Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 29



“Chồng yêu chồng đương gì chứ… Đúng là tớ có uống say, cũng là ở cùng anh ta thật. Hình như lúc xỉn tớ có làm gì đó khiến anh ta nổi trận lôi đình, nhưng khổ nỗi giờ tớ chẳng nhớ nổi mình đã làm gì, còn anh ta thì cứ trưng ra bộ mặt lạnh tanh không thèm nói một lời…”

Mắt Thời Dao sáng rực lên: “Chậc chậc, không lẽ cậu… ‘ăn sạch’ người ta rồi đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó! Quần áo tớ vẫn còn mặc chỉnh tề trên người đây này!”

“Thế à,” giọng Thời Dao lộ rõ vẻ thất vọng, “Cậu đúng là phí của giời.”

Sở Thác lạnh nhạt đáp: “Hê hê, thế tặng cho cậu đấy, lấy không?”

Thời Dao nhướng mày, đôi mắt dài tinh tế đầy vẻ bí hiểm: “Tớ thì thôi nhé, không dám nhận đâu.”

“Lúc tớ say có cào cậu mấy lần không?”

“Không nhớ rõ nữa, chắc hai ba lần gì đó. Trước đây chỉ là đùa nghịch nhẹ nhàng thôi, nhưng lần trước cậu hăng máu lắm, làm Dụ Tiểu Ninh cũng phải sợ xanh mặt vì bị cậu cào đấy.”

Sở Thác khẽ thở dài: “Xem ra tối qua chắc tớ cũng ‘cào’ Kỷ Hoài Xuyên rồi. Thôi, để lát nữa về tạ tội với anh ấy vậy.”

Tán gẫu với Thời Dao một lúc, Sở Thác tạm thời đúc kết ra kết luận đó, lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút để tiếp tục làm việc.

Tan làm, cô ghé bệnh viện thăm Sở Viễn. Cậu bé đã tỉnh, dù chưa thể cử động hay nói chuyện nhiều nhưng khi thấy Sở Thác, đôi mắt thằng bé sáng bừng lên, khóe môi khẽ nhếch cười. Sở Thác ngồi lại trò chuyện với cháu một lúc lâu.

Khi trời tối hẳn, Sở Viễn hiểu chuyện khẽ đẩy tay cô ý bảo cô về nghỉ. Bố mẹ cô thay phiên nhau túc trực, lại có thêm hộ lý nên cô cũng yên tâm ra về.

Về đến nhà đã 7 giờ tối nhưng Kỷ Hoài Xuyên vẫn chưa thấy đâu. Sở Thác bí mật nhắn hỏi trợ lý Chu Nguyên: “Sếp của các anh tối nay đi ăn ngoài à?”

Chu Nguyên đáp ngay: “Không đâu ạ. Công ty vẫn đang họp, có một dự án lớn cần thẩm định.”

Sở Thác nghĩ bụng, cô quyết định tự tay vào bếp nấu một bữa thật ngon, định bụng lúc ăn sẽ rót trà rót nước để anh hạ hỏa. Thế nhưng, khi mở tủ lạnh ra, cô bỗng khựng lại: Rốt cuộc anh thích ăn cái gì nhỉ?

Nghĩ mãi không ra, cô đành chọn đại mấy món mình rành nhất.

Khi Kỷ Hoài Xuyên về đến nhà, căn bếp đang vang lên tiếng xèo xèo. Cô “đầu bếp” đang lóng ngóng tay nắp nồi, tay xẻng, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng có giận, không được giận, giận quá mất khôn, đau thân mình chứ ai…”

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Anh đóng cửa tạo ra tiếng động, Sở Thác giật bắn mình chạy ra. Cô quên cả việc đang xào nấu nửa chừng, cười tươi rói: “Anh về rồi à? Nào, đưa áo khoác đây tôi treo lên cho.”

Kỷ Hoài Xuyên cau mày, nhìn cô chằm chằm một hồi rồi mới để cô cầm lấy áo. Sở Thác chột dạ, lùi lại vài bước: “Vẫn còn món nữa chưa xong! Anh đi rửa tay trước đi rồi chờ tôi nhé! Đừng gấp!”

Trong bếp lại tiếp tục vang lên những tiếng động lớn. Kỷ Hoài Xuyên khẽ nhếch môi, kiềm chế cơn bực bội, kéo ghế ngồi xuống xem tối nay cô định giở trò gì. Anh vừa ngồi vừa cài lại chiếc khuy áo sơ mi trên cùng, ăn mặc kín cổng cao tường, không một nếp nhăn.

