Kỷ Hoài Xuyên bình tĩnh nói: “Buông tay ra.”
Sở Thác càng ôm chặt hơn, giọng rầu rĩ: “Không buông.”
Kỷ Hoài Xuyên: “…”
Cốc cốc. Cửa mở, có người bước vào. Họ chỉ thấy bóng lưng cao lớn, tuấn tú của một người đàn ông. Cô gái ngồi trên giường bệnh dường như đang ôm chặt lấy anh ta.
“Xin chào, cho hỏi… cô Sở có ở đây không?”
Kỷ Hoài Xuyên cúi đầu nhìn Sở Thác. Cô gái hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh, mấp máy môi ra hiệu: “Đuổi bọn họ đi, tôi sẽ buông tay.”
Kỷ Hoài Xuyên hít sâu một hơi, cuối cùng nghiến răng thốt ra một câu: “Các người đi được chưa?”
Mấy gã đàn ông đứng ở cửa có vẻ không cam lòng. Bọn họ nhận tiền của Sở tiên sinh đi tìm người, giờ không tìm thấy cô Sở thì không lãnh được tiền. Nhưng đây là bệnh viện, hơn nữa người đàn ông kia trông có vẻ đã cực kỳ mất kiên nhẫn…
“Ngại quá, ngại quá, nhầm phòng, chúng tôi đi ngay đây.”
Tiếng bước chân xa dần. Sở Thác vẫn chưa chịu buông tay ngay. Vừa rồi cô sơ suất quá, lại lỡ miệng nói trong điện thoại với đứa cháu nhỏ là mình đang ở bệnh viện…
“Buông. Tay.”
Kỷ Hoài Xuyên lên tiếng lần nữa, giọng nói đã pha chút nghiến răng nghiến lợi. Anh vốn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Sở Thác buông tay ra, ngả người ra sau, khẽ mím môi, có lẽ đang nghĩ xem nên giải thích thế nào: “Tôi…”
“Cái thai ba tháng của cô đâu rồi? Nó có mấy ông bố hả?”
“… Không phải, chuyện là thế này…”
“Đã ở bệnh viện rồi, có muốn đi kiểm tra luôn không?”
“Được rồi… đứa bé là do tôi bịa ra.”
Sở Thác oán hận nhìn người đàn ông trước mặt: Đúng là người đàn ông tàn nhẫn.
Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt “ồ” một tiếng: “Vậy nên, cô nàng lừa đảo này, đợi trợ lý của tôi về thì cô có thể bảo cậu ta đi được rồi đấy.”
Sở Thác: “Được thôi… Mà khoan, cái gì? Cô nàng lừa đảo?”
Khóe môi Kỷ Hoài Xuyên hơi cong lên, anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt mang theo chút ý cười trêu tức: “Chứ không phải sao?”
Sở Thác vui vẻ gật đầu: “Được lắm. Đồ vua khắc nghiệt.”
Kỷ Hoài Xuyên khựng lại một chút. Hình như chưa từng có ai dám đối chọi gay gắt với anh như vậy, đã thế lại còn là một cô gái trẻ. Anh hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định không chấp nhặt với cô nữa, chỉ liếc nhìn lạnh lùng rồi đi ra ngoài chờ Chu Nguyên.
Sở Thác nhìn theo bóng lưng anh, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Ngay từ đầu Sở Thác đã không định ăn vạ quá đà. Đợi Chu Nguyên quay lại, cô chủ động mở lời trước: “Tôi không sao rồi, vừa nãy y tá đã vào kiểm tra lại, tôi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, tốt quá, vậy… cô định khi nào đi?”
Sở Thác ngồi dậy: “Anh cứ đi đi. Không cần lo cho tôi.”
Chu Nguyên là người thật thà, theo bản năng nở nụ cười nhưng lại thấy hơi ngại: “Tối nay cô không đi sao? Để tôi thuê hộ lý cho cô nhé?”
Sở Thác ngẩn ra: “Không cần đâu. Anh đi đi.”
Sống một mình ở nước ngoài hơn mười năm, cô đã quá quen với việc tự đi khám, tự mua thuốc, tự truyền nước biển một mình rồi. Huống hồ hôm nay vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát.
“Chu Nguyên.”
