Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 23



“Dì Lâm.”

Từ phía sau Sở Bác Văn, một thanh niên mặc vest đen, dáng người cao ráo bước ra: “Cháu làm phiền dì rồi ạ.”

“Lục Chiêu à… Sao cháu đến sớm thế?”

“Cháu đến thăm Sở Sở.”

Tối qua, nghe tin bạn thân thấy Sở Thác ở gần nhà, nên sáng sớm nay anh ta đã mò đến để chặn đường cô.

Lục Chiêu cười với hai ông bà, nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn: “Cháu muốn nói vài câu với cô ấy.”

“Này…”

Lâm Nhã không kịp gọi anh ta lại, trơ mắt nhìn Lục Chiêu đi lên lầu. “Sao ông lại cho nó vào… Còn cái cậu Tiểu Kỷ kia nữa! Lát nữa hai đứa nó đánh nhau thì làm thế nào!”

Sở Bác Văn xua tay: “Nó đã đứng ngay cửa rồi, chẳng lẽ tôi lại cấm cửa không cho vào… Chuyện của bọn trẻ, bà đừng lo, cứ kệ đi.”

Trên lầu.

Lục Chiêu bước nhanh đến trước phòng Sở Thác. Hai nhà vốn là chỗ thân tình, lễ tết qua lại thường xuyên, trước đây anh ta cũng từng vào phòng cô vài lần nên khá quen thuộc.

“Cốc cốc.”

Anh ta giơ tay gõ cửa.

Vài giây sau, cánh cửa mở ra.

Nhưng xuất hiện sau cánh cửa lại là khuôn mặt một người đàn ông lạ lẫm, giọng nói lạnh lùng xa cách: “Xin hỏi, anh là ai?”

Thấy người mở cửa là đàn ông lạ, những lời Lục Chiêu chuẩn bị sẵn bỗng chốc tan biến. Sắc mặt anh ta lạnh xuống: “Anh là ai? Sở Thác đâu, tôi muốn gặp cô ấy.”

Chàng thanh niên tuấn tú thanh cao đứng chắn ngay cửa, chẳng hề có ý định mời vào, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Cô ấy còn đang ngủ.”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”

“Xin lỗi,” người đàn ông lạ mặt bỗng quay đầu nhìn vào trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng tan chảy như băng tuyết gặp nắng, khóe môi hiện lên nụ cười ấm áp, “Tối qua cô ấy… mệt quá. Phiền anh đừng làm phiền.”

Lục Chiêu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: “Anh cố ý.”

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu thừa nhận ngay lặp tức: “Đúng thế.”

Cố ý nói những lời đầy ám muội như vậy đấy.

Không khí trong phút chốc như đông cứng lại, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, tia lửa điện xẹt tứ tung.

Cho đến khi trong phòng vang lên giọng nói ngái ngủ đầy bực bội: “Kỷ Hoài Xuyên… Sáng sớm tinh mơ, anh im lặng chút được không…”

Kỷ Hoài Xuyên cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đóng sầm cửa lại, không cho đối phương cơ hội phân bua.

Anh khóa trái cửa, đi vào trong, thu dọn chăn đệm trải dưới sàn nhà rồi thở dài cam chịu. Đúng là “tổ tông” mà.

Tối qua anh đã bảo sẽ sang phòng cho khách ngủ, nhưng cô nhất quyết không chịu, lý do là sợ bố mẹ bất ngờ kiểm tra phòng. Nói mãi mà thấy mặt anh vẫn lạnh tanh không đồng ý, cô bèn ôm chăn, đáng thương trải xuống sàn nhà: “Tôi nhường giường tôi cho anh, thế được chưa?”

Kỷ Hoài Xuyên đứng hình mất mấy giây. Anh quay đầu nhìn chiếc giường của cô: chăn hồng phấn, gối ôm lông xù, lại còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào… Sao anh có thể nằm đó được chứ?

Cuối cùng, anh đành ngậm ngùi đuổi Sở Thác lên giường, còn mình thì nằm dưới đất.

Sở Thác leo tót lên giường ngay, rõ ràng cái vẻ khách sáo ban nãy chỉ là diễn. Cô ngồi bên mép giường, đung đưa đôi chân nhỏ, mặt mày hớn hở: “Kỷ Hoài Xuyên! Anh đúng là người tốt!”

Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên dừng lại trên bắp chân trắng nõn thon thả của cô. Con gái đúng là kỳ lạ… Sao chỗ nào da dẻ cũng trắng trẻo mịn màng thế nhỉ… Anh lơ đễnh suy nghĩ một chút, rồi lại thấy suy nghĩ này có phần đi quá giới hạn, cuối cùng chỉ nói một câu khô khốc: “Ngủ đi.”

Nhưng Sở Thác lại không ngủ được, cứ nằng nặc lôi kéo anh chơi cờ. Cuối cùng chơi đến tận 1 giờ sáng, hai người đều buồn ngủ díu cả mắt mới chịu đi ngủ.

Thế nên câu anh nói với Lục Chiêu ban nãy không phải là nói dối… Chỉ là cái sự “mệt” này khác với cái sự “mệt” mà anh ta tưởng tượng thôi.

Kỷ Hoài Xuyên vốn ngủ không sâu, tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên anh đã tỉnh rồi.

Sở Thác ngủ say hơn, đợi anh vào phòng ngồi một lúc lâu cô mới dụi mắt ngồi dậy, giọng nói mơ màng không rõ: “Chào buổi sáng Kỷ Hoài Xuyên… Vừa nãy anh nói chuyện với ai thế?”

“Lát nữa em sẽ biết.”

“Lại còn ra vẻ bí ẩn nữa chứ.”

“Em đi… thay quần áo đi,” Kỷ Hoài Xuyên liếc nhanh qua cổ áo ngủ lỏng lẻo của cô rồi lập tức dời mắt đi, “Tôi phải đi rồi.”

Sở Thác “ừm” một tiếng, nhảy xuống giường, ôm quần áo chạy vào phòng tắm.

Hai người cùng nhau xuống lầu. Sở Thác đi trước một chút, vừa nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, đôi mày cô dần nhíu lại: “Lục Chiêu?”

Lục Chiêu chưa về. Vừa rồi bị cho “ăn bơ” trước cửa phòng, anh ta suýt thì nổi điên, nhưng vì đang ở nhà họ Sở nên đành nhịn xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sở Sở, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Ừ,” Sở Thác thờ ơ kéo ghế ngồi xuống, “Anh nói đi.”

Kỷ Hoài Xuyên cũng bước lên một bước, kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, rồi rót cho cô một ly sữa.

“Em ra ngoài nói chuyện với anh.”

“Em đói rồi, đang ăn sáng, anh không thấy sao?”

Sở Thác nhận ly sữa từ tay Kỷ Hoài Xuyên, khẽ nói cảm ơn, sau đó tập trung chuyên môn vào bữa sáng.

“Hắn ta là ai?”

“Chồng em.”

Sắc mặt Lục Chiêu lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta cứ tưởng cùng lắm cô chỉ nói là người cô thích, hoặc bạn trai, ai ngờ cô mở miệng ra là phang thẳng hai chữ “chồng em”!

Anh ta sa sầm mặt, giọng nói gay gắt: “Em đi ra ngoài nói chuyện với anh!”

Cô cũng bắt đầu nổi nóng, đập đôi đũa xuống bàn: “Có chuyện thì nói, không nói thì biến.”

Lục Chiêu cười khẩy: “Bảo anh biến? Sở Thác, rốt cuộc em có trái tim không hả? Anh đợi em bao nhiêu năm nay, mẹ kiếp, em quên vết sẹo trên đầu anh là vì ai mà có rồi sao?”

Sở Thác nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc: “Người lớn hai nhà đều cho rằng anh đánh nhau vì em nên mới có sẹo… Cho nên bao nhiêu năm qua, chính bản thân anh cũng tin là thật rồi phải không? Vậy để em nhắc cho anh nhớ nhé. Hôm đó cậu bạn kia chỉ muốn mời em ly nước trái cây, là anh một lời không hợp đã lao vào đánh nhau với người ta. Sau đó sợ bố anh mắng, anh mới đến cầu xin em, nhờ em nhận cái lý do đó, còn nhớ không?”

Lục Chiêu lập tức cứng họng: “Em… Không…”

Sở Thác cười nhạt: “Anh nói anh yêu em bao nhiêu năm nay? Nực cười. Người anh yêu nhất chỉ là bản thân anh thôi. Anh có phân biệt được tình yêu và lòng chiếm hữu không? Anh có phân biệt được sự phẫn nộ không cam lòng của anh lúc này là xuất phát từ chân tình, hay là vì lòng tự trọng bị tổn thương?”

