Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 21



“Kỷ Hoài Xuyên, anh đừng có mà tự mình đa tình! Tôi đã nói rồi, cái này không phải tôi mua, vừa nãy chỉ thuận tay nhét xuống gầm giường thôi, anh đừng có chủ quan mà nghĩ là tôi…”

Người đàn ông hờn dỗi nghiêng người, đưa lưng về phía cô: “Đúng thế, tôi cứ cảm thấy cô muốn quyến rũ tôi đấy.”

“Anh nói cái gì cơ???”

Sở Thác bị anh chọc cho tức đến bật cười. Lớn từng này rồi mà chưa từng có ai nói với cô những lời như thế.

Kỷ Hoài Xuyên kéo chăn lên, trùm kín mít từ đầu đến chân như con nhộng, che chắn không còn một kẽ hở, như thể sợ hở ra một tí là bị “yêu nữ” Sở Thác ăn tươi nuốt sống.

Giọng anh từ trong chăn vọng ra, nghe có vẻ hơi bí bách nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, thề thốt đảm bảo: “Tôi nói cho cô biết. Tôi sẽ không để cô có được tôi đâu.”

Sở Thác a lên một tiếng, ngẩn ra nửa giây mới hiểu anh đang nói gì, cô cười ngặt nghẽo rồi ngã vật ra giường, cười đến mức lăn lộn.

Kỷ Hoài Xuyên không hiểu vì sao cô cười, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào mấy vị lão hòa thượng nơi cửa Phật, anh nhấn mạnh lại lần nữa: “Tuyệt đối không!”

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hoài Xuyên bị nóng đến tỉnh cả ngủ.

Anh ngồi dậy, hóa ra trên người đang đắp tận hai cái chăn dày.

Sở Thác vừa khéo mở cửa bước vào. Cô dậy trước sang gọi Sở Viễn, giờ mới quay lại phòng, thấy anh đã tỉnh liền thong thả trêu chọc: “Ồ, Kỷ trưởng lão, chào buổi sáng, dậy rồi hả?”

Kỷ Hoài Xuyên chỉ vào cái chăn mới thêm: “Cô đắp thêm chăn cho tôi làm gì, nặng quá.”

Sở Thác đi về phía phòng tắm, đầu cũng không ngoảnh lại: “Chẳng phải anh sợ tôi ăn thịt anh sao? Đắp thêm cho anh cái chăn nữa, thêm một lớp bảo đảm an toàn.”

Kỷ Hoài Xuyên: “……”

Anh nhìn đồng hồ, 6 giờ 35 phút, 7 giờ 10 phút có cuộc họp sớm. Anh không rảnh đôi co với cô, nhanh chóng rời giường gấp chăn gọn gàng cất vào tủ, rồi lấy vest và cà vạt sang phòng cho khách thay đồ, sau đó mới mang bộ đồ ngủ về lại.

Sở Thác vừa rửa mặt xong đi ra, ngồi trước bàn trang điểm cười nói: “Cẩn thận chút nha Kỷ trưởng lão, đừng để tôi nhìn thấy thân thể anh, kẻo anh lại mất đi sự trong sạch đấy.”

Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng đáp: “Họ Sở kia, cô sai rồi.”

Anh không thèm so đo với cô, cầm túi xách xuống lầu. Trong phòng khách, bé Sở Viễn đã ngồi cạnh Kỷ Nghiêm ăn sáng, thằng bé vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm: “Dượng út, chào buổi sáng!”

Kỷ Hoài Xuyên nặn ra một nụ cười, gật đầu với thằng bé: “Dượng đang vội, dượng đi trước đây.”

Sở Thác cũng đang đi xuống: “Anh còn chưa ăn sáng mà.”

“Không ăn.”

“Tiểu Viễn, lấy hộp cơm nhỏ của con ra đây.”

“Dạ vâng! Dượng út ơi, dượng nghe lời cô nhé, ngày nào cũng phải ăn sáng, không ăn sáng là đau bụng đó!”