Sở Thác bưng thức ăn ra, thấy hành động của anh thì lòng lạnh toát: Chẳng lẽ tối qua mình cào trúng cổ anh ta, làm anh ta không dám vác mặt đi đâu à?

“Ăn cơm thôi. Hôm nay công việc của anh thuận lợi chứ?”

“Cũng ổn. Công ty tôi không có ai say xỉn cả.”

“… Kỷ tổng, tôi thật sự sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi mà!”

Kỷ Hoài Xuyên giật mình kinh ngạc: Cô ấy nhớ ra rồi sao?

Anh hơi bối rối chỉnh lại nơ, cơ thể hơi căng thẳng, vành tai bắt đầu nóng lên: “Thế em sai ở đâu?”

Sở Thác thở dài trong lòng, đúng là đồ thù dai, nhưng vì mình có lỗi trước nên cô đành thành khẩn: “Đầu tiên, tôi không nên uống rượu.”

“Ừ.”

“Tiếp theo, tôi biết tửu lượng mình kém mà không báo trước cho anh.”

“Còn gì nữa?”

“Còn nữa là… tôi không nên mượn rượu để ‘hành hung’.”

Kỷ Hoài Xuyên khẽ ho một tiếng. Hóa ra cô cũng biết tối qua cô đã “hành hung” anh. Anh cúi mặt, giọng vẫn nghiêm túc: “Dù em có… ý đó, nhưng em cũng không thể…”

“Tôi thật sự không có ý đó mà! Tôi không cố ý cào anh đâu!” Sở Thác vội vã phủ nhận.

Kỷ Hoài Xuyên: ? Cái gì cơ? Cào? Cô ấy coi nụ hôn đó là ‘cào’ sao!

Sở Thác không để ý đến sắc mặt đang tối sầm của anh, tiếp tục kiểm điểm sâu sắc: “Tôi vốn có tật xấu là cứ say là hay cào người, tối qua không phải lần đầu đâu, thật sự không phải tôi cố ý nhắm vào anh đâu. Trước đây mỗi lần xỉn là tôi cào hết lượt bạn bè luôn ấy.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…” Hóa ra khi say, ai em cũng hôn hết một lượt như thế?

Anh tự thay thế từ “cào” thành “hôn” trong đầu, càng nghĩ càng thấy tức đến đau cả gan: “Với ai em cũng làm thế à?”

“Đúng đúng đúng, đúng là như thế.”

Kỷ Hoài Xuyên tức quá hóa cười, anh nhếch môi châm chọc: “Không ngờ đấy Sở Thác, em cũng ghê gớm thật.”

Sở Thác ngẩn ngơ: “… Hả?”

Kỷ Hoài Xuyên tức đến no bụng, anh đẩy ghế, buông bát rồi bỏ thẳng lên lầu. Sở Thác cũng bắt đầu phát cáu: Mình đã xuống nước xin lỗi thế rồi mà anh ta vẫn tính toán chi li, đúng là đồ đáng ghét!


Sở Thác quyết định không thèm để ý đến anh nữa. Cô về phòng, bật TV, ôm gối xem phim rồi chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc cô định quên anh ta đi thì Kỷ Hoài Xuyên vào phòng. Cô liếc anh một cái, quay lưng lại, hừ mạnh một tiếng.

Kỷ Hoài Xuyên suýt nữa thì bật cười vì tức. Tối qua cô say xỉn rồi “hành hung” người ta, giờ chính cô lại là người nổi giận! Anh lẳng lặng c** q**n áo, vén chăn định nằm xuống.

“Kỷ tổng không phải đang giận sao, về đây làm gì? Ngủ luôn trong thư phòng có phải tốt hơn không.” Sở Thác mỉa mai.

“Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ đâu thì ngủ.” Kỷ Hoài Xuyên bực bội đáp lại.

“Tùy anh. Nhưng mà… cẩn thận đấy nhé, nhỡ lát nữa tôi lại ‘cào’ anh tiếp đấy.”

“…” Kỷ Hoài Xuyên tức đến mức không thốt nên lời.

Sở Thác nằm mãi không ngủ được, cơn ấm ức cả ngày khiến cô buột miệng hỏi: “Kỷ tổng, có phải anh đang bị… không thỏa mãn về sinh lý không?”

“… Em nói cái gì?”