“Còn nữa,” giọng cô nhẹ nhàng nhưng từng chữ như kim châm, “Lục gia các người dùng thủ đoạn bẩn thỉu với nhà tôi, tưởng tôi không biết chút gì sao? Sao anh còn mặt mũi đến nhà tôi?”

Lục Chiêu biến sắc: “Ai nói với em? Lời đồn đại thế mà em cũng tin à? Sở Sở, em đừng có tùy tiện tin người khác.”

“Quản gia, tiễn khách!”

Ánh mắt Sở Thác trở nên lạnh lùng: “Không phải nghe nói, mà là tôi tận mắt nhìn thấy. Lục Chiêu, tôi không muốn làm tổn thương chút tình cảm cuối cùng giữa chúng ta. Trước kia anh đối tốt với tôi là thật, tôi biết, nhưng tôi thật sự không thích anh. Mấy món quà năm mới và sinh nhật anh tặng tôi hàng năm, tôi chưa từng mở ra một món nào. Lát nữa tôi sẽ gom lại, cho người gửi trả lại anh.”

Khoảnh khắc đó, Lục Chiêu như bị sét đánh.

Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, quen biết mười mấy năm. Ngày mưa anh che ô cho cô, mùa đông đưa nước ấm cho cô, mỗi năm đi nước ngoài về đều có quà, sinh nhật cô anh khắc cốt ghi tâm chưa từng quên… Nhưng hóa ra, hóa ra cô chưa từng mở ra xem, cũng chẳng quan tâm anh tặng cái gì.

Anh ta bỏ chạy như trốn.

Sở Thác trong lòng cũng bực bội, lấy đũa chọc chọc vào lòng đỏ trứng ốp la, rầu rĩ nói: “Kỷ Hoài Xuyên… Tại sao đàn ông cứ phải hỏi cho ra ngô ra khoai thế nhỉ? Hai người làm bạn bè không tốt sao, tại sao cứ phải thích, cứ phải ở bên nhau?”

Kỷ Hoài Xuyên bất giác ngồi thẳng dậy: “Không biết. Với lại, em nói chuyện đừng có vơ đũa cả nắm như thế. Tôi không như vậy.”

Sở Thác “a” lên một tiếng, chớp chớp mắt. Nhớ lại lời lẽ hùng hồn đêm qua và vẻ mặt thề sống thề chết “sẽ không để cô có được tôi” của anh, cô mới hiểu ra ý anh là —— anh, Kỷ Hoài Xuyên, là người vô cảm với chuyện yêu đương.

Cô cười ha ha: “Được được được, anh không phải, anh không phải.”

“Đúng rồi… Không biết Lục Chiêu có tìm anh gây phiền phức không nữa.”

Kỷ Hoài Xuyên cười nhạt: “Phiền phức tìm đến cửa thì dọn dẹp phiền phức thôi.”

Chuyện làm ăn của Lục gia, trong mắt anh thật sự chẳng là gì, hà tất phải để tâm.

“À phải rồi, anh vẫn đầu tư vào dự án của công ty nhà tôi chứ?”

“Ừ.”

Khoản tiền giúp đỡ Sở thị đối với anh chỉ là con số nhỏ. Mọi chuyện đều có thể giải quyết rất đơn giản, màn kịch khổ sở ngày hôm qua, thật ra chỉ là vì cô mà thôi.

Sở Thác cũng hiểu ý, chớp mắt, hàng mi dài rậm khẽ rung, lúm đồng tiền dần hiện lên, nụ cười của cô thật ngọt ngào: “Cảm ơn anh nhé, Kỷ Hoài Xuyên.”

Cô không muốn gia đình biết mình kết hôn với ai, tính cách bố mẹ cô hiểu quá rõ, nếu để họ biết cô có chỗ dựa vững chắc, không khéo lại gây ra chuyện thị phi gì đó. Chi bằng cứ để họ nghĩ cô lấy một anh chàng nghèo rớt mồng tơi, sau này bớt được bao nhiêu phiền toái.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn lúm đồng tiền của cô một lúc rồi mới dời mắt đi chỗ khác: “Không cần cảm ơn.”

Hai người ăn sáng xong thì ông bà Sở cũng vừa đưa Sở Viễn đi học về. Nhìn thấy Kỷ Hoài Xuyên, sắc mặt họ cũng dịu đi đôi chút: “Chuẩn bị đi làm à?”