Sở Thác bỏ vào hộp cơm một quả trứng luộc, hai cái bánh bao rồi đưa cho anh: “Tạm chấp nhận chút nhé, cầm lấy ăn trên đường đi.”

Cô không chỉ có chấp niệm với bữa sáng của chính mình – một năm 365 ngày ăn không sót bữa nào – mà còn rất kiên trì với người bên cạnh.

Kỷ Hoài Xuyên nhận lấy hộp cơm, chợt nhớ lại buổi sáng hôm chờ lấy giấy đăng ký kết hôn ở Cục Dân chính, cô cũng kéo anh đi ăn sáng. Lúc đó cô nói gì nhỉ… Hình như là: “Sau này chúng ta cùng nhau ăn sáng đi.”

Hóa ra cô không phải chỉ nói thuận miệng.

“Cảm ơn.”

“Không có gì, lát nữa gặp.”


Sở Thác thấy sóng yên biển lặng được vài ngày, bèn định bụng đưa Kỷ Hoài Xuyên về nhà ra mắt, nói rõ ràng với bố mẹ một tiếng. Tránh để các cụ ngày nào cũng gọi điện tra hỏi xem cô kết hôn thật hay giả, chuyện này đâu phải chuyện đùa.

Đưa Sở Viễn đi nhà trẻ xong, hẹn giờ tan làm sẽ đến đón, Sở Thác mới bắt xe đến công ty.

Bản thảo phỏng vấn chuyến đi Nhật Bản lần trước đã xong, nội dung cô duyệt qua mấy lần thấy không có vấn đề gì, tư liệu đều đã chuyển cho Lưu Tiểu Vi. Cô chào hỏi Lưu Tiểu Vi một tiếng, cô ta theo thói quen liếc nhìn cô một cái đầy lạnh nhạt rồi gật đầu.

Người này tính cách khá “độc”, đã không thích cô thì đến cái mã ngoài xã giao cũng lười làm.

Nhưng Sở Thác cũng chẳng để tâm, cô đang xem mấy cuốn tạp chí hot gần đây để tìm ra điểm chung và quy luật. Gần đến giờ tan làm, Giang Lâm Tú gọi cô: “Tôi có một buổi phỏng vấn, cô đi theo hỗ trợ một chút.”

“Là người mẫu lần trước chị nhắc đến ạ?”

“Đúng. Đối phương bảo là có quen biết cô.”

Sở Thác gật đầu: “Đã hiểu.”

Trong phỏng vấn, nếu người được phỏng vấn gặp người quen thì tâm lý phòng bị sẽ giảm đi một chút, cũng sẽ phối hợp trả lời câu hỏi hơn, việc yêu cầu cô hỗ trợ là rất bình thường.

“Sư phụ, vị này… tên là gì thế ạ, em còn chưa biết là ai.”

“Đang nghỉ trong phòng chờ, tôi đưa cô qua xem.”

Sở Thác đi theo Giang Lâm Tú, chưa kịp đẩy cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa của đám thanh niên vọng ra từ phòng nghỉ. Cô dừng lại gõ cửa: “Xin hỏi có thể vào không?”

Bên trong có tiếng con trai nói lớn “Mời vào”, Sở Thác đẩy cửa để Giang Lâm Tú vào trước, sau đó cô mới bước vào. Không ngờ vừa đến cửa đã thấy người quen: “Đào Tri?”

Đào Tri mặc một chiếc áo hoodie màu trắng ngà, nụ cười rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu: “Chị Sở Sở, lâu rồi không gặp.”

Bên cạnh có người nhao nhao trêu chọc: “Ồ ~ Đào Tri cậu hư hỏng thật đấy!”

Đào Tri hơi giận: “Trật tự nào!”

Đám con trai lớn xác vẫn còn ham vui, phải đợi đến khi người quản lý của họ bước vào, quét mắt nhìn một lượt thì mới chịu yên lặng hoàn toàn.

“Chủ biên Giang, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có việc phải ra ngoài.”

“Không sao. Tôi cũng vừa mới tới.”

Người quản lý tên là Đường Mẫn, một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, dáng người mảnh khảnh, tháo vát, khi cười lên trông rất thân thiện: “Người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện lắm… mong chị thông cảm.”

