Những ngày sau đó ở bệnh viện, Tạ Khiên Xuyên lại trở về dáng vẻ dịu dàng, thâm tình như trước, tận tâm chăm sóc cô từng chút một.
Sự chu đáo của anh ta ai ai cũng thấy rõ. Anh ta mua đồ ăn vặt, tự tay đút cô ăn.
Mỗi lần đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài đi dạo, đi được vài bước, anh ta lại ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi cô có lạnh không, vết thương có đau không.
Người ngoài nhìn vào, ai ai cũng hâm mộ Kiều Tự.
Nhưng chỉ có Kiều Tự mới biết, tất cả đều là giả.
Hóa ra, yêu một người cũng có thể giả vờ được.
Ngày xuất viện, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, liền nói rằng công ty có việc gấp, phải đi trước.
Kiều Tự biết, người gọi đến là Giang Thanh Hoan.
Bởi vì chỉ khi nghe điện thoại của cô ta, khuôn mặt anh ta mới hiện lên biểu cảm dịu dàng như thế.
Rõ ràng, có biết bao chi tiết chứng minh anh ta yêu Giang Thanh Hoan đến nhường nào, vậy mà bao nhiêu năm qua, cô lại không hề nhận ra dù chỉ một lần.
Sau khi Tạ Khiên Xuyên rời đi, Kiều Tự tự mình bắt xe đến cục dân chính.
Cô lấy ra tờ giấy chứng nhận kết hôn đã chuẩn bị từ trước, đưa cho nhân viên làm việc.
“Chào anh, tôi muốn đăng ký ly hôn.”
Nào ngờ, nhân viên nhìn lướt qua giấy tờ, chau mày lắc đầu.
“Tiểu thư, giấy chứng nhận kết hôn cô đưa là giả. Nếu không muốn ly hôn thì thôi, không cần làm giả giấy tờ để lấy lệ đâu.”
Kiều Tự sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.
Một lúc sau, cô bật cười.
Càng cười, nước mắt càng rơi.
Hóa ra, đến cả danh phận này Tạ Khiên Xuyên cũng không muốn cho cô một cách chân chính, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng là giả do anh ta sắp đặt.
Thế thì càng tốt, như vậy, cô cũng chẳng cần hao tâm tổn sức để ly hôn nữa.
Cô cất giấy tờ đi, lại bắt xe đến đại sứ quán để làm thủ tục định cư lâu dài.
Nhân viên làm việc nói với cô, toàn bộ thủ tục sẽ mất bảy ngày làm việc để hoàn tất.
Bảy ngày làm việc…
Vậy nghĩa là, trong những ngày sắp tới, cô vẫn phải giả vờ như không biết gì, ở lại trong căn nhà này.
Khi trở về nhà, người giúp việc vừa mở cửa, con trai Tạ Cẩn liền nhào tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ôm chặt lấy cô không ngừng làm nũng.
“Mẹ, mẹ về rồi! Con nhớ mẹ lắm…”
“Những ngày qua ba không cho con đến bệnh viện thăm mẹ, con lo lắm đó!”
“Mẹ ơi, sau này con sẽ luôn ở bên mẹ, mẹ nhất định có thể đứng lên đi lại được mà!”
Nhìn đứa bé trước mặt đang quấn quýt lấy mình làm nũng, tim Kiều Tự như bị dao cắt.
Cô đã yêu thương đứa trẻ này suốt bao năm, vậy mà bây giờ lại có người nói với cô, nó không phải con ruột của cô.
Nghĩ đến đứa con ruột chưa kịp gặp mặt của mình đã bị b*p ch*t, toàn thân cô run lên vì đau đớn.
Đó cũng là con ruột của Tạ Khiên Xuyên, thế nhưng anh ta chỉ cần con của Giang Thanh Hoan, nên mới nhẫn tâm g**t ch*t đứa bé ấy ngay khi nó vừa chào đời.
Nhưng đứa bé đang ôm lấy cô làm nũng trước mặt này, lại là đứa trẻ do chính cô tự tay nuôi nấng, yêu thương, chứng kiến từng ngày khôn lớn.
Trong khoảnh khắc ấy, cô đau đớn tột cùng.
Cuối cùng, cô tự thuyết phục mình rằng không thể đổ hết lỗi lầm của Tạ Khiên Xuyên và Giang Thanh Hoan lên đầu Tạ Cẩn.
Dù sao đi nữa, nó cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, chẳng hề hay biết gì cả.
Cô cúi người ôm lấy Tạ Cẩn, nước mắt lại không thể kiểm soát mà rơi xuống.
3
Vài ngày sau, Tạ Khiên Xuyên đưa Kiều Tự và Tạ Cẩn cùng tham dự một buổi tiệc rượu.
Bữa tiệc này chỉ gửi thiệp mời cho Chủ tịch Tạ thị và người nhà, thế nhưng Kiều Tự vẫn nhìn thấy bóng dáng của Giang Thanh Hoan ở một góc.
Bởi vì cô ta là thư ký riêng của anh ta, luôn theo sát anh ta ra vào các buổi tiệc, mà Kiều Tự chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người.
Thậm chí, vào ngày sinh nhật của Giang Thanh Hoan, cô còn tự tay chọn quà để Tạ Khiên Xuyên mang đến cho cô ta coi như lời cảm ơn vì đã chăm sóc anh ta suốt những năm qua.