Giọng nói bình thản của người đàn ông vang lên từ ngoài cửa. Chu Nguyên cuống lên, không kịp khách sáo nữa, chỉ dặn đi dặn lại là nhớ liên lạc với anh ta, anh ta sẽ thanh toán viện phí.
Sở Thác nheo mắt cười, vẫy tay chào: “Vậy bye bye nha.”
Chu Nguyên cũng vẫy tay rồi vội vàng chạy ra ngoài: “Kỷ tổng.”
Kỷ Hoài Xuyên liếc nhìn trợ lý, cởi áo khoác ngoài ra, ném thẳng vào thùng rác: “Đi mua cái mới.”
Chu Nguyên ngớ người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng, vâng, ngài chờ một chút.”
Kỷ tổng có chút bệnh sạch sẽ nhẹ và chứng ám ảnh cưỡng chế. Nếu đồ vật bị người lạ chạm vào, anh sẽ vứt đi mua cái mới. Mà hôm nay… hôm nay chiếc áo đó đã bị cô Sở kia chạm vào rồi.
Tối nay còn có tiệc rượu, Kỷ Hoài Xuyên lên xe ngồi ở ghế phụ đợi trước. Rất nhanh sau đó, Chu Nguyên đã mua áo khoác mới về — cùng kiểu dáng với chiếc vừa bị vứt đi.
“Đi thôi.”
“Vâng. Xin lỗi Kỷ tổng, hôm nay đã gây phiền phức cho ngài.”
“Ừ. Sau này tránh xa phụ nữ một chút.”
Đặc biệt là mấy người phụ nữ đầy miệng dối trá.
…
Sở Thác ở lại bệnh viện một đêm, sáng hôm sau đã khỏe mạnh như rồng như hổ làm thủ tục xuất viện.
Thời Dao lái chiếc Ferrari màu đỏ rực rỡ đến đón cô, ghế sau còn đặt 99 đóa hoa hồng. Cô tiểu thư cười tươi rói: “Thế nào cưng ơi, thích không? Có phải yêu tớ chết đi được không?”
Sở Thác liếc nhìn, nghiêm túc đáp: “Tớ không thích phụ nữ.”
Thời Dao lườm cô một cái: “Chẳng có tí tình thú nào.”
Sở Thác ngồi vào ghế phụ, ngoái lại nhìn tấm thiệp trên bó hoa: “Lại là công tử nhà nào tặng cậu đấy? Cậu cũng biết mượn hoa dâng Phật ghê.”
“Chẳng biết ai tặng nữa. Haizz, phiền chết đi được, tớ đã bảo không thích là không thích, thế mà ngày nào cũng gửi hoa. Thôi không nói chuyện đó nữa, Sở Sở, tớ đưa cậu đi xem nhà mới.”
Sở Thác ở nước ngoài quá lâu, về nước lại không muốn về nhà bố mẹ, nên Thời Dao đã sắp xếp chỗ ở cho cô.
Tiểu thư Thời danh hạ có rất nhiều bất động sản. Hai người là bạn từ nhỏ, dù sau này Sở Thác đi du học thì tình cảm cũng chưa bao giờ phai nhạt. Với bạn thân, cô nàng Thời Dao cực kỳ hào phóng, tìm ngay một căn hộ chung cư độc thân cao cấp, đưa chìa khóa cho Sở Thác: “Cứ ở thoải mái đi. Ở đến khi nào cậu có đàn ông, không cần chị em này nữa thì thôi.”
Sở Thác cười, đưa tay véo má bạn, y như dự đoán dính đầy phấn nền, khiến đại tiểu thư Thời hét toáng lên: “Sở Thác, cái tay hư này! Lát nữa tớ còn phải đi party đấy! Thôi đi đây, tớ đi dặm lại phấn. Hôm nào hẹn nhé.”
“Được rồi, bye bye.”
Sở Thác tiễn bạn đi, dạo một vòng quanh nhà mới. Căn hộ rộng hơn trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng làm việc riêng, nội thất màu vàng nhạt, trang trí đơn giản sang trọng. Ngoài ban công trồng vài chậu cây xanh tươi tốt, cành lá xum xuê, chắc chắn đã được người có tâm chăm sóc.
Sở Thác nhảy lên sô pha, nghiêm túc quan sát xung quanh: “Tuyệt vời! Từ nay đây là nhà mới của mình!”