“Khách sáo rồi. Vị này là Sở Thác, tổng giám đốc nội dung tạp chí con dưới quyền tôi.”

Đường Mẫn hình như không phải lần đầu nghe thấy cái tên này, bà cười đầy ẩn ý: “Chào cô.”

Sở Thác bắt tay bà, lễ phép chào hỏi: “Chào chị.”

Đường Mẫn trò chuyện với Giang Lâm Tú, đại khái nói về tình hình của mấy người mẫu dưới trướng bà. Những chàng trai trẻ này là người mẫu ảnh, có người gia cảnh khó khăn đi làm thêm kiếm tiền học, cũng có người là người mẫu chuyên nghiệp. Thời gian trước họ quay một video ngắn và trở nên nổi tiếng trên mạng, giờ cũng coi như có chút tiếng tăm, nhân đà này muốn nhận lời phỏng vấn.

Sở Thác ngồi bên cạnh ghi chép lại nội dung cuộc trò chuyện, bỗng có người lén đẩy một ly trà sữa về phía cô. Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thân thiện của Đào Tri, bèn mỉm cười đáp lại cậu.

Đợi Đường Mẫn và Giang Lâm Tú nói chuyện xong, bà lại khách sáo nói với Sở Thác: “Vậy phiền cô vất vả trong khoảng thời gian này nhé.”

“Là việc nên làm mà, chị khách sáo quá. Hợp tác vui vẻ ạ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Sở Thác vừa nhận nhiệm vụ mới, trong đầu toàn là suy nghĩ xem nên phỏng vấn đám con trai to xác này cái gì. Giang Lâm Tú vốn định nói chuyện với cô, nhưng thấy bộ dạng thất thần của cô cũng không hỏi nhiều, vỗ vai cô rồi đi trước.

“Chị Sở Sở.”

Sở Thác dừng lại, quay đầu, là Đào Tri.

Cô vẫy tay với cậu: “Lợi hại nha Đào Tri, giờ thành người mẫu rồi cơ đấy.”

Đào Tri cười hơi ngượng ngùng, hàm răng trắng bóng, nụ cười rực rỡ: “Cũng không lợi hại lắm đâu ạ… À đúng rồi chị, lần trước em quên trả lại cái ly cho chị. Tan làm chị có rảnh không, chúng ta cùng đi mua cái mới nhé?”

Sở Thác mò trong túi ra một viên kẹo hạnh nhân đồng nghiệp cho lúc nãy, rất tự nhiên đưa cho cậu: “Không cần đâu, tan làm chị có việc rồi, hẹn lần sau nhé.”

Đào Tri nhận lấy viên kẹo, đôi mắt sáng lấp lánh, chiếc áo hoodie trắng của thiếu niên sạch sẽ ôn nhu, nụ cười của cậu cũng thật dịu dàng: “Vâng ạ, vậy hẹn lần sau.”

“Ừ, bye bye. Chị đi trước đây.”

Sở Thác vẫy tay tạm biệt cậu, lên lầu lấy túi xách rồi đi xuống. Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy xe của Kỷ Hoài Xuyên đỗ bên lề đường.

Tính anh vốn không thích khoe khoang, xe anh đi tuy sang trọng nhưng kiểu dáng lại rất khiêm tốn. Chiếc xe đỗ lặng lẽ bên đường, cũng không biết anh đã đợi ở đó bao lâu rồi.

“Hi,” Sở Thác mở cửa ngồi vào ghế phụ, “Anh đợi lâu chưa?”

“Hơi lâu.”

“Xin lỗi nhé, công việc của tôi có chút rắc rối nên bị trễ. Ủa mà sắc mặt anh sao thế kia? Anh sao vậy?”

Kỷ Hoài Xuyên trả lời, giọng điệu có chút cứng nhắc: “Không sao. Chắc là tụt huyết áp chút thôi.”

“Hả?” Sở Thác ngẩn ra. Nhìn anh đâu có giống người đang bị tụt huyết áp đâu nhỉ. “Vậy giờ làm sao?”