Kỷ Hoài Xuyên khẽ nới lỏng cà vạt, vẻ như không quen đeo món đồ này: “Vâng ạ… Xin lỗi hai bác, lần đầu tiên đến chơi mà cháu đã phải đi vội thế này.”

Sở Bác Văn vẫn không nặn ra nổi nụ cười, có lẽ vẫn chưa chấp nhận được sự thật con gái mình gả cho một tên nghèo kiết xác, trong lòng đang tính xem có nên đi điều tra cậu ta không. Lâm Nhã thì sắc mặt tốt hơn chút, cười với anh: “Mau chóng đón bố mẹ cháu lên đây, chúng ta bàn chuyện hôn lễ.”

Thế này rõ ràng là đồng ý rồi!

Sở Thác và Kỷ Hoài Xuyên trao nhau ánh mắt, trong đáy mắt không giấu nổi niềm vui sướng.

Trước khi đi, cô phá lệ ôm mẹ một cái: “Cảm ơn mẹ đã không ép con lấy người con không muốn lấy.”

Mắt Lâm Nhã đỏ hoe, bà ngượng ngùng đẩy cô ra: “Cái con bé chết tiệt này… Mau đi làm đi.”

“Vâng, bố mẹ, bye bye.”

“Cháu chào hai bác ạ.”

“Đi đường cẩn thận!”

Ra khỏi cổng nhà họ Sở, Sở Thác không nhịn được cứ cười tủm tỉm suốt.

Kỷ Hoài Xuyên đành phải đi chậm lại chờ cô: “Vui đến thế à?”

“Đúng vậy,” Sở Thác ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt trên gương mặt thuần khiết sáng như sao trời, “Tôi cứ tưởng bố mẹ sẽ ép tôi mãi, không chịu nhả ra chứ!”

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn người.

Hóa ra cô vui vẻ, thỏa mãn như một đứa trẻ thế này là vì xác nhận được rằng bố mẹ vẫn còn thương cô.

Thật ra cô… chắc cũng dễ dỗ dành lắm nhỉ.

……

Giải quyết xong chuyện gia đình, Sở Thác đến công ty với tinh thần sảng khoái.

Lần này là chốt số cuối năm của tạp chí “Hấp Dẫn”. Bài phỏng vấn chính là nội dung chuyến đi Nhật Bản lần trước, các tư liệu khác cũng đã chuẩn bị xong, ngày mai là có thể chuẩn bị phát hành.

Đội ngũ họp ngắn xong, Triệu Thi Nhu mới lén lút nói với cô: “Nghe nói sắp có một phó chủ biên điều hành nhảy dù xuống đấy.”

“Hả?”

“Vốn dĩ vị trí đó phải chọn giữa chị và Lưu Tiểu Vi, giờ chẳng hiểu sao lại thế… Em nghe được tin bát quái nên muốn báo cho chị biết.”

Sở Thác đưa cho cô nàng một quả quýt to: “Biết rồi, Triệu Tiểu Ngọt.”

Triệu Thi Nhu đỏ mặt: “Sao chị lại gọi tên cúng cơm của em… Quê chết đi được.”

“Tại vì em ngọt ngào thật mà. Được rồi, quả quýt này cũng ngọt lắm, mau ăn đi.”

“Hì hì, dạ.”

Đợi cô bé đi khỏi, Sở Thác tiếp tục làm việc. Cô không để tâm lắm đến lời Triệu Thi Nhu, đối thủ cạnh tranh sau này sẽ ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng phải làm quen thôi.

Đến giờ tan làm, cô ra đến cửa công ty mới phát hiện Lưu Tiểu Vi đang đứng bên lề đường, hốc mắt đỏ hoe.

Sở Thác bước tới, đưa gói khăn giấy: “Cô không sao chứ?”

Lưu Tiểu Vi quay đầu lại, thấy là cô, hoảng loạn lấy tay che mắt, giọng nghẹn ngào: “Không cần cô lo.”

Sở Thác nhét khăn giấy vào tay cô ta: “Ai mà chẳng có lúc khóc, căng thẳng làm gì?”

Lưu Tiểu Vi vẫn bướng bỉnh không nói gì. Sở Thác cũng im lặng, cô định bắt xe đi về thì ánh mắt vô tình liếc thấy một vết đỏ sau tai Lưu Tiểu Vi… Trông như vết bị người ta đánh.

Trong lòng cô thảng thốt: “Cô bị ai… đánh à? Có cần tôi giúp báo cảnh sát không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...