm xúc khiến cô muốn ỷ lại.
Tính Châu Ánh Hi ôn hòa điềm tĩnh, như thể anh là người bạn trai được trời chọn cho cô.
“Anh nhanh cởi cà vạt ra đi.” Tâm tình đã vui lên, Lê Phù lại có tâm trạng chọc ghẹo anh: “Nào có ai đeo cà vạt đến quán ăn chứ.”
Châu Ánh Hi kéo cà vạt trước ngực, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cúi đầu: “Anh không cởi.”
Bởi vì với anh mà nói, đây không phải là chiếc cà vạt bình thường, mà là tình yêu của cô.
Lê Phù bất đắc dĩ nói: “Anh muốn làm nó bẩn, sau đó bắt tôi mua cho anh một chiếc khác sao?”
Châu Ánh Hi lập tức ngẩng đầu: “Em vẫn sẽ tặng chứ?”
Trong ánh mắt có chút mong chờ.
Vừa được voi đòi tiên đã bị Lê Phù ghét bỏ: “Tôi mới là thực tập sinh thôi, không có tiền, không tặng nổi.”
Châu Ánh Hi gắp cho cô một miếng thịt thăn bò: “Em tặng gì cho anh anh cũng thích.”
Lúc anh đang bóc tôm, Lê Phù ngước mắt lên, len lén nhìn anh một cái, lại bị anh bắt gặp, cô nhanh chóng rời mắt đi, nhưng vệt đỏ trên mặt đã bán đứng cô. Anh cười cười, sau đó bỏ từng con tôm đã bóc sẵn vào trong bát cô.
…
Lúc từ quán ăn Đường Ký đi ra mới hơn 8 giờ, người xếp hàng bên ngoài ngày càng nhiều, rất nhiều người sẵn lòng xếp hàng đến rạng sáng để ăn khuya. Mà càng đi xuống phố, Thâm Thủy Bộ đầy rẫy những quán ăn đêm chật ních, rất nhiều quán phải bày bàn ghế bên đường. Thêm vào đó, con phố lâu đời cũng chật hẹp, việc đi lại trở nên khó khăn.
Người đông, mùi khói bếp tấn công lỗ mũi.
Mấy lần Lê Phù suýt bị người ta đụng phải, cuối cùng, Châu Ánh Hi nắm lấy cánh tay cô, rất lâu không buông ra. Anh nhìn tay cô do dự vài giây, sau đó mở lòng bàn tay cô, nắm chặt mười ngón tay cô, tản bộ trên đường phố cô nơi cô lớn lên.
Âm thanh xung quanh như tan trong gió đêm dịu nhẹ, trái tim Lê Phù chợt run lên khi Châu Ánh Hi ngẩng đầu lên. Cô cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang nắm tay mình, vô thức dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đan vào kẽ hở ngón tay anh, những ngón tay quấn quýt, hơi ấm lan ra trong lòng.
Cô không kháng cự, ngược lại còn cùng anh sóng vai đi trong cảnh đêm, dường như cả thế giới đều trở nên dịu dàng.
Đi được một đoạn, dưới ánh đèn đường ở ngã rẽ nào đó, Châu Ánh Hi đeo tai nghe cho Lê Phù, cô không hỏi nguyên nhân, mà chờ anh mở một bài hát, mới kinh ngạc thốt lên: “Anh cũng thích bài này sao?”
“Ừ.” Châu Ánh Hi khẽ cười: “Đừng quên anh là người phía Nam, anh cũng thích nhạc tiếng Quảng.”
Trong tai nghe chậm rãi phát ra ca khúc tiếng Quảng, là “Trên đường Findlay” của Dương Thiên Hoa.
“Không khí lạnh tràn vào Hồng Kông, đến cùng trời cuối đất
Chiếc xe điên cuồng chạy ngang đường Bách Gia
Thế giới nhìn từ trên đỉnh núi đang rực sáng…”
Tiếng dương cầm và vĩ cầm nhẹ nhàng hoà quyện, mỗi nốt nhạc nghe được, đều gợi ra cho Lê Phù một vài kỉ niệm.
Cứ tản bộ như vậy, hai người bỗng đi tới con đường đối diện nhà Lê Phù.
Lê Phù đột nhiên dừng chân bên đường dành cho người qua đường, trong ánh sáng đèn đường và xe cộ đan xen, dường như cô thấy được một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, đeo tai nghe, kéo dây đeo cặp, bước chân nhẹ nhàng vừa đi vừa ngân nga.
“Tảng đá cứng đầu mời gọi đôi tình nhân khắc bừa bãi
Tên gọi và phong cảnh hưng thịnh
Đỉnh núi này quý giá đến thế
Sao có thể chỉ dừng lại một đời…”
Đi ngang qua đường, thiếu nữ thấy một đôi tình nhân mười ngón tay đan chặt dưới ánh trăng. Thấy họ ôm hôn, cô ngượng ngùng cúi đầu, trong nụ cười hiện ra sự thẹn thùng, đèn đường dưới chân cô tản ra từng vầng sáng mờ nhạt. Lần đầu tiên trong đầu cô có ảo tưởng về quan hệ nam nữ, đó là khi cô 17 tuổi, thời thiếu nữ mộng mơ.
Cô lặng lẽ cầu nguyện, nếu sau này hẹn hò, nhất định phải dẫn người mình thích tới đường Findlay, tới đỉnh núi Thái Bình ngắm cảnh đêm.
Cùng một vạch kẻ đường, cùng một ngọn đèn đường, cùng một vầng hào quang.
Khác nhau ở chỗ, bóng người trên mặt đất đã dài ra, đồng phục học sinh trên người thiếu nữ đã đổi thành áo khoác trưởng thành. Trong tai cũng chỉ đeo một bên tai nghe, bởi vì, cô có người bên cạnh, lần này, cô không cần phải hâm mộ ai nữa.
Lê Phù ngẩng đầu nhìn người đàn ông lắng nghe cùng một bài hát với cô, hỏi anh: “Chúng ta tới đỉnh núi Thái Bình ngắm cảnh đêm, được không?”
“Được.” Cho dù cô muốn đi đâu, anh đều nguyện ý đi cùng.