Cô là người biết hưởng thụ cuộc sống. Trước tiên, cô sắp xếp lại đồ đạc trong nhà theo ý mình, thấy tủ lạnh trống không bèn tìm siêu thị gần nhất mua thực phẩm.
Trên đường xách túi nilon về, cô nhận được điện thoại của Trình Mạt nói muốn qua thăm. Sở Thác mua thêm mấy chai rượu, làm vài món nhắm. Trình Mạt vừa đến đã ôm chầm lấy cô: “Xin lỗi, xin lỗi Sở Sở nha. Hôm nay anh họ tớ đến, tớ phải đi đón anh ấy nên không đến gặp cậu sớm hơn được.”
Sở Thác búng mạnh vào trán cô bạn: “Được rồi, tha cho cậu đấy.”
Hai người lâu ngày không gặp, nói chuyện trên trời dưới biển, uống chút rượu nên cả đêm gần như không ngủ.
Trình Mạt hôm sau phải đi làm nên dậy sớm. Trước khi đi, cô nàng lượn một vòng quanh phòng: “Chỗ này ổn đấy, tốt hơn nhiều so với khách sạn anh tớ đang ở… Sở Sở, tớ đi trước nhé, có gì liên lạc sau.”
Sở Thác buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, loáng thoáng nghe thấy cô bạn nhắc đến “anh tớ” gì đó… cô ậm ừ cho qua chuyện.
Kỷ Hoài Xuyên tối qua ngủ không ngon. Đi xã giao khó tránh khỏi phải uống rượu, về khách sạn lại quá khuya. Anh luôn cảm giác chăn gối có dấu vết và mùi của người lạ, cố gắng chịu đựng mãi không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt.
Vừa tỉnh dậy thì điện thoại reo, giọng cô em họ nghe rất hớn hở: “Anh à, em tìm được chỗ ở cho anh rồi. Em xem qua rồi, điều kiện tốt lắm, là chung cư độc thân cao cấp, cư dân toàn là nhân viên văn phòng trẻ tuổi thôi. Lát nữa em bảo thư ký đưa anh qua nhé.”
Kỷ Hoài Xuyên định bảo không cần phiền phức thế, nhưng nhớ lại đêm qua mất ngủ, anh đành ừ một tiếng: “Hôm qua em đi tìm nhà à?”
“Không phải chuyên đi tìm đâu, yên tâm yên tâm đi, em đáng tin cậy thế này cơ mà, tin em đi.”
Kỷ Hoài Xuyên khẽ cười: “Ừ, yên tâm.”
Cô em họ này nhiều lúc nói năng hành xử như trẻ con mà còn bảo anh yên tâm, làm sao anh yên tâm cho được.
Sáng nay bàn xong chuyện hợp đồng, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Chu Nguyên vào báo có người gửi chìa khóa đến. Kỷ Hoài Xuyên quyết định tự mình qua xem nhà, rồi mới quyết định có đổi chỗ ở hay không.
Lần này Trình Mạt không “hố” anh thật. Khu dân cư sạch sẽ ngăn nắp, các căn hộ đều biệt lập, cư dân đa phần là người trẻ.
Thư ký mà Trình Mạt phái tới là một cô gái trẻ, nhìn thấy người đàn ông tuấn tú thì không khỏi đỏ mặt: “Kỷ… Kỷ tiên sinh, đây là phòng Trình tổng sắp xếp cho ngài. Nội thất, rèm cửa và ga giường đều đã thay mới, ngài… ngài xem thử đi ạ.”
Kỷ Hoài Xuyên ừ một tiếng rồi bước vào. Nắng trưa vừa vặn chiếu qua cửa sổ, căn phòng ngập tràn ánh sáng, phong cách trang trí cũng lạnh lùng, sạch sẽ, đúng ý anh.
Trừ một vài lỗi nhỏ.
“Chu Nguyên, đổi cái thảm này sang màu xám.” “Chu Nguyên, bộ ly này chỉ có ba cái… cậu đi mua thêm một cái cho chẵn đi.” “Chu Nguyên, bàn trà to quá, không hợp với bố cục phòng, đổi đi.”
Chu Nguyên hầu hạ ông chủ khó tính này lâu rồi nên thấy cũng bình thường, lặng lẽ ghi nhớ vào sổ tay trong lòng: “Vâng, thưa Kỷ tổng.”