“Tôi muốn ăn kẹo. Em có kẹo không?”

Sở Thác mang máng nhớ là trước đây anh từng nói với bé Sở Viễn là anh không ăn đồ ngọt. Sao bây giờ tự nhiên lại như trẻ con, đòi ăn kẹo thế này?

“Để tôi tìm xem… Ban nãy đồng nghiệp có cho mấy viên, nhưng hình như hết rồi. Tôi vừa thuận tay cho người khác mất rồi. Hay là lát nữa mình dừng xe, tôi vào cửa hàng tiện lợi mua cho anh một hộp nhé?”

Kỷ Hoài Xuyên ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô một cái. Trong giọng nói chứa đầy sự chua chát mà chính anh cũng không nhận ra: “Khỏi cần. Không ăn nữa.”


Suốt cả quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào.

Sở Thác cứ cảm thấy giọng điệu ban nãy của anh là lạ. Ngồi ở ghế phụ, chốc chốc cô lại lén liếc nhìn anh. Kỷ Hoài Xuyên rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của cô. Đến lần thứ năm cô lén nhìn, anh quay sang bắt gặp ánh mắt đó: “Có chuyện gì à?”

“…Không có gì. Chỉ là tôi thấy hình như tâm trạng anh đang không tốt lắm. Anh sao thế?”

Kỷ Hoài Xuyên chăm chú nhìn cô, hình ảnh bên lề đường lúc nãy lại thoáng hiện lên trong đầu anh: “Tôi…”

Anh không nói tiếp được nữa.

Đúng vậy, tại sao tự nhiên anh lại thấy khó chịu như thế? Tại sao… khi nhìn thấy cô cười nói vui vẻ với cậu con trai mặc áo hoodie trắng kia, trong lòng anh lại bực bội đến vậy?

Thật là… kỳ lạ quá.

Nét mặt anh hơi giãn ra, rất nhanh đã khôi phục vẻ thanh cao, lạnh lùng thường ngày: “Không sao đâu. Công việc gặp chút rắc rối thôi.”

“À…”

Sở Thác hỏi xong câu đó cũng thấy hơi nhạt nhẽo, bèn chuyển chủ đề: “Đúng rồi, lát nữa anh đỗ xe xa một chút nhé. Chúng ta đi bộ về.”

“Hửm?”

“Hôm nay bố tôi gọi điện, càng nói tôi càng tức, nên tôi lỡ ‘chém gió’ hơi quá đà rồi. Tôi bảo với bố mẹ anh là… một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ngày ngày đi làm thuê ở tiệm bánh mì.”

“…Còn gì nữa không?”

“Còn nữa… Tôi bảo anh là chàng trai nghèo từ vùng núi xuống, buổi tối đi làm về thì gặp tôi đang bị côn đồ theo dõi. Anh đã cứu tôi, đưa tôi về nhà. Lúc đó tôi yếu đuối sợ hãi nên cứ nằng nặc giữ anh lại, không cho anh đi. Sau đó thì khụ khụ… tôi để ý anh. Nhưng vì anh rất nghèo, không có tiền, ngay cả bộ quần áo anh đang mặc trên người cũng là vừa mới đi thuê, anh vốn định từ chối tôi, nhưng cuối cùng cũng bị chân tình của tôi làm cảm động.”

Kỷ Hoài Xuyên: “……”

Cái cốt truyện “cẩu huyết” sến súa cũ rích này, rốt cuộc là phim truyền hình từ năm nào vậy?

“Em muốn tôi làm gì?”

“Anh không cần nói gì cả, cứ giữ im lặng là được. Khi nào hỏi đến thì anh gật đầu, còn lại cứ để tôi bịa nốt!”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đã biết.”

Sở Thác thầm cảm ơn sự phối hợp của anh: “Cảm ơn anh nhé, cục cưng to xác!”

Kỷ Hoài Xuyên: “Cục…?”

Từ lúc trưởng thành đến giờ, hình như chưa có ai gọi anh là “cục cưng” (bảo bối) cả…

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...