Sở Thác ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào quầng thâm và vẻ mặt lạnh lùng của anh: “Anh đừng căng thẳng. Đạo lý này tôi hiểu mà, chúng ta không phải vợ chồng thật. Nếu anh thích ai thì cứ việc, không cần phải nể nang tôi đâu.”

Cô nghĩ tới nghĩ lui, một người đàn ông lớn tướng mà cứ hâm hấp như thế, khả năng cao là do nhu cầu sinh lý không được đáp ứng nên mới cáu bẳn như thuốc pháo.

Kỷ Hoài Xuyên vẫn giữ im lặng đáng sợ. Sở Thác càng nói càng hăng: “Thật đấy. Anh tìm bạn gái cũng được, hoặc là… tình một đêm cũng không sao. Tôi hoàn toàn tôn trọng tự do của anh.”

Cô còn đang tự đắc với suy nghĩ của mình thì người đàn ông vốn đang im lặng bỗng kéo mạnh cô vào lòng. Một sự áp đảo hiếm thấy khiến cô sững sờ: “Em thật sự muốn biết tối qua em đã làm gì đúng không?”

“… Hả?”

Sở Thác còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đôi môi hơi lạnh của anh đã phủ xuống. Nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước qua môi cô, hơi thở sạch sẽ và giọng nói trầm thấp phả vào vành tai cô: “Bây giờ… đã nhớ ra chưa?”


“Sở tổng giám? Sở tổng giám?”

Đồng nghiệp gọi mấy tiếng Sở Thác mới bừng tỉnh: “Vâng? Có chuyện gì thế?”

“Đây là báo cáo phân tích dữ liệu mạng của kỳ đầu tiên tạp chí Hấp Dẫn, mời chị xem qua.”

Sở Thác ừ một tiếng, nhận lấy văn kiện rồi dặn trợ lý gửi bản điện tử cho mọi người. Cơn sốt trên mạng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Dù ban đầu bị ném đá tơi tả, nhưng khi dư luận lắng xuống, số liệu lại cho thấy kết quả rất khả quan.

Trong cuộc họp nhỏ, Sở Dương mỉm cười nói: “Tôi nghĩ quyết định ban đầu của Sở tổng giám là hoàn toàn chính xác. Làm việc phải biết đánh đổi, không thể làm hài lòng tất cả mọi người được.”

Sau cuộc họp, cô mang báo cáo đến gặp tổng biên tập Giang Lâm Tú. Bà rất tôn trọng ý kiến của cô và bảo cô cứ làm theo suy nghĩ của mình. Chủ đề tiếp theo về các nhà khoa học dã ngoại cũng đã được chốt.

Sở Thác ôm tài liệu bước ra ngoài, mải suy nghĩ nên đụng sầm vào một người, tài liệu rơi vãi khắp sàn: “Xin lỗi, tôi vô ý quá…”

“Đã lâu không gặp, thật là trùng hợp!” Một giọng nói tươi vui vang lên.

Sở Thác nhìn chàng trai có đôi mắt cười cong cong, cô cũng mỉm cười: “Là Đào Tri sao? Em đến đây có việc à?”

“Bọn em vừa chụp xong. Chị Sở Sở, chị đã hứa là chụp xong sẽ mời em ăn cơm mà?”

Sở Thác “à” một tiếng, chớp mắt… Thực ra lúc đó chỉ là lời xã giao, nhưng đúng là cô có nói thế: “Chị nhớ là mời cả đội mà?”

“Mọi người bận hết rồi, chỉ còn mình em đến ‘ăn chực’ chị thôi.”

“Được thôi,” cô nhìn đồng hồ, “Chờ chị nửa tiếng, tan làm chị mời em đi ăn.”

Chàng trai cười rạng rỡ: “Vâng, em chờ chị!”

Sở Thác sợ cậu chờ lâu nên chạy vào lấy một nắm đồ ăn vặt đưa cho cậu: “Chờ chị ở đại sảnh nhé, chị xong ngay đây.”

Nhìn đống kẹo bánh trong tay, Đào Tri dở khóc dở cười, cảm giác như cô coi mình là trẻ con vậy. Xem ra phải nhắc cô vài lần rằng cậu đã thực sự trưởng thành rồi.

Nửa tiếng sau, họ cùng nhau đi ăn lẩu theo ý của Đào Tri. Vì không muốn nợ ân tình, Sở Thác rất thoải mái để cậu chọn quán và gọi món. Trong lúc chờ đồ ăn, cô gửi tin nhắn cho Kỷ Hoài Xuyên: “Tôi có chút việc bận, sẽ về muộn một chút.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...