Kỷ Hoài Xuyên tối qua ngủ không ngon, giờ đầu óc vẫn đang nghĩ chuyện hợp đồng. Buổi sáng tiến triển không thuận lợi lắm, nhưng đối tác chiều nay có việc công nên đành tạm gác lại.
Đợi Chu Nguyên ra ngoài, anh cởi áo khoác, dựa vào sô pha định nghỉ ngơi một lát. Nhưng chưa kịp chợp mắt được bao lâu thì nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng nhạc xập xình: “… Ở cái quán bar đêm khuya đó, cần gì biết là thật hay giả, vuốt tóc ngược, máy nhắn tin, sàn nhảy 007… Đến đây bên trái cùng tôi vẽ một con rồng…”
Kỷ Hoài Xuyên: “…” Cái quái gì thế này?
Anh đưa tay day day ấn đường, mở cửa ban công bước ra ngoài. Người hàng xóm lạ mặt có gu thẩm mỹ độc đáo kia đang quay lưng về phía anh, nhón chân chuẩn bị phơi chăn, miệng vẫn lẩm bẩm hát theo: “Ở bên phải cầu lại vẽ một cầu vồng…”
“Xin chào?”
“… Ở bên phải cậu lại vẽ một con rồng… Ơ xin chào nha?”
Theo phép lịch sự, cô gái ôm cái chăn trên tay, khó khăn xoay người lại: “Xin chào nha… Sao lại là anh?”
“Là cô?”
Kỷ Hoài Xuyên nhìn cô gái đang ôm chăn, sắc mặt trầm xuống, đưa ra kết luận: “Cô theo dõi tôi đấy à?”
Sở Thác: “…” Đồ không biết xấu hổ!
Kỷ Hoài Xuyên mặt vô cảm nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”
Sở Thác tức quá hóa cười, mắt cong lên, ra vẻ cao siêu: “Anh đoán xem?”
Kỷ Hoài Xuyên chẳng muốn đoán, sa sầm mặt mày, đóng sầm cửa ban công lại.
Sở Thác cũng chẳng thèm quan tâm đến anh, phơi chăn xong cũng “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Kỷ Hoài Xuyên quay vào phòng, bực bội đi lại vài vòng mới nhớ ra mình quên chưa bảo cô tắt nhạc. Tiếng nhạc bên cạnh vẫn vang lên, loáng thoáng lời bài hát gì mà… hoa trong tim… là thật hay giả.
Anh day day thái dương, bỗng cảm thấy bài hát này nghe đau đầu thật. Y hệt như cô nàng lừa đảo kia, khiến người ta đau cả đầu.
…
Kỷ Hoài Xuyên ngồi trên sô pha, ngón tay gõ gõ lên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn không gọi cho Trình Mạt. Trong lòng anh, cô em họ này vẫn là đứa trẻ cần người chăm sóc. Giờ con bé đã chủ động tìm chỗ ở cho anh, nếu anh không cảm kích thì sợ sẽ làm tổn thương tấm lòng của nó. Chưa kể, anh khá hài lòng với căn hộ này, ngoại trừ việc có cô hàng xóm lừa đảo, mở miệng là chém gió ở ngay bên cạnh.
Chu Nguyên đi không bao lâu thì về. Cậu ta xử lý mấy việc vặt này rất trôi chảy. Vừa về đến nơi đã thấy sắc mặt ông chủ đen như nước, còn bên cạnh thì vang lên tiếng nhạc rock and roll sôi động, chính là bài “Disco Sói Hoang” đang hot gần đây.
Chu Nguyên: “…”
Thế là cậu ta rất biết ý đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh. Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người hàng xóm, cậu ta không khỏi sững sờ: “Là cô sao? Cô Sở?”
Sở Thác đang cuốn tóc, trên đầu kẹp hai cái lô cuốn mái. Nhìn thấy Kỷ Hoài Xuyên lúc nãy, cô đã đoán được sẽ gặp lại anh chàng thật thà này, nên chẳng ngạc nhiên chút nào. Khóe môi cô cong lên, tinh nghịch nháy mắt: “Đời người đâu mà chẳng gặp lại nhau nhỉ, trợ lý Chu.”
Chu Nguyên bị nụ cười rạng rỡ của cô làm chói mắt, mất vài giây mới nhớ ra mục đích đến đây: “Cô Sở, xin hỏi cô có thể vặn nhỏ nhạc xuống một chút được không?”
